“Rõ ràng mới gặp chàng không bao lâu, vì sao lại bị mê đến thần hồn điên đảo?” Kiếm Uyên Nhi nhìn lấy nam nhân mà si ngốc.
“Ai nói không bao lâu?” Lạc Nam mỉm cười:
“Chúng ta cùng nhau luyện Lưỡng Nghi Thức cùng nhau đã hơn nửa năm, sau đó lại cùng nhau sinh hoạt, đã gần một năm trôi qua nàng không rời ta rồi.”
“Một năm sao...?” Kiếm Uyên Nhi lẩm bẩm: “Cũng không gọi là nhiều, vì sao có cảm giác như mới từ hôm qua?”
“Ở bên cạnh người trong lòng, vĩnh viễn cũng không đủ.” Lạc Nam chân thành nói.
Kiếm Uyên Nhi vòng tay ôm lấy cổ hắn, chân trần nhón lên, môi thơm dâng hiến:
“Hôn thiếp!”
Lạc Nam đương nhiên không từ, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của nàng.
......
Liên tục mấy tháng thời gian tiếp theo, hai người cùng nhau luyện thức Lưỡng Cực.
Đúng như Lạc Nam nghĩ, khi hai người đã tâm hữu linh tê, cùng nhau luyện thành Long Tiên Thánh Điển thì việc tu luyện Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp dễ dàng như mây trôi nước chảy.
Hai người bàn tay nắm chặt, Nương Tử Kiếm cùng Phu Quân Kiếm ở tay còn lại cùng lúc ngân vang.
Như tiên đồng ngọc nữ thả người bay lên thiên không.
Trong khoảnh khắc này, giữa hai người và hai thanh kiếm như hòa cùng một thể.
Theo động tác vũ động, hư ảnh một đôi chim Uyên Ương từ thể nội Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi phá không bay lên, ở giữa bầu trời quấn quít bay lượn.
Cùng lúc đó, kiếm khí trong cơ thể hai người luân chuyển, Kiếm Vực cùng minh, Kiếm Thế hòa quyện.
“Lưỡng Cực Thức.”
Cả hai cùng nhau quát lên một tiếng.
ẦM ẦM ẦM ẦM...
Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi cảm giác được kiếm khí lưu chuyển trong cơ thể đối phương, kiếm khí của người này chẳng khác nào của người còn lại, gắn bó chặt chẽ.
Cộng hưởng phát sinh, số lượng Kiếm Vực của Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi đồng loạt bạo tăng, thông qua hai thanh kiếm bạo phát ra ngoài, số lượng đạt đến gấp đôi.
Lạc Nam có 100 tầng Kiếm Vực, Kiếm Uyên Nhi cũng có 100 tầng Kiếm Vực.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, hai người đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt nhu tình chiếu rọi.
Kiếm Vực của Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi triệt để dung hợp thành một thể, số lượng lên đến 200 tầng Kiếm Vực, tạo thành Kiếm Thế hùng mạnh.
“Kiếm Thế Nội Liễm.”
Kiếm Thế bá đạo ẩn sâu vào hai thanh kiếm.
Lạc Nam và Kiếm Uyên Nhi xoay người một vòng, hai thanh kiếm hướng về một phương trước mặt chém ra.
RĂNG RẮC...
Không gian bị chia cắt thành hai nửa, một đường kiếm chém vỡ không gian như thủy tinh vỡ vụn.
“Thành công, chàng tuyệt quá!”
Kiếm Uyên Nhi nhảy cẫng lên vui mừng, ôm chặt lấy Lạc Nam vì kích động.
“Thật mạnh!” Lạc Nam cũng hít sâu một hơi.
Hắn chỉ có được 50 tầng Kiếm Vực mà thôi, không ngờ kết hợp giữa hai thanh kiếm và Kiếm Uyên Nhi liền có thể điều động được số lượng Kiếm Vực nhiều hơn gấp 4 lần.
Hai người còn chưa có ai đột phá Thánh Hoàng, vậy mà có thể chém nát cả không gian, điều mà ngay cả Thánh Đế cũng hiếm khi làm được.
Có thể thấy sức mạnh của Uyên Ương Lưỡng Nghi Kiếm Pháp kinh khủng đến mức nào.
Không hổ danh là một môn kiếm pháp Chí Tôn.
Lạc Nam cũng ôm lấy mỹ nhân hôn một ngụm, tự tin cười nói:
“Tầng cuối cùng của kiếm pháp này là gì? Chúng ta cùng nhau luyện luôn!”
Chẳng biết vì sao tầng cuối cùng của Uyên Ương Lưỡng Nghi Kiếm Pháp không được điêu khắc trên bia đá, hình ảnh bên trên chỉ diễn hóa đến tầng thứ năm là Lưỡng Cực Thức mà thôi.
Kiếm Uyên Nhi lúc này nhìn Lạc Nam một cách chăm chú, nâng bàn tay trắng như phấn vuốt ve gò má hắn, nhẹ giọng nỉ non:
“Tiểu Nam...!”
“Sao hả nàng?” Lạc Nam áp sát bàn tay nàng vào gò má mình ôn nhu hỏi.
“Chàng còn chưa cùng thiếp bái đường thành thân” Kiếm Uyên Nhi cắn nhẹ cánh môi:
“Truyền thừa thức cuối cùng ở trong đầu thiếp, chúng ta kết làm phu thê, thiếp sẽ truyền thụ nó sang cho chàng cùng nhau tu luyện.”
“Tốt!” Lạc Nam không do dự gật đầu:
“Ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”
Mặc dù tầng cuối cùng có thể khiến hai thanh kiếm triệt để dung hợp thành Uyên Ương Kiếm, hắn cũng không thể cùng nàng song kiếm hợp bích nữa, nhưng điều đó đối với Lạc Nam chẳng quan trọng.
Hắn chỉ muốn giúp nàng mạnh hơn, về phần Chí Tôn Kiếm Pháp có cũng được, không có cũng không sao cả.
“Đến phòng của thiếp đi!”
Kiếm Uyên Nhi bất giác khoác lên mình một bộ y phục tân nương rạng ngời, đồng thời cũng lấy ra một bộ y phục tân lang đỏ rực mặc lên người hắn.
Động tác của nàng ôn nhu chiều chuộng như thê tử đối đãi với trượng phu vậy.
Lạc Nam để cho nàng mặc vào y phục, nhếch miệng hỏi:
“Thế nào? Tuấn tú không?”
Kiếm Uyên Nhi ngắm nhìn hắn trong y phục tân lang, nhoẻn miệng cười tự hào: “Ánh mắt của thiếp rất tốt, chọn ngay một mỹ nam tử.”
Nói xong nàng lấy ra một khối Lệnh bài Truyền Tống, thứ này có thể mang nàng và Lạc Nam trực tiếp truyền tống trở về phòng của nàng.
“Ôm thiếp đi!” Kiếm Uyên Nhi mím môi.
Lạc Nam ôm nàng, Lệnh bài truyền tống kích hoạt, hai người đã biến mất.
......
Trong một gian phòng được bài trí đỏ rực như chuẩn bị cho đêm tân hôn, ánh nến mập mờ chiếu rọi, giường phủ hoa hồng, trên bàn đặt cạnh là một bình rượu.
Ánh mắt Lạc Nam co rụt lại nhìn về phía đầu giường.
“Chàng sao thế?” Kiếm Uyên Nhi chớp chớp mắt hỏi hắn.
“Không, không có gì” Lạc Nam nhẹ lắc đầu.
“Đến, chúng ta bái đường thành thân!” Kiếm Uyên Nhi nắm tay Lạc Nam quỳ gối bên cạnh mình.
Nàng nhìn lấy hắn, chân thành mở miệng:
“Uyên Nhi từ giờ gả cho Lạc Nam, từ đây đến cuối đời chỉ có một mình hắn, chàng sẽ là nam nhân duy nhất của Uyên Nhi.”
“Vội vàng thành thân như vậy, không cần sư phụ nàng chứng kiến sao?” Lạc Nam ra vẻ tò mò hỏi.
“Không cần nha.” Kiếm Uyên Nhi nhẹ lắc đầu: “Thiếp biết chàng còn trăm công nghìn việc, sư phụ lại không biết ngày tháng năm nào mới xuất hiện, chỉ sợ lỡ mất thời gian của chàng.”
“Ừm.” Lạc Nam vuốt nhẹ gò má kiều diễm của nàng, chân thành thủ thỉ:
“Lạc Nam ta cưới Uyên Nhi làm thê tử, đời này kiếp này sẽ sủng ái nàng, yêu thương nàng, tuy nàng không phải thê tử duy nhất nhưng ta sẽ khiến nàng hạnh phúc.”
Kiếm Uyên Nhi nở nụ cười như trăm hoa đua nở, rót hai cốc rượu cùng hắn uống giao bôi.
Rượu cạn, tình say...
Ánh mắt Uyên Nhi mông lung, gò má phơn phớt hồng.
Lạc Nam nhịn không được ôm lấy nàng.
Hai người như con thiêu thân lao vào nhau, Kiếm Uyên Nhi điều động kiếm khí chấn vỡ y phục thành hôn.
Chợt Lạc Nam cảm giác được lồng ngực của mình ướt đẫm.
Hắn đưa mắt nhìn xuống, chứng kiến Kiếm Uyên Nhi đang chảy hai hàng thanh lệ, phức tạp nhìn thật kỹ hắn.
Lạc Nam ngắm nhìn nàng thì thào:
“Ta vĩnh viễn sẽ không quên!”
“Phu quân của thiếp, chàng thỏa mãn chứ?” Kiếm Uyên Nhi nghẹn ngào.
“Ta rất thỏa mãn!” Lạc Nam nở nụ cười.
OÀNH!
Dị biến phát sinh.
Một cỗ khí thế chí cao vô thượng, uy nghiêm đến mức khiến không gian băng liệt từ cơ thể yêu kiều mềm mại của nàng bùng nổ mà ra.
Toàn thân Lạc Nam cứng đờ, ngay cả sức lực động một đầu ngón tay cũng không có, ở trước luồng khí thế này, hắn nhỏ yếu như con kiến hôi.
Chí Tôn chi uy!
“Thức cuối cùng của Uyên Ương Lưỡng Cực được mẫu thân thiếp sáng tạo trong cơn thống khổ sau khi mất đi phụ thân...”
Kiếm Uyên Nhi si ngốc nhìn lấy hắn lẩm bẩm:
“Tên của nó là Uyên Ương Tỉnh Mộng, đẳng cấp tiệm cận đến Cấm Kỵ...”
“Đã đến lúc thiếp phải tỉnh khỏi giấc mộng nhu tình này.”
“Vậy nên...xin lỗi chàng!”
PHỐC!
Ngọc thủ tinh xảo nhiều lần nắm lấy dương căn của Lạc Nam vuốt ve, lúc này đây đã xuyên qua lồng ngực hắn...
Sắc mặt Kiếm Uyên Nhi một mảnh uy nghiêm, hờ hững.
......