“Móa nó, sẽ không xui xẻo như thế chứ?” Nghe thấy giọng nói của Tần Lộng Ngọc từ bên ngoài truyền vào, Lạc Nam đã âm thầm chửi thề.
Đúng là đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma, Rương Đặc Biệt xuất hiện mấy lần trước hắn đều có cách thu lấy trơn tru trót lọt, không ngờ lần này đụng phải hai con ma nữ, đầu tiên là Hoa Như Thủy, lúc này cả Tần Lộng Ngọc cũng sắp tiến vào, là một cặp ma mẫu nữ.
Còn chưa kịp phản ứng, Hoa Như Thủy đã ôm hắn kéo xuống tận đáy suối.
“Ưm...làm cái gì thế?” Lạc Nam giật mình nhìn nàng.
“Im miệng!” Hoa Như Thủy truyền âm quát: “Phiền ngươi giữ yên lặng đến khi nàng tắm xong!”
Nhịp tim Hoa Như Thủy lúc này như muốn rớt ra ngoài, nàng không dám tưởng tượng nếu để Tần Lộng Ngọc nhìn thấy nàng và Lạc Nam trong tình cảnh như thế này, ngày sau mẫu nữ hai nàng làm sao còn nhận lại nhau.
Bởi vì bị Lạc Nam lừa gạt, lúc này Hoa Như Thủy đã mặc định Lạc Nam là nam nhân của Tần Lộng Ngọc.
Trời ạ, nhạc mẫu trần truồng ở trong phòng tắm với nam nhân của nữ nhi, nàng có thề thốt với trời, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lạc Nam nhận ra Hoa Như Thủy đang cực độ khẩn trương, cũng đã hiểu ra lo lắng trong lòng nàng, liền trầm thấp thủ thỉ bên tai:
“Yên tâm, ta sẽ không để chúng ta bị phát hiện.”
Nghe giọng điệu trầm ổn của hắn, Hoa Như Thủy vô thức lấy lại bình tĩnh, nàng hít sâu một hơi gật gật đầu.
“Khoan đã, sao nghe như chúng ta đang vụng trộm sợ bị phát hiện thế này?” Hoa Như Thủy cả người nóng lên, một cảm giác kích thích kỳ quái lan tràn khắp toàn thân khiến tim nàng đập thình thịch.
“Bình tĩnh! Nhịp tim nàng đập nhanh quá!” Lạc Nam thở dốc, hắn đang ôm toàn bộ cơ thể màu mỡ trần truồng trong lòng, cơ thể cường tráng cũng phản ứng dữ dội.
Sợ bị Tần Lộng Ngọc cảm ứng được động tĩnh, hắn điều động Hắc Ám Vĩnh Kiếp nhanh chóng bao phủ lấy mình và Hoa Như Thủy, ẩn vào bóng râm của một tảng đá lớn đặt giữa suối, che đậy mọi khí tức.
Nhưng khi Hắc Ám Vĩnh Kiếp bao vây, cơ thể cả hai càng gần sát nhau hơn, gần như dính chặt vào nhau.
Hoa Như Thủy rùng mình, nàng cảm giác được một thanh hung khí to lớn đang đỉnh vào hạ thể của mình, giận dữ truyền âm:
“Đại hộ pháp, ngươi sinh ra tà niệm?”
“Trời ạ, ta đâu phải Thái giám? Nàng hấp dẫn như vậy ta có phản ứng là bình thường.” Lạc Nam cười khổ:
“Cố gắng một chút đi!”
Hoa Như Thủy cắn chặt môi, toàn thân nóng hừng hực, giữa u cốc có chất mật rỉ ra.
Xoạt...xoạt...
Ở phía bên trên, thanh âm cởi y phục vang lên bên tai, từng mảnh vải từ từ rơi xuống.
Loáng thoáng qua làn nước trong suốt, Lạc Nam nhìn thấy một thân thể mỹ miều, yêu kiều đang nhập thủy.
“Không được nhìn, trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, nàng sẽ cảm ứng được có người quan sát.” Hoa Như Thủy nhắc nhở.
Lạc Nam giật mình, quả thật có khả năng này, liền dời ánh mắt.
Nhưng đang trốn ở một góc chật hẹp, Hoa Như Thủy lại ở đối diện cạnh bên, hắn không nhìn ra xa thì chỉ có thể nhìn ở gần, nhất thời từng tấc da thịt hồng phấn mê người, ửng đỏ thơm ngát như mật đào đập vào tầm mắt.
Mà lúc này Tần Lộng Ngọc dường như không có ý định rời đi, chỉ thấy sau một phen bơi lội thỏa thích, nàng liền trần truồng leo lên tảng đá giữa suối nằm xuống thư giãn, không hề hay biết rằng ngay tại bên dưới đang có một đôi nam nữ đang ẩn nấp.
“Sao nàng lại nằm ở đó chứ?” Hoa Như Thủy càng gấp muốn chết rồi, Tần Lộng Ngọc ở nơi khác thì hai người còn có thể lén lút rút lui, nhưng ở ngay tại phía trên, e rằng một chút động tĩnh cũng sẽ bị phát giác.
Nếu là ở trạng thái bình thường, Hoa Như Thủy ẩn nấp bao lâu cũng được, nhưng lúc này bên cạnh còn có cả một tên nam nhân huyết khí dương cương động chạm thân thể, mỗi một lần ma sát đều khiến linh hồn nàng tê dại, thật không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào, sợ rằng lý trí sẽ bị dục vọng lấn át.
Nhịn không được, nàng gấp giọng truyền âm: “Hình như ngươi tinh thông Không Gian mà? Tại sao không lẩn vào không gian trốn đi?”
“Bạch Hổ Phủ cũng có trận pháp phong tỏa không gian, ta trốn vào chắc chắn bị phát hiện.” Lạc Nam cũng là cười khổ:
“Thậm chí dù không có trận pháp, nếu Không Gian Chi Lực phát động, Lộng Ngọc kiểu gì cũng sẽ cảm ứng được.”
“Đứng xa một chút đi, đừng chạm vào nữa” Hoa Như Thủy mím môi.
“Nàng khó chịu lắm sao?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Ngươi còn dám nói? Thứ đáng ghét của ngươi đang đâm ta, còn cái tay thô lỗ này nữa.”
Hoa Như Thủy bất mãn.
“Ta có cách!” Lạc Nam thủ thỉ.
“Cách gì?” Hoa Như Thủy âm thầm mừng rỡ, chỉ cần có biện pháp là được rồi.
“Chúng ta cứ nấp ở đây đến ngày mai, kiểu gì Lộng Ngọc cũng sẽ đến Chiêu Hiền Quán.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp.
“Phốc!” Hoa Như Thủy hận không thể cắn chết hắn, đây là cách của tên khốn ngươi đó à?
Có lẽ là do duyên phận, thuận theo tự nhiên, Lạc Nam và Hoa Như Thủy đều không muốn áp chế cảm xúc của mình…
Hai người quấn lấy nhau, không biết cho đến lúc nào, nước mắt Hoa Như Thủy chảy xuống từng đợt.
Lạc Nam giật mình, liền hôn lên giọt lệ nàng, ân cần hỏi: “Nàng sao thế?”
Hoa Như Thủy không đáp, khi dục vọng qua đi, nàng liền đẩy hắn ra, vùi đầu vào hai chân, lạnh nhạt nói:
“Đại hộ pháp đã thỏa mãn, ngươi đi đi, chuyện lần này xem như chưa từng phát sinh.”
Lạc Nam hơi suy nghĩ liền hiểu chuyện gì, hắn mỉm cười hỏi: “Có phải nàng lo lắng ta và Lộng Ngọc? Bởi vì Lộng Ngọc là nữ nhi của nàng nên muốn quên đi mọi chuyện như một giấc mơ vừa rồi?”
“Làm sao...” Hoa Như Thủy toàn thân chấn động, hai mắt trợn tròn nhìn hắn.
Quả thật sau khi cảm xúc lắng đọng, lý trí trỗi dậy, nàng mới nhớ ra người nam nhân này có quan hệ mật thiết với nữ nhi của mình.
Đã phát sinh chuyện hoang đường với hắn, nàng liền muốn cắt đứt mọi chuyện, ngày sau cũng sẽ không nhận lại nữ nhi, chỉ ở bên cạnh nhìn hai người hạnh phúc là được.
Nào ngờ Lạc Nam như nắm tất cả trong lòng bàn tay, nàng làm sao không kinh hãi?
“Nàng nghĩ ta chỉ vô tình sắp xếp nàng ở gần Lộng Ngọc làm nhiệm vụ sao?” Lạc Nam mỉm cười:
“Mọi chuyện ta đã sớm biết, quan hệ giữa các nàng!”
“Ngươi...” Hoa Như Thủy hai mắt đỏ hoe, giận dữ nhìn hắn: “Nếu đã biết, vì sao ngươi còn... ngươi còn cùng ta làm ra chuyện như vậy?”
“Nàng chẳng phải cũng biết sao? Vì sao còn chiều theo ý ta?” Lạc Nam hỏi ngược lại.
Hoa Như Thủy thất thần, chẳng biết nói như thế nào, nàng cũng không biết là ma xui hay quỷ khiến.
“Bởi vì ở giây phút đó chúng ta thật sự muốn nhau.” Lạc Nam chân thành nói:
“Đời người được bao nhiêu khoảnh khắc cảm xúc như thế chứ? Ta chưa từng hối hận.”
“Ta cũng không hối hận, nhưng ta không muốn tiếp tục, Lộng Ngọc của ta còn...” Hoa Như Thủy lắc đầu.
“Ta chính là Đại hộ pháp của Nam Thiên Môn, chỉ cần ta muốn, ai đều chạy không thoát.” Lạc Nam bá đạo nói:
“Vì vậy nàng không có quyền quyết định hay từ chối, mọi chuyện ta sẽ một mình gánh vác, kẻ nào dám không phục?”
“Ngươi đừng như vậy...” Hoa Như Thủy lo lắng nhìn hắn, nàng sợ hắn vì dục vọng nhất thời mà đánh mất thanh danh.
“Haha, thật ra chuyện nàng có quan hệ với Lộng Ngọc ngoài chúng ta ra đâu còn ai biết?” Lạc Nam nháy mắt nói:
“Sau này thêm một mình Lộng Ngọc biết là đủ, nàng còn lo lắng gì chứ?”
Hoa Như Thủy sửng sốt, đúng là như vậy, nàng cũng đâu cần công khai, chỉ cần có thể ở bên cạnh, cùng nhau hạnh phúc là được rồi.
Hơn nữa những chuyện như thế ở Nguyên Giới cũng không phải hiếm lạ, chẳng qua tính cách của nàng tương đối truyền thống mà thôi.
“Đừng lo lắng gì cả, mọi chuyện có nam nhân của nàng gánh vác.” Lạc Nam kéo Hoa Như Thủy ôm vào trong lòng:
“Chuyện quá khứ cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ giải quyết, nàng chỉ cần thoải mái, nhẹ nhõm ở bên cạnh ta phần đời còn lại là được.”
Hoa Như Thủy nhìn thật kỹ người nam nhân này, đưa tay vuốt ve gò má của hắn xem thử mọi chuyện có phải ảo mộng hay không.
Đã quá nhiều năm rồi, lần đầu tiên nàng cảm giác toàn thân không còn chút bí mật nào, không còn chút tâm sự nặng nề nào như vậy.
Tất cả gánh nặng mà nàng luôn mang đã được chuyển sang người nam nhân này rồi.
Hắn bằng lòng vì nàng mà gánh vác tất cả.
Từ khi gặp được hắn, vận mệnh của nàng đã thay đổi, thay đổi theo hướng hoàn mỹ...