“Sắc dục?” Vân Duyên âm thầm giật mình, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Xem ra Lạc Nam ở trước mặt này chỉ là một ảo cảnh hoặc chăng là con rối được chủ nhân của lăng mộ tạo ra để thử thách chính mình.
Chỉ là điều khiến Vân Duyên thắc mắc chính là tại sao hình tượng nam nhân lại là Lạc Nam mà không phải bất kỳ người nào khác? Chẳng lẽ thử thách này có thể nhìn trộm nội tâm của nàng, biết Lạc Nam là tên nam nhân được nàng chú ý đến trong thời gian gần nhất?
Tuy nhiên chú ý thì chú ý, điều đó không đồng nghĩa là nàng có suy nghĩ nam nữ hay điều gì đó vượt qua giới hạn với Lạc Nam.
Ở trong lòng nàng, Lạc Nam chỉ là một yêu nghiệt đáng giá được Trụ Việt Tông bồi dưỡng.
Chỉ cần hắn trợ giúp Tiểu Vũ Trụ thống nhất sau đó đặt chân đến Nguyên Giới, nàng sẽ dùng thân phận của mình để trợ giúp hắn trở thành Thánh Tử của Trụ Việt Tông, ngày sau đảm đương trách nhiệm một trong những cường giả trụ cột cùng với nàng đem Trụ Việt Tông phát triển ngày một thịnh vượng.
Cho nên không chỉ nàng mà ngay cả Mị Duyên cũng âm thầm chú ý đến Lạc Nam, bởi vì các nàng xem hắn như trợ thủ đắc lực có đủ tư cách.
Đó cũng là lý do mà lần trước nàng đã không vội vàng ra tay khi Đại Thánh đột kích Tiểu Vũ Trụ, ngược lại chấp nhận hy sinh Thế Giới Thụ để trợ giúp Lạc Nam đúc thành Hóa Vũ Bá Thần Thể.
Có thể nói không những bản thân nàng mà rất nhiều cường giả của Trụ Việt Tông cũng đang âm thầm chú ý đến Lạc Nam theo cái cách trưởng bối để ý đến hậu bối xuất sắc có tiềm lực trong cùng một thế lực.
Chỉ cần hắn thành công đặt chân vào Nguyên Giới, chắc chắn sẽ được Trụ Việt Tông toàn diện bồi dưỡng trong hoàn cảnh và điều kiện tu luyện tốt nhất có thể.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.
Vân Duyên chưa từng có bất kỳ ý định nào về mối quan hệ ngoài luồng khác đối với hắn.
Vậy nên lúc này khi Lạc Nam trở thành thử thách sắc dục của nàng, nàng cảm thấy không được thoải mái, vô cùng mất tự nhiên.
Bất quá với tâm cảnh phẳng lặng như mặt hồ, Vân Duyên vẫn nhàn nhạt mở miệng:
“Đã là thử thách thì chắc chắn phải có biện pháp thông qua, chẳng lẽ cứ làm tình một trận thì gọi là thử thách?”
Nàng nói với phong thái cực kỳ thong dong, khí chất Nữ Thánh Vương uy nghiêm không cần bàn cãi.
“Đương nhiên thử thách sẽ không giống bình thường!”
Lạc Nam thản nhiên gật đầu, ung dung phất tay một cái....
Chỉ thấy một nén nhang có màu đỏ diễm lệ xuất hiện trong tay hắn. Đem nén nhang đặt ở giữa căn phòng, dùng một mồi lửa đốt lên.
Theo sau đó, một luồng khói quỷ dị phiêu lãng khắp bốn phía.
Lạc Nam nảy sinh nghịch ngợm, hắn điều động lực lượng trên đầu ngón tay, khắc thẳng vào da thịt trên mông của Vân Duyên thành một hình xăm với hai chữ:
“Lạc Nam!”
Hắn xăm tên mình lên bờ mông bên trái của nàng.
“Ngươi...không thể nào...ngươi thật sự là Lạc Nam??” Vân Duyên trong cơn mê tình nảy sinh một chút ý thức.
Lực lượng mà Lạc Nam vừa điều động để khắc tên chính là Bá Lực.
Vân Duyên không tin tưởng thử thách do lăng mộ Chí Tôn mô phỏng có thể bắt chước cả lực lượng độc nhất vô nhị như Bá Lực. Vậy khả năng kẻ này là Lạc Nam chân chính thật sự quá cao.
“Khà khà, muộn rồi bé!” Lạc Nam cười đắc ý, lật úp Vân Duyên xuống.
Nhưng ở khoảnh khắc này Vân Duyên lại chấn động...
Bởi vì nàng nhìn thấy khuôn mặt Lạc Nam đang vặn vẹo vô cùng dữ dội, hai tay ôm chặt phần đầu cực kỳ thống khổ, ánh mắt long lên sòng sọc như đang phải đấu tranh một điều gì đó. Cơ thể hắn dừng mọi động tác, ranh giới giữa hắn và nàng chỉ còn cách một tầng màng trinh mỏng manh nhưng không sao tiến tới.
Đột ngột, Lạc Nam ngửa đầu rầm rống như dã thú thê lương:
“CÚT RA~!”
ẦM!
Một luồng hư ảnh bị cưỡng ép đẩy văng khỏi cơ thể Lạc Nam va đập vào vách nhà, khói bụi mịt mù.
Hai mắt Lạc Nam trở nên thanh tĩnh chưa từng có, hắn vội vàng lấy ra một tấm mền trùm lên cơ thể Vân Duyên, đồng thời đổ một bình Tẩy Hồn Thủy vào trong miệng nàng để thanh trừ tạp niệm.
“Xin lỗi nàng!” Lạc Nam áy náy nhìn Vân Duyên nói một tiếng, sau đó vung người đứng dậy.
Hắn biểu lộ hung ác nhìn vào vách nhà, cực kỳ căm tức.
Vừa rồi ngay khoảnh khắc tiến vào Vũ trụ, một luồng sức mạnh bất khả xâm phạm đã trấn áp lấy hắn. Sau đó ý thức của hắn bị một luồng ý niệm bí ẩn nào đó chiếm hữu, đưa hắn đến căn nhà gỗ này và làm ra mọi chuyện vừa rồi với Vân Duyên.
Hắn vẫn luôn có được ý thức của mình nhưng lại bất lực.
Hắn cố gắng kêu gọi Bất Hủ Diễn Sinh Kinh hoặc Hệ Thống để đoạt lại quyền khống chế cơ thể nhưng bất thành. Có lẽ bởi vì luồng ý niệm kia không hề muốn gây hại cho hắn nên Hệ Thống và Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cũng chẳng thèm bận tâm.
Nhưng dù là như vậy, thì việc ý niệm muốn thông qua hắn chiếm hữu Vân Duyên cũng khiến Lạc Nam phẫn nộ. Dù nàng không phải công chúa của Trụ Việt Tông mà là một nữ nhân vô danh tiểu tốt, Lạc Nam cũng tuyệt đối không cho phép có kẻ mượn cơ thể mình để làm ra hành vi như vậy.
Ấy thế nên hắn vẫn luôn cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể, sử dụng tâm cảnh kiên cố như bàn thạch khi đã kinh qua Vạn Kiếp Luân Hồi, cuối cùng tranh đấu thành công trong khoảnh khắc mấu chốt, đánh bay luồng ý niệm kia ra khỏi cơ thể.
Chứng kiến biểu hiện của Lạc Nam, Vân Duyên dường như đã đoán ra phần nào vụ việc, ánh mắt của nàng trở nên phức tạp, bình tĩnh lấy ra y phục mặc vào người, cũng nhìn về phía kẻ thần bí kia.
“Khanh khách, cái tên tiểu tử thúi, rõ ràng ngươi từng tuyên bố muốn thu nàng làm thị nữ, bổn Tôn chỉ muốn giúp ngươi một chút mà thôi, sao lại từ chối ý tốt của ta?”
Khói bụi dần dần tán đi, một thanh âm u oán pha lẫn trêu tức truyền vào trong tai.
Hư ảnh một người xuất hiện...
......