Nghiêm túc đánh giá Bá Vũ Điện cùng với hai người Lạc Nam, tên cầm đầu đội quân Thiên Hạt cao giọng quát:
“Các ngươi là kẻ nào? vì sao xâm nhập địa bàn Thiên Hạt Tộc ta gây náo loạn?”
Lạc Nam không dám xem thường, ngược lại chắp tay lên tiếng: “Vị tướng quân này, chúng ta không có ý mạo phạm, chỉ vô tình bị kẻ địch truy đuổi vào nơi này mà thôi.”
“Kẻ địch?” Thiên Hạt Tướng Quân nhíu mày quan sát xung quanh, quả nhiên phát hiện có vết tích của một cuộc chiến, mà cũng vì thanh thế to lớn trước đó của Bá Vũ Điện đã kinh động đến lòng sa mạc khiến bọn hắn cảm ứng được.
Nhưng dù lời nói của Lạc Nam là thật, hắn cũng không có ý định bỏ qua, cái đuôi đầy nọc độc uốn lượn giữa không trung, hừ lạnh một tiếng:
“Các ngươi quậy tung địa bàn của tộc ta rồi muốn rời khỏi? Thế gian nào có chuyện dễ dàng như vậy?”
Lạc Nam trong lòng trầm xuống, tuy nhiên vẫn kiên nhẫn gật đầu.
Quả thật một phần hoàn cảnh nơi này đã bị cuộc chiến vừa rồi làm hư hại, không gian rạn vỡ, sa mạc bị xới tung thành một cái thung lũng rất lớn.
Lạc Nam kiên nhẫn điều động Không Gian Đỉnh và Linh Thổ Đỉnh, cuồn cuộn cung cấp Không Gian Thánh Lực và Thổ Thánh Lực tiến ra bao trùm chiến trường, trợ giúp thiên địa hồi phục.
Có lực lượng của hắn, thung lũng giữa sa mạc nhanh chóng được lấp đầy, không gian rạn nứt cũng cấp tốc khép lại, mọi thứ trở nên hoàn hảo.
“Dị Thổ?”
Mà khi nhìn thấy Thổ thuộc tính của Lạc Nam, đám Thiên Hạt Tộc trong mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm.
Bọn hắn chủ tu Thổ hệ và Độc hệ nên khi chứng kiến Dị Thổ cực kỳ thèm thuồng.
“Chúng ta đi được rồi chứ?” Lạc Nam giả vờ không thấy ánh mắt tham lam của đám người này, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
Địa bàn bị hư hại hắn đã giải quyết hoàn toàn, đôi bên không ai nợ ai.
“Để lại Dị Thổ và kiện pháp bảo này của ngươi xem như lộ phí, ngươi mới có thể cút!” Thiên Hạt Tướng Quân cười lạnh nói.
Đám Thiên Hạt Quân cũng hưng phấn cười gằn, từng cặp chân chuyển động, phân tán ra xung quanh bao vây Bá Vũ Điện vào trung tâm như sợ Lạc Nam sẽ bỏ trốn.
“Các ngươi đừng quá đáng!” Giao Linh nổi giận quát, thái độ hống hách của đám Thiên Hạt Tộc này thật sự không thể ngửi nổi.
Lạc Nam lắc đầu ra hiệu nàng bình tĩnh, hắn xem như hiểu ra mặc kệ ở nơi nào tại Nguyên Giới, ngươi càng tỏ ra hữu hảo nhường nhịn càng khiến đối phương được nước làm tới, ngược lại chỉ có thực lực mới là thứ căn bản nhất để đổi lấy sự tôn trọng.
Nếu Lạc Nam hiện tại là một vị cường giả cấp Chí Tôn, e rằng đám Thiên Hạt này hận không thể nịnh bợ hắn, tìm đủ phương thức để hắn rời đi càng nhanh càng tốt, làm sao dám gây khó dễ cho hắn?
Trong lòng hiện lên một ý niệm.
“Các ngươi muốn Dị Thổ đúng không?” Lạc Nam cười cười: “Cho các ngươi là được.”
Hắn nâng nhẹ bàn tay, Linh Thổ Đỉnh đã hiện ra xoay tròn bên trên.
Cảm ứng được hàng loạt loại Dị Thổ bên trong Linh Thổ Đỉnh, sắc mặt của đám đông Thiên Hạt Tộc càng hiện rõ sự thèm muốn.
Lạc Nam dứt khoát cầm Linh Thổ Đỉnh ném đến tên Thiên Hạt Tướng Quân.
Thiên Hạt Tướng Quân trong lòng nghi hoặc, không nghĩ đến đối phương lại ngoan ngoãn giao ra tất cả Dị Thổ cho mình một cách dễ dàng như vậy, âm thầm ngờ vực có âm mưu.
Nhưng cẩn thận cảm nhận lại chẳng có chút cảm giác nguy hiểm nào, Linh Thổ Đỉnh như một kiện pháp bảo không gian đang chứa đựng nhiều loại Dị Thổ mà thôi, hoàn toàn không gây uy hiếp cho hắn.
Cuối cùng Thiên Hạt Tướng Quân vẫn không nhẫn được sự tham lam, đưa tay cầm lấy Linh Thổ Đỉnh.
Đúng khoảnh khắc này, Lạc Nam miệng nở nụ cười khát máu:
“Bạo!”
Linh Thổ Đỉnh lập tức hư không tiêu thất, trở về trong Đan điền của Lạc Nam.
Nhưng thứ nó để lại là mười cái lò luyện đan và một khối Ngọc bội đang được kích nổ.
ĐÙNG!
Thiên Hạt Tướng Quân và một đám thuộc hạ chưa kịp định thần, toàn bộ sa mạc chính thức bị xới tung, trời đất quay cuồng dữ dội.
Thiên băng địa liệt, 50 đóa Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ bạo tạc giữa hoang mạc, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy toàn cảnh sự kiêu sa, hoa lệ của sự chết chóc.
Cát bụi mịt mù tạo thành vô số đám mây hình nấm phô thiên cái địa.
Đây chính là uy lực đến từ mười cái lò luyện đan, mỗi một lò được Lạc Nam dồn nén tận 5 đoá Hoa Tàn Thế Vẫn được ngưng tụ từ Bá Lực trạng thái toàn thịnh.
Nhưng từng ấy chưa phải là tất cả, một khối ngọc bội kia chính là một trong ba thủ đoạn bảo mệnh mà hắn cướp được từ tay Hải Mạn Sa, bên trong chứa đựng công kích toàn lực của Đại Trưởng Lão – Hải Long Cung.
NGAO!
Long ngâm phô thiên cái địa, hư ảnh Thủy Long Yêu Thánh Đế hiện ra giữa vụ nổ, vuốt rồng thô bạo xuyên thủng cơ thể Thiên Hạt Tướng Quân.
Mặc dù đều là Thánh Đế, Thiên Hạt Tướng Quân không thể nào mạnh bằng Hải Long Đại Trưởng Lão được, lại thêm bất ngờ chẳng kịp đề phòng nên trúng phải công kích chí mạng, không chết cũng trọng thương.
Vụ nổ nhấn chìm tất cả, bao gồm cả đội quân hàng vạn cá thể, tử thương vô số.
“Đoạt Hồn! Đoạt Hồn! Đoạt Hồn!”
Lạc Nam đứng giữa Bá Vũ Điện điên cuồng điều động Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cướp đoạt linh hồn của đám Thiên Hạt Tộc bị nổ tan xương nát thịt.
Đẳng cấp của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn theo đó điên cuồng tăng cao.
Ngũ Tinh Thánh Bảo, Lục Tinh Thánh Bảo, Thất Tinh Thánh Bảo...
“Chúng ta đi!” Lạc Nam hài lòng hạ lệnh.
NGAO!
Chín con Kim Cương Thiên Long kiêu ngạo ngửa đầu gào rống, trận pháp sáng rực bao trùm toàn bộ cung điện bảo vệ chủ nhân ở bên trong, cường hoành xuyên qua vụ nổ dữ dội nghênh ngang mà đi, để lại chúng cường giả Thiên Hạt Tộc tức muốn nổ phổi.
Giao Linh nhìn nam nhân bá đạo khí phách đứng bên cạnh mình, đáy mắt hiện ra một tia si mê không che giấu được.
“Thật sự quá lãnh khốc rồi!” Nàng nhịn không được nhếch môi mọng thì thầm.
Sợ rằng đám Thiên Hạt Tộc có nằm mộng cũng chẳng thể nghĩ tới một người trước đó lịch sự ôn hòa, sẵn sàng nhún nhường bọn chúng lại đột ngột chuyển sang trạng thái sát phạt quyết tuyệt như vậy.
Ta có lỗi trước vì đã quấy tung địa bàn của các ngươi, ta sẵn sàng nhận sai và khắc phục.
Nhưng các ngươi muốn dựa vào điều đó để làm khó ta, muốn cướp đoạt tài sản của ta, các ngươi phải sẵn sàng chuẩn bị cho cái chết.
Ngay cả Giao Linh cũng không ngờ bên trong Linh Thổ Đỉnh đã được Lạc Nam ẩn giấu 10 lò luyện đan và một khối Ngọc bội ẩn chứa công kích của Đại Trưởng Lão – Hải Long Cung.
Bị bạo tạc ở phạm vi gần như vậy, Thiên Hạt Tướng Quân xem ra lành ít dữ nhiều.
Bất quá Lạc Nam cũng không dám nán lại lâu để đoạt hồn Thiên Hạt Tướng Quân.
Bởi vì hắn không chắc Thiên Hạt Tướng Quân có thủ đoạn hộ thân nào hay không, chẳng may kéo dài thời gian lại có cường giả khác của Thiên Hạt Tộc kéo đến thì phiền toái lại nối tiếp phiền toái. Vì vậy hắn chỉ đoạt hồn tất cả những kẻ chết ngay lập tức khi vụ nổ xảy ra để nâng cấp Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mà thôi, tẩu vi thượng sách.
Bá Vũ Điện rời khỏi phạm vi hoang mạc, Lạc Nam đưa mắt nhìn đến nơi đó vẫn còn khói bụi mịt mù, Bá Lực đang tàn phá bừa bãi, tiếng kêu rên thảm thiết của Thiên Hạt Tộc lan tràn trong không gian, khóe môi hiện lên một nụ cười.
Để chuẩn bị 10 cái lò luyện đan với 50 đóa Hoa Tàn Thế Vẫn, Lạc Nam đã phải bỏ ra rất nhiều công sức trong suốt thời gian qua, Bá Đỉnh cung cấp Bá Lực ngưng tụ vũ kỹ Chí Tôn sau đó cạn kiệt, hắn lại cố gắng phục hồi lực lượng rồi tiếp tục ngưng tụ.
Lặp đi lặp lại 50 lần liên tục...
Một lần nổ đã hao hết tích lũy và bài tẩy của Lạc Nam, hiệu quả có thể không kinh khủng sao? Hắn phát hiện mình càng ngày càng thích cảm giác nổ tung này, thật sự là mỹ lệ.
Lạc Nam quyết định có thời gian rảnh sẽ tiếp tục nghiên cứu quyển sách sự mỹ lệ của những vụ nổ, sẵn sàng nổ tung những kẻ dám ngấp nghé tài sản của hắn, biến sự tham lam của bọn chúng trở thành ác mộng.
Cảm giác được Giao Linh đang sùng bái nhìn mình chằm chằm, Lạc Nam nhéo nhéo cái mũi của nàng trêu chọc:
“Đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết!”
“Muội mặc kệ!” Giao Linh ôm chặt cánh tay hắn, phụng phịu nói:
“Biết thế lần trước nên đặt điều kiện khác với Thiên Cơ Lâu Chủ, ép ông ta gả đồ đệ của mình cho muội!”
“Haha, muội còn chưa đủ bản lĩnh đó!” Lạc Nam cười:
“Chưa nói đến Tư Tình, ngay cả các thê tử của ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Làm tiểu thị nữ cũng được nha” Giao Linh thổ khí như lan, nhón chân vòng tay qua cổ hắn.
Lac Nam nhìn ngắm dung nhan trắng trong không chút tỳ vết của nàng, nhớ đến lần đầu nàng xuất hiện dưới ánh trăng, dung nhan và khí chất như tiên nữ giáng trần, thông minh lém lỉnh lúc này lại bị mình chinh phục, trong lòng cũng có cảm giác thành tựu.
Hắn cúi đầu lấp kín bờ môi hồng nhuận ngọt ngào.
“Ca ca không công bằng, rõ ràng muội theo ngươi trước Giao Linh!” Một tiếng hét bất mãn vang lên, chỉ thấy Liễu Mộng Mộng phồng má hiện ra, căm tức nhìn lấy hắn.
“Khanh khách!” Giao Linh thấy cảnh này nở nụ cười trêu ghẹo: “Mộng Mộng đừng giả bộ, trạng thái Nhân Long Hợp Nhất khiến cảm giác của chúng ta tuy hai mà một, còn ra vẻ u oán.”
Liễu Mộng Mộng bị nói trúng tim đen xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, nhưng đã đến nước này cũng chỉ có thể quyết đoán đến cùng, nàng ở bên cạnh vòng tay ôm lấy Lạc Nam nũng nịu:
“Mộng Mộng từng nói lớn lên sẽ gả cho ca ca.”
Lạc Nam kéo lấy nàng ôm lấy, lời nói ôn nhu: “Ta mang theo muội từ Bình An Thành đến tận nơi này, còn không phải muốn nuôi cô dâu từ bé sao?”
Hắn biết là thời điểm nên cho Liễu Mộng Mộng một câu trả lời, một kết quả ngọt ngào mà tiểu nha đầu xứng đáng có được.
Liễu Mộng Mộng nghe vậy sung sướng muốn chết, hung hăng hôn mạnh vào môi hắn.
Nhất long song phượng, xuân sắc thật lâu không tiêu tán....
......