Kẽo kẹt...
Vừa đẩy cửa phòng ra, Lạc Nam liền thất thần, hai mắt trở nên ôn nhu, một dòng nước ấm chảy trong lồng ngực.
Thê tử ngồi yên bên giường, cạnh bàn bên là một bộ bình cốc uống rượu.
Lạc Nam đóng chặt cửa lại, bố trí thêm vài tầng trận pháp ngăn cách triệt để với bên ngoài.
Hắn chậm rãi bước đến ngồi cạnh Tuế Nguyệt, vén khăn trùm đầu của nàng xuống.
Trong khoảnh khắc này, không gian và thời gian như ngừng đọng, cả thế giới của Lạc Nam thu lại vào mỹ nhan của người đối diện.
Ngày thường Tuế Nguyệt đã nổi danh là một trong các mỹ nhân đẹp nhất Vũ trụ, chỉ một ánh mắt, một góc nhỏ vô tình lộ ra sau lớp khăn che mặt cũng đủ khiến vô số nam nhân cả đời xao xuyến.
Hiện tại gò má điểm hồng, môi tô son đỏ, chân mày kẻ đen, lông mi cong vút.
Đương nhiên sự trang điểm này không thể nâng tầm nhan sắc vốn đã là kiệt tác của tự nhiên thuộc về nàng.
Nhưng như đã nói, nó khiến nàng đẹp theo một cách khác biệt so với ngày thường, một vẻ đẹp kiêu sa mà chỉ ngày hôm nay Lạc Nam mới may mắn được chứng kiến. Nếu ngày thường Tuế Nguyệt là đóa sen trắng tinh khôi thì hôm nay nàng chính là hồng hoa kiêu sa kiều diễm.
Sự biến đổi đó khiến Lạc Nam mê say, điều này đã biến khoảnh khắc này càng thêm đặc biệt.
“Lạc Nam ta có tài đức gì mà lấy được nàng?” Lạc Nam có chút hoảng hốt.
Chưa đạt được thì luôn ôm mơ mộng, khi đã chạm đến thì lại sợ rằng mình vẫn còn lạc trong giấc mộng.
“Đức của chàng toàn bộ Vũ trụ đã thay thiếp làm chứng” Tuế Nguyệt nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở, thổ khí như lan:
“Còn về tài...chính là tài dụ dỗ tiểu nữ nhân khi còn bé, tài làm đại nữ nhân đã lớn cảm động!”
Như không nhìn thấy ánh mắt ngày càng nóng của Lạc Nam, Tuế Nguyệt chuyển sang rót đầy hai chén rượu.
Nàng cầm một chén, lại đưa cho Lạc Nam một chén.
Vô thanh thắng hữu thanh, hai người không nói lời nào, ăn ý vòng tay uống rượu giao bôi.
Mắt hai người chưa từng rời nhau, khi rượu đã cạn, Lạc Nam vô thức ngâm nga vài câu từ đáy lòng:
“Rượu không say, tình tự say...
Uống nhầm ánh mắt, cơn say một đời...”
Tuế Nguyệt lẳng lặng nhìn lấy hắn, môi đỏ oánh nhận ướt át nỉ non:
“Một đời quá ít, thiếp tình nguyện say cùng chàng vĩnh hằng vĩnh thế.”
Lời vừa dứt, bờ môi của nàng đã bị phủ lấy thật chặt.
“Ưm...” Tuế Nguyệt nhẹ rên, toàn thân mềm mại.
Đêm nay đã định trước sẽ là một đêm dài...
Lời nói đã vô pháp diễn tả tình yêu của hắn lúc này, hắn muốn dùng hành động để chứng minh, mang đến sự sung sướng, khoái cảm tuyệt vời cho nữ nhân bên cạnh mình.
Nàng không tu Vong Tình Đạo, rõ ràng sự xa cách khó gần của nàng đối với tất cả mọi người chính là một bản năng phòng vệ qua nhiều năm, nó đã hình thành thói quen nên có thể thay đổi, biến hóa dễ dàng nhưng khi ở cạnh hắn, nàng đã không ngần ngại thể hiện ra con người thật của mình.
Nàng chính là Tiểu Cẩn Nguyệt ngoan ngoãn, biết nghe lời mẫu thân khi còn nhỏ.
Nàng chính là một nữ nhân bề ngoài kiên cường, trong lòng lương thiện.
Nàng là bảo vật vô giá mà vận mệnh đã ban cho hắn.
Lạc Nam cũng không vội vàng, hắn muốn thưởng thức nàng từng chút một.
Lại quay lên hôn môi nàng, Tuế Nguyệt ưa thích duỗi đầu lưỡi ra, nàng như nghiện việc hôn hắn. Trong lúc đó hai tay Lạc Nam nắm lấy hai gò bồng đảo trêu đùa.
Lớp màng mỏng manh bị tàn phá, màu đỏ của sự trinh nguyên rỉ ra xuống giường trắng.
Hết sức chói mắt.
......
“Đang suy nghĩ gì thế?” Lạc Nam nhéo nhéo cái mũi quỳnh của nàng.
“Nhiều năm lăn lộn như vậy thật sự mệt mỏi, lúc này nằm trong lòng chàng mới cảm giác được thì ra mình vẫn biết lười biếng!” Tuế Nguyệt thoải mái nói:
“Giá như vĩnh viễn được như thế này thì tốt biết mấy”
Lạc Nam âm thầm đau lòng.
Có lẽ không chỉ Tuế Nguyệt mà rất nhiều nữ nhân của hắn cũng thầm mong muốn như vậy.
Ngay cả chính hắn cũng không ngoại lệ.
Chỉ là đôi khi mọi thứ không phải cứ muốn là sẽ được.
Nghĩ đến các tiền bối Trụ Việt Tông đang gồng mình, hắn không cho phép mình lười biếng quá lâu.
“Phu thê chúng ta vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn rất dài, chỉ cần dắt tay nhau thì hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào cũng sẽ hạnh phúc!” Lạc Nam cười nói:
“Huống hồ cứ lười biếng một thời gian, kiểu gì rồi chúng ta lại muốn khám phá, tiến bộ!”
Tuế Nguyệt gật đầu, đó là bản tính của mỗi sinh mệnh rồi.
Không ngừng phát triển thay vì giậm chân tại chỗ.
Chẳng qua nàng hiếm khi được thoải mái, tận hưởng như vậy nên mới sinh ra suy nghĩ lười biếng thoáng qua mà thôi.
“Xin lỗi chàng...”
Tuế Nguyệt chợt nhìn lấy hắn nói.