Con Đường Bá Chủ

Chương 3119: PHIM GIẢ TÌNH THẬT?




Thần Kiếp giáng xuống, Lạc Nam ném cho Thiên Khả một con Đạo Mộc Nhân.

Với Thiên Hoàng Truyền Đạo Kinh, hư ảnh các đời Thiên Hoàng Quốc Chủ hiện ra sau lưng Thiên Khả trợ giúp nàng vượt Thần Kiếp...

Mặc dù như vậy, Thiên Khả cũng bị cửa ải Tâm Kiếp tra tấn một phen, xém chút không thể vượt qua được, hai mắt đỏ hoe như rướm máu.

Hồi lâu sau lấy lại bình tĩnh.

“Thanh Quân tỷ tỷ.”

Nàng vui mừng hớn hở nhảy tung tăng nhào vào lòng Loạn Thanh Quân, vừa khóc vừa cười nói:

“Đã một kiếp người không gặp lại tỷ rồi.”

“Muội tiến bộ rất nhanh, ta rất tự hào về muội.” Loạn Thanh Quân cưng chiều vuốt ve tóc nàng.

Nha đầu này ngoại trừ xuất thân ở phía đối địch, cái gì cũng tốt...từ dung mạo cho đến tính tình, khiến người ta nhìn thấy mà thương.

Năm đó bị toàn bộ Đạo Quốc truy sát, nếu không nhờ Thiên Khả cưu mang...số phận của nàng và Lạc Nam khó mà nói trước, điều này Loạn Thanh Quân vẫn luôn cảm kích.

Hôm nay nhìn thấy Thiên Khả rốt cuộc trở thành một cường giả Thần Đạo, nội tâm thật sự thoả mãn.

“Vừa rồi muội gặp phải tâm kiếp gì? Vì sao lại thống khổ đến như vậy?” Loạn Thanh Quân quan tâm hỏi.

Sắc mặt Thiên Khả trở nên phức tạp, nhìn Lạc Nam đám người, rồi lại nhìn Loạn Thanh Quân nói:

“Muội nhìn thấy tương lai chúng ta ở hai phía đối địch, tỷ trở thành kẻ thù một mất một còn của muội.”

Loạn Thanh Quân giật mình: “Thế làm sao muội vượt được Tâm Kiếp?”

“Muội chấp nhận buông bỏ, chết trong tay của tỷ.” Thiên Khả nở nụ cười thê mỹ:

“Như thế vừa không phản bội lại quốc gia, vừa không thẹn với tỷ.”

“Nha đầu ngốc này.” Loạn Thanh Quân cảm động ôm nàng càng chặt.

“Cũng khá đấy, không uổng công ta quay về một chuyến.” Lạc Nam nhếch mép nói.

“Hừ, xú nam nhân...có thể thả ta về được chưa?” Thiên Khả chống nạnh.

“Cô có thể trở về nếu muốn rơi vào tay Hỗn Độn Minh Chủ, làm con tin của hắn và chịu kết cục thê thảm.” Lạc Nam nhún nhún vai.

“Ngươi nói vậy là sao?” Thiên Khả không hiểu.

“Trong thời gian muội hoá phàm, cục diện Đạo Giới đã chia thành hai phe Hỗn Độn Liên Minh và Phá Đạo Liên Minh.” Loạn Thanh Quân kiên nhẫn giải thích một phen.

“Vậy là Thiên Hoàng Thần Quốc của muội gia nhập Hỗn Độn Liên Minh rồi sao?” Thiên Khả sắc mặt phức tạp.

Lạc Nam lười nói nhảm, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn loé lên...trực tiếp chiếu lại toàn bộ cảnh tượng.

Từ việc Hỗn Độn Minh Chủ giết chết nàng trước sự làm ngơ của Thiên Hoàng Quốc Chủ để kích động tâm cảnh của Lạc Nam cho đến việc hắn thi triển Loạn Nghịch Luân Hồi, quay về quá khứ để tống nàng vào Nhập Phàm Hồ.

“Làm sao có thể?” Thiên Khả như gặp đả kích tinh thần nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch.

Nàng không sợ vì mình rơi vào tay Hỗn Độn Minh Chủ, cũng không sợ chết...

Thứ nàng sợ là phụ hoàng của nàng sau khi biết nàng có hành vi phản bội đã triệt để từ bỏ nữ nhi như nàng, thản nhiên để nàng chết thảm.

“Ta không tin.” Thiên Khả không muốn chấp nhận sự thật.

“Cô cũng đã là Thần Đạo, tin tưởng đủ khả năng để phân biệt thật và giả.” Lạc Nam nhún nhún vai:

“Ân tình năm đó của cô ta đã trả, sự thật cũng đã báo cho cô biết, lựa chọn như thế nào là do cô tự quyết định.”

“Bình tĩnh lại.” Loạn Thanh Quân vỗ vỗ lưng Thiên Khả nói:

“Tạm thời cứ ở lại đây suy nghĩ và cân nhắc cho thật kỹ, tỷ sẽ không để muội trở về để rồi lại bị dùng làm con tin.”

Thiên Khả hít sâu một hơi, nàng chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc bước đến Lạc Nam nói:

“Vừa rồi là ta đường đột, ta biết những gì ngươi cho ta thấy đều là sự thật, đa tạ ngươi liều lĩnh quay về quá khứ cứu ta.”

Lạc Nam có chút tán thưởng, không hổ là người vừa vượt qua Thần Kiếp, tâm cảnh cũng khá vững vàng.

“Vậy ý cô thế nào?” Hắn hỏi.

“Ta muốn cùng ngươi thương nghị một điều kiện.” Thiên Khả trịnh trọng nói:

“Hai đại liên minh một khi đối đầu, nếu Phá Đạo Liên Minh thắng...ngươi có thể tha một mạng cho phụ hoàng và mẫu hậu của ta không?”

“Đổi lại ta được gì?” Lạc Nam hỏi.

“Từ giờ ta sẽ cống hiến cho Phá Đạo Liên Minh, chiến đấu vì Phá Đạo Liên Minh...nếu như Phá Đạo Liên Minh bại, ta sẽ chết cùng các vị.” Thiên Khả quyết đoán.

“Thành giao.” Lạc Nam nâng lên ngón tay cái:

“Ta thích nữ nhân quyết đoán như vậy, mạng của phụ mẫu cô sẽ được giữ lại.”

“Quân tử nhất ngôn.” Thiên Khả hài lòng gật đầu.

“Yên tâm đi, lời của Bổn Minh Chủ còn có trọng lượng hơn lời của quân tử.”

Lạc Nam sảng khoái cười.

Mà lúc này, Huyết Yêu Cơ và Nam Thiên Tố mấy nữ cũng đưa tiễn Kiếm Vô Uyên bước vào Nhập Phàm Hồ...

Trước khi rời đi, nàng không quên nhìn thật kỹ về thân ảnh nam nhân.

Cổ họng hắn động đậy hồi lâu, cuối cùng cũng lạnh lùng nói:

“Cẩn thận một chút, ta không muốn mất đi một thị nữ.”

“Vâng.” Kiếm Vô Uyên nở nụ cười tuyệt mỹ, một câu của hắn như tiếp thêm vô số động lực, nàng nhẹ bước chân vào hồ, thân ảnh chậm rãi biến mất.

“Khanh khách, từ nô lệ đã thăng cấp lên thị nữ rồi sao? Đúng là đồ khẩu thị tâm phi.” Huyết Yêu Cơ cười đến bầu ngực run rẩy, trêu tức nói:

“Lần sau chắc sẽ lại tăng bậc lên thiếp thân thị nữ, ái thiếp, rồi đến...”

Lạc Nam không nói lời nào, lấy ra Đằng Vân Tiên hướng mông nàng quất đến.

“Đáng ghét...”

Tiếng rên rỉ dụ nhân vang lên khiến lòng người nhộn nhạo.

...

Lạc Nam vốn cho rằng sẽ được tận hưởng thời gian an nhàn gần hai tháng trước khi đại lễ đăng cơ bắt đầu.

Nào ngờ Yêu Mị Uyển khoanh tay trước ngực đến tìm:

“Đã đến lúc Nhị Lang Quân thực hiện lời hứa.”

Lạc Nam chợt nhớ ra ân tình của nàng vẫn chưa hoàn trả, thế là nở một nụ cười tự tin lộ ra hàm răng trắng sáng:

“Tốt, ta sẽ trở thành rể quý của mẫu thân nàng.”

“Hừ, chỉ là diễn tuồng một phen, đừng có tưởng bở.” Yêu Mị Uyển liếc xéo đôi mắt đẹp.

“Haha, phải diễn cho giống mới được, bằng không làm sao qua mặt được tiền bối?” Lạc Nam nháy mắt nói.

“Diễn thế nào cho giống?” Yêu Mị Uyển hiếu kỳ.

“Nàng ngồi xuống đây, bên cạnh ta.” Lạc Nam vỗ vỗ chỗ ngồi ngay đình viện;

Chúng nữ che miệng cười khẽ, chủ động tránh sang một bên nhường chỗ cho Yêu Mị Uyển.

Lạc Nam nắm lấy bàn tay nàng.

“Ngươi làm cái gì?” Yêu Mị Uyển như bị điện giật vội vàng rụt tay lại.

Lạc Nam tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, nhếch mép khinh khỉnh:

“Nắm tay cũng không được, còn muốn đánh lừa mẫu thân của nàng?”

“Ai...ai nói không được.” Yêu Mị Uyển lúng túng đáp:

“Ngươi nắm tay đột ngột như vậy, làm sao ta kịp thích ứng?”

“Thế nên mới phải tập luyện cho quen dần, chẳng may ở trước mặt mẫu thân của nàng lộ ra sơ hở thì sao?” Lạc Nam nghiêm mặt nói:

“Nào có đôi tình nhân nắm tay cũng giật mình?”

Yêu Mị Uyển không thể phản bác, chỉ đành cố lấy bình tĩnh nói: “Ngươi làm lại đi!”

Lạc Nam âm thầm cười trộm, ngoài mặt vô cùng nghiêm túc kéo lấy bàn tay của nàng nắm lấy.

Cảm nhận được sự mềm mại tươi mát như da em bé, lại bỗng nhiên kéo lấy Yêu Mị Uyển ôm nhẹ qua eo nàng.

“Ngươi...” Yêu Mị Uyển như mèo con bị đạp phải đuôi, tại chỗ nhảy dựng lên.

“Khanh khách.” Chúng nữ không ít nàng đã nhịn không được bật cười.

“Đáng ghét.” Yêu Mị Uyển sắc mặt đỏ bừng, hai mắt như phún hoả:

“Ngươi lại làm cái gì?”

Yên Nhược Tuyết ra hiệu các tỷ muội im lặng, đừng có trêu chọc kẻo vị Hội Lão này bỏ trốn.

“Làm gì là làm gì? Tình nhân chẳng lẽ không thể ôm nhau? Nàng cũng nên tập cho quen dần.” Lạc Nam thản nhiên nói.

“Ngươi...ở trước mặt mẫu thân của ta đâu cần ôm ôm ấp ấp?” Yêu Mị Uyển không phục.

Lạc Nam rõ ràng cảm nhận được thân thể nàng từ cứng đờ chuyển sang mềm mại, dường như đã dần thích ứng với cái ôm của mình, liền chăm chú nói:

“Nàng đừng quên hiện tại Đạo Yêu Thần Cung là do đại tỷ của nàng làm chủ, tai mắt ở khắp mọi nơi, nếu như chúng ta biểu hiện không thân thiết một chút, bị nhìn ra manh mối thì sao? Lúc đó chỉ sợ mẫu thân của nàng sẽ biết chúng ta phim giả tình thật.”

“Phim giả tình thật?” Yêu Mị Uyển liếc xéo đôi mắt đẹp.

“À nhầm, phim thật tình giả.” Lạc Nam ho khan một tiếng.

“Ôm chính là giới hạn cuối cùng, không được tiến thêm.” Yêu Mị Uyển ra điều kiện:

“Dù sao cũng không đến mức phải hôn nhau công khai, đúng không?”

“Nàng nói đúng.” Lạc Nam thầm hô nữ nhân này quá tinh ý, vốn hắn còn định lén lút hôn nàng một ngụm.

Hắn khá kiên nhẫn, bỗng nhiên ôn nhu gọi một tiếng:

“Uyển Nhi.”

Yêu Mị Uyển toàn thân rùng mình, một lớp da gà nổi lên, dùng ánh mắt kinh tởm nhìn tên đáng ghét này.

“Ta bao nhiêu tuổi, ngươi bao nhiêu tuổi?” Nàng giận dữ.

“Tuổi tác trong tình yêu không quan trọng, cách xưng hô mới là quan trọng.” Lạc Nam tận tình hướng dẫn:

“Ta gọi nàng là Uyển Nhi, nàng phải gọi ta là Lạc Lang.”

Chúng nữ dở khóc dở cười, ngay cả các mỹ phụ đã lập gia đình từ lâu như các nàng cũng chịu không nổi cách xưng hô như vậy, cái tên này quá mặt dày.

“Lạc Lang?” Yêu Mị Uyển vừa lên tiếng liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, lắc đầu từ chối:

“Không thể, cùng lắm ta gọi ngươi Tiểu Nam.”

“Không được, phải gọi là Lạc ca ca.” Lạc Nam đổi giọng.

“Vô sỉ.” Yêu Mị Uyển dùng tay đem hắn đẩy ra:

“Ở trước mặt nữ nhân của mình tán tỉnh nữ nhân khác, ngươi còn biết xấu hổ hay không?”

“Tán tỉnh cái gì? Đây là chính sự, ta đang cực kỳ nghiêm túc chuẩn bị cho chính sự.” Lạc Nam lẽ thẳng khí hùng nói:

“Nếu như giúp nàng đạt được quyền chấp chưởng Đạo Yêu Thần Cung...vậy ngày đại lễ đăng cơ lên ngôi Minh Chủ của ta sẽ càng thêm rực rỡ, có được Đạo Yêu Thần Cung tuyên bố gia nhập, đây chính là vả mặt Hỗn Độn Liên Minh, còn gì sánh bằng?”

Hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Yêu Mị Uyển: “Hay là nàng có ý đồ bất chính gì với ta nên mới suy nghĩ lệch lạc?”

“Cái đầu của ngươi.” Yêu Mị Uyển xém chút tức chết:

“Ta không ít lần nghe nữ nhân của ngươi gọi là Tiểu Nam, còn muốn qua mặt ta?”

Lạc Nam xấu hổ vuốt vuốt mũi: “Thôi được rồi, xưng hô như thế cũng tạm chấp nhận được.”

“Còn chuyện gì nữa không?” Yêu Mị Uyển nóng lòng:

“Có thể đi được rồi chứ?”

“Được rồi.” Lạc Nam miễn cưỡng gật đầu, nhìn các nữ nhân nói:

“Ta cùng Mị Uyển đến Đạo Yêu Thần Cung một chuyến.”

“Phu quân, có cần tỷ muội theo yểm hộ không? Dù sao nơi đó hiện đang là địa bàn của Hỗn Độn Liên Minh.” Yên Nhược Tuyết lo lắng hỏi.

“Nàng yên tâm đi, đừng quên ta có Minh Hà...nếu ta muốn bỏ trốn, dù là Hỗn Độn Minh Chủ chưa chắc ngăn được.” Lạc Nam tự tin vỗ ngực.

Ánh mắt chúng nữ loé lên dị sắc, nam nhân khi tự tin quả thật rất có sức hấp dẫn nha.

“Ra mắt nhạc mẫu đại nhân cũng nên chuẩn bị lễ vật.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm nói:

“Kéo dài tính mạng của mẫu thân nàng, ta nghĩ đó là lễ vật quý giá nhất.”

Hắn đã biết sơ tình huống mẫu thân của Yêu Mị Uyển, người bị thương nặng đến mức sắp lìa đời, lễ vật gì cũng nhẹ tựa lông hồng cả rồi...kéo dài sự sống sẽ là vô giá.

“Đừng nói đùa như vậy.” Yêu Mị Uyển nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy không vui.

Tình huống của mẫu thân nàng ngay cả Hội Trưởng cũng chưa có cách, nàng không tin Lạc Nam có thể giải quyết.

“Ta giống kẻ khoác lác lắm sao?” Lạc Nam bất mãn hừ một tiếng.

Nếu là trước đây hắn quả thật không có biện pháp...

Nhưng đừng quên hiện tại hắn là ai.

Bất Hủ Chi Chủ nha, có hiệu quả hay không phải xem thử một lần mới được.

“Được rồi, không cần biết ngươi dùng cách nào, chỉ cần mẫu thân của ta hài lòng là được.” Yêu Mị Uyển nhẹ nhàng thở ra, cũng không ôm quá nhiều hy vọng.

“Chúng ta đi.” Lạc Nam gật đầu, mở ra màn nước không gian.

Hai người bước vào...

...

Phía trước đại môn Đạo Yêu Thần Cung, Lạc Nam và Yêu Mị Uyển từ trong màn nước không gian bước ra.

Vừa mới tiếp cận, vô số thần thức và khí tức đã lập tức khoá chặt lấy thân ảnh hai người.

PHẦN PHẬT.

Tà áo tung bay, Yêu Chỉ Hân và một đám trưởng lão lập túc hàng lâm, vây quanh lấy hai người.

“Muội muội, phản bội Đạo Yêu Thần Cung...ngươi vậy mà còn mặt mũi trở về?” Yêu Chỉ Hân nghiêm giọng quát.

“Phản bội Đạo Yêu Thần Cung?” Yêu Mị Uyển buồn cười, lớn tiếng nói:

“Đạo Yêu Thần Cung là do mẫu thân giao lại cho tỷ, tỷ liên thủ cùng với Đạo Quốc phân tách Nguyên Giới thành như vậy, đã có từng hỏi qua ý kiến của mẫu thân?”

“Ta chỉ phản đối cách làm của tỷ mà thôi, chưa từng phản bội Đạo Yêu Thần Cung.”

“Mau phong ấn tu vi, tĩnh tâm một vạn năm...tỷ sẽ tha thứ muội.” Yêu Chỉ Hân hừ lạnh:

“Cũng vì Nguyên Giới hoàn chỉnh dẫn đến cuộc chiến kia nên mẫu thân mới rơi vào kết cục hiện tại, muội còn quá nhỏ để hiểu rõ ràng mọi chuyện.”

Lạc Nam ánh mắt loé lên, qua lời nói của Yêu Chỉ Hân hắn đã nắm được đại khái tình hình.

Xem ra bởi vì trong quá khứ Nguyên Giới nguyên vẹn, cuộc chiến tranh đoạt Thế Giới Bản Nguyên đã xảy ra.

Mà mẫu thân của hai nàng cũng vì tham gia trận chiến đó nên mới dở sống dở chết như hiện nay.

Điều này khiến Yêu Chỉ Hân phẫn nộ, quyết định phân tách Nguyên Giới thành Đạo Giới và Ngũ Châu Tứ Vực, để Thế Giới Bản Nguyên không thể tranh giành được nữa...

“Uyển Nhi, để ta nói chuyện với tỷ tỷ của nàng.” Lạc Nam nở nụ cười nắm tay Yêu Mị Uyển kéo về.

Yêu Mị Uyển gật đầu, chủ động lùi về một bước, mặc dù không hiểu hắn định nói gì, bất quá vẫn lựa chọn tin tưởng.

“Các ngươi?” Yêu Chỉ Hân nội tâm trầm xuống.

“Ta và Mị Uyển tình đầu ý hợp, ta có thể gọi ngươi là thê tỷ.” Lạc Nam bình thản nói:

“Trận chiến mà tỷ nhắc đến ta rất rõ ràng, nếu tỷ đã vì trận chiến kia mà phân tách Nguyên Giới, vậy sao còn gia nhập Hỗn Độn Liên Minh? Nên biết rằng mục đích của Hỗn Độn Minh Chủ cũng giống ta mà thôi, đó là đem Nguyên Giới thống nhất một lần nữa.”

“Ngươi vậy mà biết nhiều hơn ta nghĩ.” Yêu Chỉ Hân có chút ngoài ý muốn xem hắn.

Bí mật đó chỉ có những Thần Đạo Viên Mãn, có khả năng thoát khỏi giới hạn của Nguyên Giới mới cảm ứng được mà thôi...

“Quá khen.” Lạc Nam gật gù.

“Hừ, nhưng sao ta phải nói nguyên nhân cho ngươi?” Yêu Chỉ Hân hạ lệnh trục khách:

“Nếu hai ngươi không biến đi, đừng trách ta tàn nhẫn.”

“Để ta đoán xem...” Lạc Nam vuốt cằm cười tà:

“Có phải Hỗn Độn Minh Chủ đã hứa hẹn, chỉ cần tỷ trung thành với Hỗn Độn Liên Minh...hắn sẽ giúp mẫu thân của tỷ khỏi bệnh?”

Lời vừa nói ra, Yêu Chỉ Hân toàn thân chấn động.

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3