Con Đường Bá Chủ

Chương 2414: TÀ NHÃN, ĐỘC UYÊN



Ẩn Châu một nơi nào đó...
Bầu trời màu đỏ, hoàn cảnh âm u, xung quanh là những gốc đại thụ che trời, vô số bụi rậm, núi đá, trung tâm lại là đầm lầy kịch độc sẵn sàng thôn phệ bất cứ thứ gì xui xẻo rơi vào, khung cảnh như không thuộc về nhân thế.
Cũng không nhìn thấy bất cứ thân ảnh con người nào, ngược lại là hàng loạt tồn tại quỷ dị hàng lâm.
Trên nhánh cây, một con quạ đen với đôi mắt màu máu khẽ đậu xuống.
Cách nó không xa, có con biên bức từ trong bóng tối hiện thân, treo ngược toàn thân.
Lại ở phạm vi lân cận, một linh hồn như lệ quỷ dữ tợn với toàn thân bị các loại gông cùm xiềng xích cắm xuyên qua đang lơ lửng.
Từ dưới lòng đất từng nhánh xương trắng chậm rãi leo lên, ngưng tụ thành một bộ bạch cốt hoàn chỉnh.
Bên dưới đầm lầy một cái tay khô gầy với đầy rẫy các vết thương tích trồi lên.
Không gian nứt ra, có một con mắt đục ngầu hờ hững lộ diện.
Kẽo kẹt, thanh âm kỳ quái vang vọng, một kiện quan tài bằng đồng phủ đầy rong rêu chẳng biết từ đâu lướt đến.
Nhìn khắp toàn cảnh, ngươi sẽ còn chứng kiến không ít loại đồ vật kỳ lạ khác như côn trùng, độc xà, phù văn trôi nổi, thậm chí là một cái bóng hư vô mờ mịt chẳng rõ hình dạng. Các thứ ly kỳ cổ quái tập hợp, khung cảnh rùng mình khiến bất kỳ ai cũng có khả năng quay lưng chạy thục mạng.
Nhưng nếu ngươi là người có kiến thức cao tuyệt hoặc từ nhỏ đã sinh ra ở Ẩn Châu, ngươi sẽ biết những thứ đồ vật cực kỳ quái dị hợm đang ở nơi này đều là tiêu chí tượng trưng cho các vị cường giả hàng đầu, kém nhất cũng phải là Ngũ cảnh Chí Tôn.
Đã có vô số năm, các loại tiêu chí này chưa từng tụ tập lại cùng một chỗ...
Vậy mà hôm nay, bọn hắn đều đồng loạt xuất hiện rồi.
Không dây dưa dài dòng, con quạ đen trợn ngược đôi mắt đỏ, thanh âm như tiếng gọi oán hồn quát lên:
“Tà Nhãn Lão Quái, Độc Uyên Lão Tổ... hai ngươi nuốt trọn Bảo Tàng Động thì cũng thôi, nhưng lau mồm không sạch dẫn đến một đám quái vật ngấp nghé, ảnh hưởng toàn bộ Ẩn Châu, tính sao đây hả?”
Tiếng quát của con quạ vừa dứt, toàn bộ tồn tại có mặt đều khoá chặt khí tức vào cánh tay nhô lên từ đầm lầy và con mắt đang trôi nổi giữa hư không.
Con mắt đang trôi nổi kia chính là hiện thân từ Tà Nhãn Lão Quái, mà cánh tay xấu xí gớm ghiếc kia cũng chính là tiêu chí của Độc Uyên Lão Tổ.
Hiển nhiên việc Tà Nhãn Lão Quái và Độc Uyên Lão Tổ ra tay trấn lột Bảo Tàng Động ở Tây Châu không qua được cảm ứng của những tồn tại ở đây.
“Ẩn Châu không phải quả hồng mềm để các đại châu khác ngấp nghé, bình thường bọn hắn cũng kiêng kỵ chúng ta nên không dám chen chân vào, nhưng Bảo Tàng Động chính là một khối bánh lớn, bất cứ ai cũng muốn cắn một miếng.” Từ trong cỗ quan tài đồng cũ, thanh âm khàn khàn truyền ra:
“Ngay cả lão phu cũng không ngoại lệ.”
Những tồn tại khác tán thành lời này, bất kỳ vật phẩm nào đạt đến Bát phẩm, Cửu phẩm Chí Tôn đều là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, dù Cửu cảnh Chí Tôn dốc sức tìm kiếm cũng không phải chuyện đơn giản, Bảo Tàng Động tương truyền có không ít vật phẩm cấp bậc đó, thử hỏi ai mà không tham lam?
Cánh tay bên dưới đầm lầy run rẩy kịch liệt, trong lòng bàn tay bỗng nhiên mở ra một cái miệng với hàm răng đen kịt, nước bọt phun ra khàn khàn nói:
“Các ngươi đều bị lừa, toàn bộ thiên hạ đều bị lừa, Bảo Tàng Động không có cái rắm gì cả.”
Hiển nhiên Độc Uyên Lão Tổ muốn thanh minh, cánh tay lắc lư liên tục, cái miệng giữa lòng bàn tay vẫn không ngừng nói:
“Không tin các ngươi hỏi Tà Nhãn Lão Quái.”
“Bảo Tàng Động đây, các ngươi tự mà xem.” Con mắt đục ngầu vậy mà hừ một tiếng, sau đó tròng mắt tách ra, một kiện Chí Bảo cao cấp có hình hang động ầm ầm rơi xuống.
Chính là Bảo Tàng Động.
Nếu nói thứ gì quý nhất thuộc Bảo Tàng Động lúc này, thì chính là bản thân nó, bởi vì bên trong chẳng có cái rắm gì cả, trong khi Bảo Tàng Động cũng là một kiện không gian pháp bảo tương đối cao cấp, có thể dùng làm căn cứ của đại thế lực.
Đáng tiếc, lời của Độc Uyên Lão Tổ và Tà Nhãn Lão Quái không khiến những tồn tại khác tin tưởng.
“Khặc khặc, các ngươi nghĩ đám chúng ta rớt mất não rồi sao?” Con biên bức đang treo ngược cất tiếng cười rét lạnh:
“Nếu Bảo Tàng Động rơi vào tay bổn toạ, bổn toạ cũng sẽ lấy sạch vật phẩm bên trong sau đó tuyên bố nó chẳng có gì, nhưng nào có chuyện ngon ăn như thế?”
“Độc Uyên, Tà Nhãn... hai người các ngươi rất khá, muốn húp trọn Bảo Tàng Động, còn muốn Ẩn Châu phải gánh phiền toái thay các ngươi sao?”
Bộ bạch cốt rung động lách cách tạo thành thanh âm:
“Nếu không chia đều, chúng ta sẵn sàng đem hai ngươi giao cho đám sói đói đang rình rập ngoài kia.”
“Khốn kiếp!” Tà Nhãn Lão Quái trong lòng cuồng mắng, hắn sớm biết kiểu gì bọn này cũng không tin lời của mình, mà đổi lại là hắn cũng sẽ không tin chuyện ma quỷ như vậy.
Rõ ràng các ngươi đã trấn lột Bảo Tàng Động trong sự bất lực và uất ức của ba nữ cường nhân Tây Châu, kết quả các ngươi nói Bảo Tàng Động trống rỗng, ai sẽ tin ngươi?
“Tính sao đây?” Tà Nhãn Lão Quái bí mật truyền âm trao đổi với Độc Uyên Lão Tổ.
Cả hai bọn hắn đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bất kể là cường giả ở bên ngoài hay cường giả tại Ẩn Châu đều không tin tưởng lời của bọn hắn.
Kêu bọn hắn lấy tài sản ra, bọn hắn không có thì lấy cái rắm a.
Giải thích thì chẳng ai tin tưởng, thậm chí dù tình nguyện cho sưu hồn, kiểm tra ký ức cũng vô dụng mà thôi.
Đạt đến cấp độ như bọn hắn, có vô số phương pháp để thay đổi ký ức, có rất nhiều phương pháp để qua mặt việc sưu hồn.
Cường giả như bọn hắn chỉ tin tưởng vào điều mà bản thân muốn tin, trừ khi có nhân vật nghịch thiên nào đó nắm giữ thời gian đến mức đăng phong tạo cực, ngược dòng quá khứ tìm hiểu thực hư mới có thể chứng minh lời của Tà Nhãn và Độc Uyên là sự thật.
“Trước mắt đẩy lùi phiền toái bên ngoài, nội bộ tính sau.”
Độc Uyên Lão Tổ truyền lại ý niệm: “Cứ hứa hẹn lừa gạt với mấy lão này.”
“Có ổn không?” Tà Nhãn Lão Quái âm thầm hít sâu.
“Hừ, bọn khốn này đều là lũ tham lam, cứ để bọn nó ra sức.” Độc Uyên Lão Tổ lạnh lùng truyền đạt:
“Chuyện kia chưa thành, dù sau đó biết rằng bị lừa, bọn hắn cũng không dám giết chúng ta, cùng lắm ta và ngươi bỏ trốn.”
“Tốt!” Tà Nhãn Lão Quái cũng là người quyết đoán, lập tức đồng tình.
“Xà! Thế nào? Thương lượng xong chưa? Xà...” Thấy Tà Nhãn và Độc Uyên trầm mặc hồi lâu, con độc xà nằm trên đất mở miệng thúc giục.
“Hừ, tài sản trong Bảo Tàng Động đã được hai chúng ta cất ở một nơi cực kỳ bí mật.” Tà Nhãn Lão Quái âm u cất giọng:
“Đợi các ngươi đem phiền toái bên ngoài giải quyết, lúc đó chia nhau cũng không muộn.”
“Chịu thừa nhận nuốt trọn tài sản rồi sao?” Đám đông nhao nhao cười lạnh.
“Tiền trao cháo múc.” Cái bóng không rõ hình dạng gằn giọng:
“Đem tài sản chia trước đi rồi chúng ta xuất thủ.”
“Chia cái rắm!” Độc Uyên Lão Tổ phẫn nộ mắng: “Bảo Tàng Động là do chúng ta phí công lấy được, các ngươi chưa ra chút sức nào đã muốn chia?”
“Không sai, ít nhất cũng phải đem đám lang sói bên ngoài xua đuổi rồi tính tiếp.” Tà Nhãn Lão Quái thái độ kiên quyết:
“Bằng không hai chúng ta thà rằng đem tài sản tẩu tán cho đám lang sói cũng không chừa lại cho các ngươi chút cặn bã nào.”
“Hai lão quái vật các ngươi rất giỏi a!” Linh hồn lệ quỷ rõ ràng tức giận.
Cục diện giằng co hồi lâu, bỗng nhiên giữa hiện trường có thanh âm uy nghiêm vang vọng:
“Cứ làm theo lời bọn hắn, giải quyết phiền toái bên ngoài trước rồi phân chia Bảo Tàng Động, chuyện kia ảnh hưởng đến tương lai của Ẩn Châu, đừng vì chút tài sản mà xảy ra sự cố.”
“Tốt!”
Khi thanh âm này vừa hiện diện, toàn bộ đều nhất trí tán thành, không còn chút dị nghị.
Theo sau đó, tất cả tồn tại quỷ dị đều lần lượt biến mất...
Mà vùng không gian này cũng phục hồi trở thành một nơi hoang vắng bình thường, chẳng còn chút âm u hay nguy hiểm.
......
Lạc Nam làm theo kế hoạch như đã tính toán với Lôi Di Quân và Phạm Thanh Thuyên, hắn chẳng cần bận tâm đến việc kết giới ở Ẩn Châu nữa, ngược lại lên đường đi lấy hai chiếc Rương Đặc Biệt.
Nếu tính cả Rương Đặc Biệt trong bồn tắm của Thi Mộ Tuyền thì có tất cả ba cái, bất quá trước mắt chỉ có hai cái là khả năng sẽ thu được mà thôi.
Bá Vũ Điện đạp băng hư không, hắn lười biếng ngâm mình trong hồ nguyên dịch, âm thầm lẩm bẩm:
“Hy vọng lần này thu được tài nguyên luyện thể.”
Thứ luyện thể tốt nhất bên trong Tụ Bảo Tinh là Khổ Ngục Hỏa Sơn đã bị Lạc Nam đổi lấy, hắn cũng từng phục dụng qua thịt Bạo Không Thú, Chí Tôn Độc Tuyền nên cơ thể hiện tại cực kỳ kén chọn, những tài nguyên luyện thể bình thường rất khó giúp hắn đột phá.
Trong khi đó cả Hồn tu và Nguyên tu đều đã là Thánh Đế, Thể tu lại chỉ mới Thánh Hoàng, thật sự có chút thua kém. Vì vậy nên trong hai chiếc Rương Đặc Biệt, Lạc Nam hy vọng sẽ tồn tại tài nguyên luyện thể cao cấp nào đó.
Cảm nhận nhiệt độ không tồi trong hồ nguyên dịch, hắn nhẹ giọng hô:
“Lạc Hà, vào kỳ lưng cho bổn thiếu!”
Lạc Hà đang đứng canh giữ bên ngoài nhất thời cắn chặt cánh môi, nhịp tim đập nhanh đến lợi hại.
Nàng theo bản năng rụt rè muốn rời đi, lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào run giọng nói:
“Vâng thiếu chủ!”
Giai nhân hít sâu, váy trắng như tuyết, đem thanh kiếm đang cầm trên tay đặt sang một bên, lúc này mới chậm rãi bước vào.
Nguyên khí nghi ngút trờ dưới hồ bốc lên mờ mờ ảo ảo, thoáng ẩn thoáng hiện bóng dáng cường tráng của người nam nhân.
Lạc Hà kéo lấy đai lưng, váy trắng rơi xuống, lộ ra ngọc thân thướt tha yểu điệu, yếm trắng nâng đỡ gò bồng đảo tròn trịa đẫy đà, eo thon tinh tế uyển chuyển, chân dài trắng muốt như sương, cái quần tam giác nhỏ cũng là màu trắng, khéo léo che đậy nơi thánh khiết nhất.
Nàng bước chân xuống làn nước, hồ nguyên dịch được ngưng tụ từ chất lượng Nguyên khí cao cấp và tinh thuần nhất cũng trở nên ảm đạm trước dung nhan của nàng.
“Thiếu chủ, để thiếp thân hầu hạ ngươi.” Lạc Hà giọng nói dịu dàng nhưng cũng khẩn trương, ngọc thủ bắt đầu đặt lên tấm lưng trần của hắn, ánh mắt cũng dần trở nên mê man.
Đã từ lâu, tấm lưng này luôn hằn sâu trong tâm trí nàng...
Ngày Càn Quân Thánh Đế toàn lực công kích Lạc gia, nàng độ Đế Kiếp thành Thánh Đế, chính bóng lưng này khi đó chỉ là một Đại Thánh nho nhỏ liền nghịch thiên thay nàng chống đỡ cả một bầu trời. Từ khoảnh khắc đó, Lạc Hà liền biết nàng có thể vô oán vô hối, lẳng lặng đi theo hắn cả một đời, nguyện làm một thanh kiếm bên cạnh hắn.
Cảm nhận đôi tay nhẵn nhụi của giai nhân ôn nhu kỳ cọ từng khối cơ trên lưng mình, Lạc Nam thoải mái tựa người vào lòng nàng, thanh âm trầm thấp:
“Khi ta còn nằm trong nôi, nàng đã là đệ nhị cường giả của Lạc gia a.”
“Đúng vậy…” Lạc Hà bờ môi nhẹ cong, mặc dù khi đó vướng bận không ít sự vụ của gia tộc, nàng vẫn thường xuyên lưu ý vị tiểu thiếu chủ hoàn khố được nuông chiều từ bé này.
“Chỉ là không ngờ đến… tiểu thiếu chủ hư hỏng năm đó lại có thành tựu kinh nhân vượt xa tất cả như hiện tại.” Lạc Hà có chút tự hào, có chút xúc động nói.
“Còn một điều nàng không ngờ nữa.” Lạc Nam nói.
“Điều gì?” Lạc Hà mi cong khẽ chớp.
“Đó là tên tiểu thiếu chủ hư hỏng đó sẽ trở thành nam nhân của nàng.” Lạc Nam cười haha, bất chợt quay người ôm lấy nàng ôm chặt.
Nằm trong lồng ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, được đôi tay của hắn vuốt ve yêu chiều khắp thân thể, Lạc Hà chậm rãi nhắm mắt lại, bờ môi cong lên tuyệt mỹ:
“Thiếp có thể chết vì chàng, thiếu chủ!”
......

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com