Lạc Nam chờ cho hai nữ nhân rời đi, lúc này mới lặng lẽ xuyên qua không gian, dễ dàng tiến nhập vào mật thất.
Cảm giác đầu tiên chính là lạnh...
Mật thất này lạnh lẽo đến cực điểm, khắp nơi đều là từng khối Viễn Cổ Hàn Băng, loại tài nguyên băng hệ có thể đông cứng cả Thần Đạo.
Bên trên giường, một bà lão với làn da tái xanh nhăn nhúm, tóc trên đầu đã rụng gần hết đang nằm ngủ say...hàn khí rét lạnh đến từ Viễn Cổ Hàn Băng đang tràn vào cơ thể của bà ấy.
Giống như ướp xác vậy...
Rõ ràng Đạo Yêu Thần Cung đã phải dùng đến Viễn Cổ Hàn Băng để kéo dài sự sống của bà lão này, áp chế loại kịch độc khủng bố đang ăn mòn sinh cơ từng giây từng phút.
Lạc Nam cẩn thận quan sát, chân mày nhíu chặt.
Mặc dù bản thân cũng là một độc tu nhưng hắn lại không nhận ra loại độc này rốt cuộc là gì.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mở ra, ánh mắt nghiêm nghị quan sát.
“Hít...thế gian lại có loại Độc khủng bố như vậy?” Lạc Nam nhịn không được rùng mình.
Chẳng trách ngay cả đại tỷ Vân Tiêu cũng tạm thời bó tay.
Không biết là do nhân vật nào hạ thủ, loại Độc này do hàng vạn loại độc vật dung hợp thành, tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau như một mạng lưới, cứ mỗi một khắc đồng hồ, những loại độc vật này lại hoán đổi vị trí cho nhau, không ngừng diễn hoá, thay đổi bản chất vốn có của chúng, biến thành hàng vạn loại độc khác nhau một cách liên tục.
Điều này khiến cho không có bất cứ một vị Độc Sư hay Luyện Đan Sư nào có thể hoá giải, bởi lẽ công thức giải độc không thể nào biến hoá một cách liên tục để thích ứng với sự biến hoá của loại độc này.
Đáng nói ở chỗ, độc tố đã bám chặt vào kinh mạch, máu huyết, cơ thể, linh hồn, gặm nhắm sự sống, sẽ tra tấn giày vò không ngừng nghĩ...
Rơi vào đường cùng, Đạo Yêu Thần Cung chỉ đành dùng Viễn Cổ Hàn Băng đông lạnh, suy giảm tốc độ biến hoá của độc, đồng thời đông cứng cơ thể và linh hồn của Thái Thượng Trưởng Lão để bà ta không cảm nhận được đau đớn.
Dù là như vậy, nếu không nhờ Thần Lực thâm hậu, trong cơ thể lại có tận ba tôn Thần Thú liên kết khế ước có tu vi cao cường chia sẽ độc tố, có lẽ Thái Thượng Trưởng Lão đã sớm tử vong từ lâu.
“Thứ này là Vô Tận Độc, độc tố diễn biến một cách vô tận...” Kim Nhi cảm thán nói.
“Dùng Bá Đạo Quy Tắc thay đổi bản chất của Vô Tận Độc, không cho nó diễn biến nữa được không?” Lạc Nam hỏi.
Khi Vô Tận Độc ngừng diễn biến, hắn có thể quan sát để chế chế ra thuốc giải độc.
“Được, Bá Đạo Quy Tắc có thể cưỡng ép thay đổi bản chất của Vô Tận Độc.” Kim Nhi nhếch môi:
“Nhưng xem kỹ lại đi, Vô Tận Độc này có được linh trí...nếu dùng đến Bá Đạo Quy Tắc hoá giải nó, khả năng nó sẽ tự nổ tung, đồng quy vu tận.”
Lạc Nam khoé miệng giật giật...Thái Thượng Trưởng Lão nào phải trọng thương, tình huống này so với trọng thương còn khó nhằn hơn a.
“Bất quá may mắn bà lão này gặp được chàng.” Kim Nhi chợt nhoẻn miệng cười.
“Ồ, vậy ta cứu được?” Lạc Nam giật mình.
“Đương nhiên, chàng hiện tại là Bất Hủ Cổ Tộc nha.” Kim Nhi tự hào nói:
“Thế nào là Bất Hủ? Chính là tồn tại trường tồn bất diệt, trừ những loại Bất Hủ Độc ra...thế gian này có loại độc nào đủ tư cách khinh nhờn Bất Hủ?”
Lạc Nam hiểu ý, nghiêm nghị bước đến ngồi bên cạnh giường.
Hắn vận chuyển khả năng của Bất Hủ Cổ Tộc đến cực hạn...
Bất Hủ Thần Hồn, Bất Hủ Thần Huyết, Bất Hủ Thần Lực đồng loạt tiến ra.
Bất Hủ Thần Hồn nhanh chóng xâm nhập vào linh hồn của Thái Thượng Trưởng Lão, Bất Hủ Thần Huyết tràn vào máu huyết của bà ta, Bất Hủ Thần Lực xâm chiếm đan điền, kinh mạch và xương cốt...
Ngay khi những năng lực Bất Hủ của Lạc Nam tiến vào, Vô Tận Độc như gặp phải khắc tinh, bị khí tức và sức mạnh Bất Hủ đàn áp, từng chút từng chút một dồn nén chúng nó vào một chỗ, cuối cùng trục xuất ra bên ngoài.
Mắt, mũi, miệng, tai, lỗ chân lông, linh hồn...của Thái Thượng Trưởng Lão trở nên phình to, Vô Tận Độc đang bị cưỡng ép bức ra khỏi cơ thể.
Dù nó đã ký sinh, bám trụ chặt chẽ đến đâu...những nơi năng lực Bất Hủ tiến đến, nó đều buộc phải rút lui.
Có thể nói Lạc Nam đang dùng các năng lực Bất Hủ của mình để chiếm lại Thái Thượng Trưởng Lão, đuổi tên khách nhân độc ác là Vô Tận Độc cút ra ngoài.
“GÀO...”
Vô Tận Độc hiện ra bên ngoài mật thất, nó phẫn nộ rít gào, hình thành một tấm lưới như thiên la địa võng, trên mạng lưới lại là vô số các loại độc vật đang đổi chỗ cho nhau, bao trùm xuống đầu Lạc Nam.
Hiển nhiên là muốn chuyển sang ký sinh lên người hắn.
“Ngu xuẩn!”
Lạc Nam lười nói nhảm, trực tiếp ném ra Đế Độc Đỉnh.
Đế Độc Đỉnh phình to, đem Vô Tận Độc nuốt trọn vào trong đó...
Bất Hủ Thần Văn bao trùm thân đỉnh, uy nghiêm bá đạo đem Vô Tận Độc luyện hoá.
“AAAAAAAA...tên súc sinh mau thả ta!”
Vô Tận Độc phát ra tiếng kêu gào thảm thiết tràn đầy căm hận, bỗng nhiên nó biến đổi hình dáng, hoá thành một tên nam tử diện mạo âm hiểm độc ác, bùng phát sức mạnh lao đến Độc Nhi đang ở trong Độc Đỉnh.
“Thì ra là một loại Đạo Độc đã hoá hình, hơn nữa còn tu đến tu vi cao như vậy, ẩn giấu rất sâu a.” Lạc Nam cười lạnh:
“Đã thế xoá luôn linh trí của ngươi!”
Hắn không ngờ Vô Tận Độc này cũng giống như Minh Hà, là một Đạo Thuộc Tính có thể hoá hình.
Hơn nữa Vô Tận Độc so với Minh Hà còn mạnh hơn, tu luyện đến cấp Thần Đạo Hậu Kỳ, có thể khiến ngay cả Thái Thượng Trưởng Lão cũng lâm vào khốn cảnh.
“Hợp Đỉnh!”
Lạc Nam uy nghiêm hạ lệnh, 20 đại đỉnh nhanh chóng dung hợp cùng Đế Độc Đỉnh.
Bá Đỉnh hiện ra, Vạn Cổ Bá Tướng ngạo nghễ hàng lâm, tay cầm Loạn Thần Kiếm.
Một kiếm ngang tàn, hung hăng trảm xuống Vô Tận Độc.
“PHỐC!”
Trước một kiếm kinh khủng, Vô Tận Độc tứ phân ngũ liệt, linh trí bị nghiền nát, hoá thành vô số Độc Thuộc Tính cho Đế Độc Đỉnh hấp thụ.
“Ưm...thoải mái a.” Độc Nhi sung sướng đến liếm nhẹ phiến môi, tiếp nhận nguồn lực lượng dồi dào từ Vô Tận Độc, Độc Lực của nàng trở nên mạnh chưa từng có.
Nàng trở thành Đạo Độc, có được năng lực của Vô Tận Độc.
Mà tu vi của Lạc Nam cũng nhờ nguồn độc lực mạnh mẽ như vậy phá tan bình cảnh, chính thức đột phá Thần Đạo Trung Kỳ.
Độc đã giải, bất quá trạng thái của Thái Thượng Trưởng Lão cũng không khá hơn bao nhiêu.
Bởi lẽ bà ta bị tra tấn giày vò quá lâu, sinh cơ và lực lượng gần như bị rút cạn.
Hơn nữa vừa rồi các năng lực Bất Hủ của Lạc Nam bá đạo nghiền ép Vô Tận Độc ra ngoài khiến cơ thể vốn đã suy yếu của bà càng trở nên tổn thương nghiêm trọng, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lần gần nhất được Yêu Chỉ Hân gọi tỉnh, bà đã rất mệt mỏi rồi...
Lạc Nam nở nụ cười, gọi Yêu Mị Uyển ra ngoài.
“Mẫu thân!?” Yêu Mị Uyển vội vàng cúi đầu quan sát, không còn cảm nhận được loại độc kinh khủng kia tiếp tục quấy phá.
“Pháp Tướng Thần Thông – Cải Tử Hoàn Sinh!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, hư ảnh Sinh Mệnh Pháp Tướng hiện ra, trực tiếp thi triển thần thông lên người Thái Thượng Trưởng Lão.
Khoảnh khắc đó, kỳ tích xảy ra...
Thái Thượng Trưởng Lão như thu được tân sinh.
Làn da nhăn nhúm giãn ra trở nên căng bóng, cái đầu trọc lóc mọc ra tóc dài, từ linh hồn, cơ thể, gân cốt, kinh mạch đều đang sống lại...
Vốn là một bà lão gần đất xa trời, nhanh chóng trở về dáng vẽ của một nữ nhân tuổi trung niên.
“Đây là...”
Yêu Mị Uyển nức nở đến mức nghẹn ngào, một tay che kín miệng, đôi mắt đẹp đẫm lệ nhìn lấy Lạc Nam.
Hắn thật sự không đùa, hắn thật sự đã làm được...
Hắn đã mang đến lễ vật quý giá nhất...vượt xa tưởng tượng của nàng.
“Hừ...” Lạc Nam bỗng nhiên suy yếu, thân thể lảo đảo.
“Tiểu Nam.” Yêu Mị Uyển nhanh chóng đỡ lấy hắn.
Lạc Nam thuận thế ôm vòng eo uyển chuyển của nàng, đầu tựa vào hai bầu căng đầy mềm mại trước ngực, hít thở hương thơm tươi mát.
“Cái tên xấu xa chàng.” Kim Nhi dở khóc dở cười, rõ ràng là hắn diễn kịch.
Lạc Nam âm thầm đắc ý, mình vừa tốn nhiều công sức như vậy đương nhiên phải nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi.
Yêu Mị Uyển không hề nghi ngờ gì, theo nàng thấy Lạc Nam chắc chắn phải trả cái giá rất lớn để cứu được mẫu thân của mình, trong lòng vừa cảm động vừa dâng lên nhu tình, dùng cả người đỡ lấy hắn...
Lông mi rung động, Thái Thượng Trưởng Lão rốt cuộc mở mắt...
Nhìn thấy Yêu Mị Uyển ôm lấy một nam nhân, cảm nhận được cơ thể nhẹ nhàng dễ chịu như chưa từng có, bà thoả mãn nở nụ cười:
“Xem ra ông trời đối với ta không tệ, trước khi chết còn được thấy đại nữ nhi và tiểu nữ nhi mang ý trung nhân trở về, cảm giác này vô cùng thoải mái...”
Yêu Mị Uyển nhanh chóng đỡ Lạc Nam ngồi trên giường, lúc này mới kích động cười rạng rỡ:
“Mẫu thân nói hồ đồ cái gì? Người đã được cứu, đây không phải ảo giác.”
“Ta được cứu?” Thái Thượng Trưởng Lão hoảng hốt.
Mọi thứ đến quá đột ngột, đến mức vừa rồi bà ta cho rằng mọi thứ chỉ là hồi quang phản chiếu, cơ thể mất hết cảm giác đau đớn trước khi tử vong mà thôi...
Hiện tại nghe nữ nhi nhắc nhở, một lần nữa chăm chú quan sát lại tình huống của mình từ trong ra ngoài.
Đây nào phải là được cứu? Đây chính là một lần nữa thu được cuộc sống mới a.
Nói là tái sinh cũng không quá đáng...
“Rốt cuộc là sao?” Thái Thượng Trưởng Lão vừa sợ vừa kinh hỉ, lấy ra gương soi khuôn mặt mình, không dám tin, mọi thứ diễn ra như một giấc mộng.
“Là thật thưa chủ nhân, người và chúng ta đều đã được nam nhân kia cứu.” Ba vị Thần Thú ẩn trong đan điền của Thái Thượng Trưởng Lão nói.
Vừa rồi khi Lạc Nam bức độc ra ngoài, ba bọn chúng tuy rằng suy yếu nhưng đã quan sát từ đầu đến cuối...biết thủ đoạn khủng bố của hắn.
“Là ngươi cứu ta? Ngươi là gì của Tiểu Uyển?” Thái Thượng Trưởng Lão ánh mắt kinh hỉ nhìn Lạc Nam hỏi.
Lạc Nam ra vẻ mệt mỏi hồi đáp:
“Vãn bối là...”
“Hắn là nam nhân của ta.” Yêu Mị Uyển chen miệng vào, gò má đỏ thẳm vô cùng kiều diễm:
“Lần này mang chàng về ra mắt mẫu thân, không ngờ chàng lại cứu được người, vốn từ đầu ta cũng không dám tin.”
“Tốt tốt tốt, hảo hiền tế a...cả ngươi và đại tỷ của ngươi đều tìm được lang quân như ý.” Thái Thượng Trưởng Lão vui sướng cười to:
“Đạo Yêu Thần Cung của chúng ta chính thức quật khởi.”
Đúng lúc này, thanh âm phẫn nộ của Yêu Chỉ Hân ầm ầm vọng lên:
“Yêu Mị Uyển, ngươi còn dám trở về!?”
Lời nói lạnh lùng và phẫn nộ khiến Thái Thượng Trưởng Lão nhíu mày, khó hiểu nhìn sang Yêu Mị Uyển, không biết tỷ muội các nàng đã xảy ra chuyện gì.
Còn chưa kịp phản ứng, cửa mật thất đã bị đẩy ra.
Yêu Chỉ Hân và một đám trưởng lão Đạo Yêu Thần Cung xông vào.
Nhưng ngay khi chứng kiến Thái Thượng Trưởng Lão ung dung ngồi trên giường băng, tất cả trưởng lão kinh động như gặp thiên thần, vội vàng quỳ rạp xuống đất:
“Tham kiến Thái Thượng Trưởng Lão.”
Yêu Chỉ Hân đang hừng hực sát khí cũng sửng sốt, mắt đẹp tròn xoe, môi đỏ hé mở như có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Mẫu...mẫu...” Yêu Chỉ Hân lắp ba lắp bắp, cuối cùng thốt lên:
“Làm sao có thể?”
Nếu không phải tin vào tu vi Thần Đạo Viên Mãn của mình, nàng thậm chí cho rằng bản thân đang gặp phải ảo giác.
“Sao trăng cái gì?” Thái Thượng Trưởng Lão nhẹ nâng bàn tay.
Thái Thượng Lệnh trên người Yêu Chỉ Hân lập tức xuất hiện trên tay bà.
“Tất cả tập hợp ở Đại Điện cho bổn toạ.”
Thanh âm vừa dứt, thân ảnh Thái Thượng Trưởng Lão đã biến mất.
Lạc Nam âm thầm thán phục, đúng là phong thái của nữ cường giả thượng cổ, rất uy phong nha.
Yêu Chỉ Hân có muôn vàn câu hỏi nhìn sang Yêu Mị Uyển, bờ môi nhẹ run nói không nên lời.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mau tập hợp!”
Yêu Mị Uyển ngạo kiều trừng mắt, lập tức đạp không mà đi.
Yêu Chỉ Hân và các trưởng lão mơ mơ hồ hồ, bất quá vẫn ngoan ngoãn bay về phía đại điện.
Lạc Nam hứng thú bừng bừng đi theo xem kịch...
Vừa tiến ra ngoài, hắn đã thấy “tình lang” của Yêu Chỉ Hân đi đến.
“Hắc hắc, gặp qua Đế Vi huynh.” Lạc Nam phất tay chào hỏi, sắc mặt đầy xấu xa.
“Gặp qua Lạc đệ.” Tình lang vô thức gật đầu, sau đó cảm giác không đúng, toàn thân chấn động, ngón tay run run chỉ về phía hắn:
“Ngươi...ngươi...”
“Ngươi cái rắm.” Lạc Nam tiến đến trêu chọc:
“Ta còn không biết Đế Vi cô nương có bản lĩnh làm cho nữ nhân to bụng đây, hahaha.”
Hắn ngửa đầu cười to, cười đến chảy cả nước mắt.
Để lại Đế Vi đứng như trời trồng, Lạc Nam tiến vào đại điện của Đạo Yêu Thần Cung.
Vừa vào trong điện, hắn thấy các trưởng lão, hai tỷ muội Yêu Chỉ Hân đều cúi thấp đầu, gương mặt Thái Thượng Trưởng Lão vô cùng uy nghiêm, bầu không khí rất nghiêm trọng.
Nào ngờ vừa nhìn thấy hắn, Thái Thượng Trưởng Lão đã nở nụ cười toả nắng, phất tay nói:
“Hiền tế, mau đến ngồi bên cạnh bổn toạ.”
“Đa tạ nhạc mẫu.” Lạc Nam dương dương đắc ý vểnh cái mặt lên trời, bước đến ngồi xuống bên cạnh.
“Cái đồ ưa ra vẻ.” Yêu Mị Uyển ghen ghét bĩu môi, mẫu thân sủng ái Lạc Nam hơn cả nàng.
Lúc này Thái Thượng Trưởng Lão mới trầm giọng lên tiếng:
“Nói đi! Từ khi bổn toạ gặp nạn đến nay...Đạo Yêu Thần Cung và Nguyên Giới xảy ra chuyện gì?”
Yêu Chỉ Hân và Yêu Mị Uyển đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
“Hừ...” Thái Thượng Trưởng Lão bực mình vỗ bàn, chợt nhìn Lạc Nam ôn hoà nói:
“Hiền tế, ngươi thay các nàng nói xem, lời của ngươi bổn toạ sẽ tin tưởng.”
Lạc Nam không từ bỏ cơ hội thể hiện, cung kính gật đầu, đem mọi chuyện từ quá khứ đến hiện tại đều kể lại một lần.
Bao gồm Yêu Chỉ Hân vì trạng thái của mẫu thân mình mà ủng hộ Đạo Quốc phân tách Nguyên Giới, chống lại Giới Linh...cho đến Phá Đạo Hội thành lập.
Cuối cùng là cục diện hiện tại của Nguyên Giới cũng như Đạo Giới, Yêu Chỉ Hân và Yêu Mị Uyển tỷ muội bất đồng quan điểm nên đã đối đầu với nhau, một người lựa chọn gia nhập Hỗn Độn Liên Minh, một người ủng hộ Phá Đạo Liên Minh.
Thậm chí cả việc Yêu Chỉ Hân tự mình mang thai, dùng Đế Vi qua mặt mọi người...nỗi khổ tâm của nàng, tất cả hắn đều nói hết.
Lạc Nam chỉ nói sự thật, không hề thêm mắng dặm muối...
Chỉ là việc Yêu Mị Uyển và mình hợp tác diễn tuồng hắn lại “quên mất”.
Yêu Chỉ Hân âm thầm cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn biết trong lòng ta suy nghĩ gì? Làm sao hắn biết Đế Vi giả trang nam nhân?
Việc Lạc Nam cứu được mẫu thân khiến địch ý của nàng đối với hắn chẳng biết tan biến đi đâu mất.
Thái Thượng Trưởng Lão sững sờ im lặng hồi lâu.
Với tâm cảnh của bà ta, bị Vô Tận Độc tra tấn vô số năm cũng chưa khuất phục...lúc này cũng choáng váng trước lượng thông tin khổng lồ, những biến đổi nghiêng trời lệch đất khi cục diện Nguyên Giới như vậy.
Toàn bộ Đạo Yêu Thần Cung nín thở chờ đợi Thái Thượng Trưởng Lão ra quyết định...
Hồi lâu sau, Thái Thượng Trưởng Lão cất giọng:
“Cái thai của Chỉ Hân tính sao đây?”
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3