Con Đường Bá Chủ

Chương 1474: HƯƠNG DIỄM



“Nàng thật là đẹp...”

Lạc Nam hai mắt hiện lên vẻ mê say.

Mặc dù thân thể trước mắt của nàng là do chính tay hắn tạo ra, nhưng trước đó nó cũng chỉ là một cái xác vô hồn, dù đẹp đến đâu cũng không mang đến quá nhiều cảm xúc.

Nhưng hiện tại khi Bắc Cung Hàm Ngọc dung nhập vào, thân thể vô hồn đã trở thành một vị tuyệt sắc mỹ nhân cao quý, ưu nhã...

Đôi mắt điềm tĩnh khiến lòng người dễ chịu, khí chất của một vị Thiên Nữ Đế từng đảm nhiệm vai trò quan trọng của Tiên Ma Cung không ai có thể mô phỏng, bất kỳ nam nhân nào cũng chẳng dám khinh nhờn.

“Nhìn đủ chưa?”

Một thanh âm mềm mại nhu hòa vang lên, mặc dù trong đó ẩn chứa sự thẹn thùng và tức giận, nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.

Lạc Nam trong lòng cảm thán, Bắc Cung Hàm Ngọc không phải loại hình nữ nhân yêu mị tận xương, cũng không phải nữ nhân quyến rũ nóng bỏng, càng không phải kiểu cao ngạo lạnh lùng.

Nàng là một nữ tử đoan trang dịu dàng, là đối tượng để ngươi cảm thấy bình yên khi ở bên cạnh, lại vô cùng tri thức hiểu lễ nghĩa.

Trước ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, Bắc Cung Hàm Ngọc cảm thấy chịu không nổi, một tay che phủ bộ ngực sữa, một tay che lấy nụ hoa kiều diễm giữa hai chân, giận dữ nói:

“Còn không mau lấy y phục cho ta?”

Vừa mới có lại cơ thể, nàng đương nhiên không sở hữu Nhẫn Trữ Vật nên y phục cũng chẳng có.

Đương nhiên vẫn có thể dùng Thiên Đế Lực che phủ toàn thân, nhưng Bắc Cung Hàm Ngọc thừa hiểu với Âm Dương Đoạt Hồn Nhãn của hắn, lực lượng che phủ cũng là vô dụng.

Nào ngờ Lạc Nam chẳng những không lấy đồ cho nàng, ngược lại còn nhào đến đem thân thể trần truồng của nàng bế lên theo kiểu công chúa.

“Ngươi muốn làm gì?” Bắc Cung Hàm Ngọc giật mình giãy dụa, lại chẳng làm nên trò trống gì.

“Đừng phí công vô ích, bên trong Linh Giới Châu này ta chính là thần!” Lạc Nam bá đạo nói.

“Đừng mà...” Gò má nàng đỏ lên như trái đào chín, cảm nhận được thanh vũ khí nóng rực bên dưới của nam nhân đã chạm vào bờ mông của mình, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.

“Khà khà, ta chờ giây phút này đã lâu!”

Lạc Nam cười xấu xa, ý niệm vừa động đã mang theo Bắc Cung Hàm Ngọc nằm trên đám mây cao nhất Cung Đình Thụ.

Ở vị trí này, tầm mắt hai người có thể quan sát toàn bộ khung cảnh hùng vĩ của tiểu thế giới.

Bá Y trên người Lạc Nam biến mất, thân thể lực lưỡng săn chắc hiện ra, trực tiếp đè lên ngọc thể mỹ miều.

Nếu là trước đây, Lạc Nam có thể khắc chế ham muốn của mình, nhưng từ khi luyện hóa toàn bộ Nghịch Long Huyết, định lực của hắn ngày một kém.

Chưa kể ở kiếp cuối cùng hắn đã đánh mất tất cả, nên ở thực tại không muốn từ bỏ những cơ hội ân ái cùng nữ nhân trong lòng của mình nữa.

Huống hồ hai người đã sớm biết rõ tâm ý của đối phương, chẳng qua Bắc Cung Hàm Ngọc chỉ là tàn hồn nên gặp phải trở ngại, nay nàng đã có được thân thể hoàn mỹ, lại cực kỳ hợp với sở thích của hắn, làm sao có thể bỏ qua?

Nhìn thấy ánh mắt nóng rực như lửa của nam nhân, Bắc Cung Hàm Ngọc trong lòng thở dài một tiếng...

Không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.

Lúc trước đi theo bên cạnh hắn, nàng nhiều lần nhìn thấy hắn và những nữ nhân khác ân ái cuồng nhiệt.

Bộ dạng của những nữ nhân khi đó vô cùng đáng xấu hổ, không ngừng rên rỉ âm thanh dâm mị, còn bày ra các tư thế vô pháp tưởng tượng theo ý muốn của nam nhân.

Bắc Cung Hàm Ngọc đã từng bĩu môi khinh thường, chẳng ngờ hôm nay đã đến lượt của mình.

Đối diện với nam nhân này, nàng vậy mà phát hiện mình không sinh ra bất kỳ ý niệm phản kháng nào, ngược lại còn ẩn ẩn có đôi chút chờ mong, chỉ từ chối vài câu để giữ gìn mặt mũi.

Nàng rốt cuộc hiểu rõ cảm giác của những nữ nhân kia, không thể mở miệng từ chối với nam nhân mà mình ưa thích.

Vuốt ve mái tóc đen tuyền như thác, Lạc Nam cúi thấp đầu hôn lên vầng trán trơn bóng thoang thoảng hương thơm...

Bắc Cung Hàm Ngọc toàn thân nhẹ run, nàng cảm giác được bờ môi thô ráp của nam nhân đang lướt trên làn da mềm mịn nõn nà của mình.

Mãi đến khi hắn hôn vào đôi môi căng mộng và ướt át, nàng đã không nhịn được rên lên thanh âm đầu tiên:

“Ưm...”

Lạc Nam chỉ cảm thấy môi mình vừa mới chạm vào mật ngọt thơm ngát, sự mềm mại của miệng nàng khiến hắn mê say.

Hai người yêu nhau siết lấy nhau, nhu tình vô hạn.

...

“Đáng ghét, phiền phức quá!”

Bên trong Linh Dược Điền, Lãnh Vận Du bịt kín cả hai tai, sắc mặt đỏ thẳm như máu trước âm thanh đôi nam nữ trên kia mang lại.

Nàng đang tập trung tu luyện cũng không được yên thân, bị hành động giữa thanh thiên bạch nhật của đôi nam nữ làm cho vừa giận vừa thẹn.

Chẳng biết từ bao giờ, nội khố trong quần đã ướt nhẹp, toàn thân vô thức nóng lên.

Bởi vì Mộc Ái My và Mộc Linh Nhu đã được Lạc Nam cho về thăm mẫu thân, Linh Dược Điền khá là vắng vẻ.

Toàn thân ngứa ngáy, Lãnh Vận Du bản năng vươn một ngón tay xuống giữa hai chân, tiến vào lỗ nhỏ nhẹ nhàng ma sát.

“Phù...phù...phù...”

Có tiếng thở gấp vang lên, Lãnh Vận Du giật mình bởi đây không phải thanh âm của nàng.

Đưa mắt nhìn sang, Long Khuynh Thành chẳng biết từ bao giờ đã nằm ngửa trên mặt cỏ, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Chết tiệt, Long Tộc vốn có dâm tính hơn bình thường, đôi nam nữ kia còn gián tiếp kích thích ta!”

Long Khuynh Thành từ lâu đã đến tuổi tuyển chọn bạn đời, nhưng vì kiêu ngạo mà chưa nam nhân nào lọt vào mắt nàng, chỉ có thể áp chế dục vọng bằng cách tu luyện.

Vậy mà lúc này cuộc ân ái giữa Lạc Nam với Bắc Cung Hàm Ngọc diễn ra quá mức cuồng nhiệt, khiến dục vọng nhiều năm của nàng bùng phát.

Ngay lúc Lãnh Vận Du nhìn sang, Long Khuynh Thành cũng nhìn ngược lại nàng.

Như có một luồng điện chạy qua thân thể hai nữ nhân.

Các nàng vô thức tiến sát vào nhau...hơi thở thơm ngát tràn vào mặt đối phương.

“Giúp nhau không?” Long Khuynh Thành mê ly hỏi.

Lãnh Vận Du cắn cắn môi, cuối cùng can đảm gật đầu: “Ta cũng cần giải tỏa!”

“Ưm...”

Như thiên lôi gặp địa hỏa, dục vọng trào dâng.

“Khanh khách, cho ta tham gia với!” Xích Tà tiến đến, lao vào ôm chặt hai cổ ngọc thể mê người.

Lãnh Vận Du cùng Long Khuynh Thành cũng chẳng bài xích nàng, quấn cùng một chỗ.

Ba đóa hoa mỹ lệ, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ...
......

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com