Độ Đạo Môn...
“A, ngươi là?”
Nhìn thấy thân ảnh Lạc Nam đến gần Đạo Thụ, một đám đệ tử nhất thời sửng sốt, cảm thấy người trước mặt rất quen mắt, nhưng lại chưa kịp phản ứng.
“Ồ, các ngươi vừa mới nhập môn à?”
Lạc Nam nhếch miệng, trong lòng lại cảm thán một tiếng.
Hắn có cảm giác như trải qua thương hải tang điền, dù sao cũng là một kiếp phàm nhân, Độ Đạo Môn hiện tại đã có không ít thay đổi.
Những đệ tử canh gác năm sau chắc hẳn cũng đã tấn thăng thành đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh...
Còn các đệ tử ở trước mặt chính là những nhóm mới được tuyển chọn, chiêu mộ vào thế lực.
Hắn nhớ lại những tháng ngày được Không Mộc Đạo Nhân mang đến Độ Đạo Môn, làm một tên tiểu đồng chăm sóc vườn trà...thời gian trôi thật nhanh.
Nở một nụ cười ôn hoà, hắn nhẹ phất tay:
“Sư huynh lâu ngày trở về, có chút ít lễ vật ra mắt, các ngươi cố gắng lên.”
Theo động tác của hắn, từng quả Bàn Đào cùng Thăng Hoa Đan, từng nhánh Tre Cổ Việt xếp thành từng phần ngay ngắn lơ lửng trước mặt các đệ tử.
Một đám tiểu đệ tu vi Chí Tôn, Đạo Cảnh biểu lộ ngốc trệ...thật lâu không nói nên lời, hoài nghi mình đang nằm mơ.
Mà Lạc Nam cũng đã biến mất từ bao giờ...
“OA...” Bỗng nhiên có nữ đệ tử hét lên thất thanh:
“Đó là Tiểu Ma sư huynh, à không...đó là Lạc Nam sư huynh trong truyền thuyết.”
“Trời ạ, nhân vật trong truyền thuyết kia?”
Lời vừa nói ra, toàn trường chấn động.
Bọn hắn đã gia nhập Độ Đạo Môn vài chục năm, trong thời gian này người được nghe nhắc đến nhiều nhất chính là vị sư huynh Lạc Nam.
Bách Đạo Quán Quân, Thần Đạo Cảnh trẻ tuổi nhất Đạo Giới, vạn cổ đệ nhất yêu nghiệt...làm người ôn hoà hào phóng, luôn chiếu cố đồng môn hết lòng.
Nghe các sư huynh, sư tỷ ngày trước khoe khoang kể lại, mọi người đều từng nhận được lễ vật của Lạc Nam sư huynh...nhờ vậy mà phát triển vô cùng nhanh chóng.
Trải qua hàng trăm năm, chất lượng đệ tử của Độ Đạo Môn đã vượt qua tam đại thế lực khác là Đạo Hành Điện, Tam Đạo Môn và Chân Võ Thần Cung hai bậc.
Độ Đạo Môn có xu thế trở thành thế lực cường đại nhất Đạo Địa, tất cả đều do Lạc Nam sư huynh mà thành.
Trong lòng các tân đệ tử, nhân vật như thế không thể nghi ngờ chính là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi...
Thế mà hôm nay bất ngờ được diện kiến, hơn nữa còn được ban tặng lễ vật rồi?
Nhìn từng quả Bàn Đào bóng loáng đỏ rực hấp dẫn, từng viên Thăng Hoa Đan chất lượng cao, từng nhánh Tre Cổ Việt quý giá...hô hấp các đệ tử dồn dập.
Đãi ngộ khủng bố như vậy, đệ tử của các thế lực khác được hưởng sao?
Câu trả lời là không thể, bởi vì bọn hắn không có Lạc sư huynh a.
“AAAAA...” Một nam đệ tử ôm đầu gào thét:
“Ta thật ngu xuẩn, thần tượng trước mặt lại không nhận ra.”
“Đúng vậy, chúng ta vì ái mộ danh tiếng Bách Đạo Quán Quân nên mới gia nhập Độ Đạo Môn...thế mà hôm nay ở trước mặt người ta ngay cả cái rắm cũng không biểu hiện ra được.” Một nhóm huynh đệ tiếc hận không thôi.
“Tình lang trong mộng của ta a, nhưng chàng vì sao lại khác với bức hoạ?” Một nữ đệ tử xinh đẹp hoảng hốt nói.
Nàng lấy ra bức hoạ cất giấu trong áo ngực.
Bức hoạ có vẽ một thiếu niên tuấn lãng, tà mị khiến nữ nhân cũng phải ghen tị về mặt nhan sắc.
Chính là hình tượng Lạc Nam thời điểm tham gia Bách Đạo Đại Hội.
Còn hiện tại Lạc Nam đã khác biệt, bớt đi một phần tà dị nhiều hơn vài phần uy vũ, bớt đi vẻ ngông nghênh nhiều hơn sự trầm ổn, mái tóc từ đen chuyển thành bạc trắng mang đến cảm giác tang thương...
Lần đầu tiên gặp hắn trong hình tượng như vậy, cũng khó tránh các đệ tử chưa kịp nhận diện.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt toàn bộ đệ tử trở nên cuồng nhiệt, cẩn thận thu lấy lễ vật từng li từng tí.
Lạc sư huynh đã trở về, tin tưởng vẫn còn cơ hội diện kiến a.
...
Lạc Nam tiến vào Độ Đạo Môn, phát hiện ở giữa Thanh Trà Sơn và Linh Cầm Sơn có thêm một ngọn núi lớn.
Hắn hướng mắt quan sát, nhịn không được nở một nụ cười.
Bên trên ngọn núi có thể nhìn thấy đám người Trần Giang, Vương Ưng, Côn Hoàng, Viêm Minh, Băng Dũng, Nhàn Phong Đạo Sĩ, Hỗn Thế Tứ Hầu, Ngưu Ma Vương, Na Tra...rất nhiều thân bằng hảo hữu của hắn đang nghiêm túc tu luyện.
Hiển nhiên từ sau khi được cứu khỏi nanh vuốt của địch nhân, thân bằng hảo hữu của Lạc Nam đều lựa chọn lưu lại Đạo Địa để tu luyện.
Đạo Địa là nơi có hoàn cảnh an toàn nhất...
Tứ đại thế lực cũng tạo điều kiện, bố trí chỗ ở và tu luyện cho bọn họ chu đáo.
Giống như Độ Đạo Môn đã mở thêm ngọn núi thu nhận đám người...
Với chất lượng Nguyên Khí cũng như Quy Tắc Tự Nhiên dồi dào của những thế lực hàng đầu, tin tưởng tất cả có thể tiến bộ nhanh chóng.
Nhận ra hầu hết mọi người đều đang bế quan, Lạc Nam cũng không tiến vào quấy rầy.
Ý niệm vừa động, hắn đã xuất hiện tại Thanh Trà Sơn.
Lần nào cũng vậy, Thanh Trà Sơn luôn là nơi hắn ghé qua đầu tiên mỗi khi trở về tông môn.
Nơi này cũng là nhà của hắn...
Hôm nay, hắn gặp được Không Mộc Đạo Nhân, tu vi của bà đã là Thần Đạo Cảnh.
“Không Mộc tiền bối.” Lạc Nam chắp tay chào hỏi.
“Lão thân không dám nhận tiền bối trước mặt ngươi đâu.” Không Mộc Đạo Nhân nhịn không được cười một tiếng, lại nghiêm nghị nói:
“Kẻ thù của ngươi đều mạnh như vậy, nên chú ý an toàn của bản thân mới là trên hết.”
“Đa tạ người quan tâm.” Lạc Nam chân thành nói:
“Ở trong lòng ta, người vĩnh viễn là trưởng bối...nếu không có người chiếu cố mang về, sẽ không có Lạc Nam ngày hôm nay.”
“Cũng do ánh mắt của bà già này vẫn không tệ.” Không Mộc Đạo Nhân có chút đắc ý, sau đó lại giận dữ trừng sang thiếu nữ đang nằm tắm nắng ở bên cạnh, hừ lạnh:
“Ngươi giúp bà lão ta dạy dỗ sư tỷ của ngươi một chút, cả ngày lười biếng như một con mèo lười, bị sư đệ vượt mặt còn không biết xấu hổ.”
Hương Trà tuy rằng đã thể hiện ra tu vi Thiên Đạo Viên Mãn, nhưng so với những người cùng thế hệ như Bùi Linh Hi, Cầm Dao Nhã thì lại kém quá xa, điều này khiến Không Mộc Đạo Nhân rất bất đắc dĩ.
Nếu nữ đồ đệ này của bà chăm chỉ hơn một chút, nói không chừng đã sớm thành Thần rồi.
“Tiền bối đừng lo lắng, dù thế nào đi chăng nữa ta cũng sẽ chiếu cố tốt sư tỷ, tu vi không quan trọng đâu.” Lạc Nam cười nói.
Hắn nào dám nghe lời Không Mộc Đạo Nhân xúi giục lên mặt với Hương Trà?
Nghe nói trong lúc giúp hắn, nữ nhân này đã ngăn chặn Thần Lão của Hỗn Độn Liên Minh, thực lực thâm bất khả trắc khiến ngay cả Yểm Ma Điện Chủ cũng không dám tuỳ tiện xem thường.
Nếu nói về khả năng giả trư ăn thịt hổ, Hương Trà tuyệt đối là số một.
“Tỷ đệ các ngươi tâm sự đi, lão thân có chút việc đi trước.”
Không Mộc Đạo Nhân cũng là người tâm lý, nhanh chóng rời đi để lại không gian cho tỷ đệ nói chuyện.
Thấy Hương Trà vẫn nằm sấp, hai mắt khép hờ trên phiến đá, Lạc Nam liền nhanh nhạy tiến đến xoa bóp bả vai của nàng.
“Hừ...” Hương Trà dễ chịu giãn tay giãn chân, thoải mái lầm bầm:
“Được Hỗn Độn Minh Chủ bóp vai, cảm giác này rất thoải mái a, cả về cơ thể lẫn tinh thần.”
“Đa tạ sư tỷ ra tay chi viện trong lúc đệ vắng mặt.” Lạc Nam chân thành nói.
“Lời khách khí không cần nói nhảm, một ngày nào đó ngươi đừng hướng bổn tỷ xuống tay là tốt rồi.” Hương Trà bâng quơ nói.
Lạc Nam âm thầm cười trộm, nữ nhân này xem ra vẫn chưa nghĩ là mình đã biết hết mọi chuyện.
Dựa vào bản lĩnh của Hương Trà, đời trước của nàng chắc chắn cũng là một nhân vật đáng gờm của Độ Đạo Môn, trải qua kiếp sống huy hoàng rực rỡ, thậm chí có khả năng chính là người đại diện cho Độ Đạo Môn tham gia tranh đoạt Thế Giới Bản Nguyên, chiến với Vân Tiêu, Hỗn Độn Minh Chủ, Yểm Ma Điện Chủ.
Chỉ tiếc tranh đoạt thất bại, Hương Trà buộc phải dùng thủ đoạn nào đó để trùng sinh trở về quá khứ, quyết định thu liễm hết mọi hào quang, sống như một nữ đệ tử lười biếng bình thường, âm thầm mưu tính để có thể chiến thắng ở trận chiến cuối cùng một lần nữa.
Nào ngờ sau khi nàng trùng sinh trở về, bỗng nhiên xuất hiện một kẻ nằm ngoài khí vận như Lạc Nam.
Hắn nằm ngoài mọi hiểu biết của nàng, kế hoạch của nàng, cũng chưa từng tồn tại ở đời trước...
Vì thế nên Hương Trà mới chú ý đến hắn, quan tâm đến hắn nhiều hơn...xem hắn như một biến số khó lường.
Nhưng mặc kệ mục đích cuối cùng của nàng là gì, việc nàng trợ giúp bản thân rất nhiều chuyện là sự thật.
Lạc Nam quyết định sẽ biểu hiện cường thế ở trận chiến cuối cùng, không theo phe nào hết...
Dù là đại tỷ Vân Tiêu, sư tỷ Hương Trà hay sư phụ tiện nghi Yểm Ma Điện Chủ...hắn sẽ khiến các nàng nhận thua, tâm phục khẩu phục.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Hương Trà chú ý đến sự im lặng của hắn.
“Haha, đang nghĩ bao giờ đệ mới mạnh hơn sư tỷ, để sư tỷ ngoan ngoãn nghe lời.” Lạc Nam nửa đùa nửa thật nói.
“Xú tiểu tử, đủ lông đủ cánh rồi nên muốn leo lên đầu bổn tỷ?” Hương Trà bất mãn xoay người lại, đôi mắt trợn lên trừng lấy hắn.
“Đệ muốn làm đệ nhất cường giả, đương nhiên phải vượt qua tỷ.” Lạc Nam nhún vai thừa nhận:
“Bất quá tỷ yên tâm, dù đệ có mạnh hơn bao nhiêu...cũng sẽ không khi dễ tỷ.”
“Mỏi mắt mong chờ.” Hương Trà bĩu môi, nội tâm lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Đột phá Thần Đạo trở về, cái tên này đã trở nên khó lường...rốt cuộc hắn đang âm mưu quỷ kế gì đây?
Lạc Nam cười tủm tỉm, hiện tại vị thế đã thay đổi, hắn không phải đoán già đoán non về sâu cạn của Hương Trà, ngược lại nàng còn phải thăm dò ý định thật sự của hắn.
Nhưng Lạc Nam sẽ không nói ra, hắn sẽ hành động khi trận chiến thật sự bắt đầu.
...
Nghị Sự Điện.
“Hộ Thần Trưởng Lão rất giỏi a, có chuyện gì lại tập hợp cả ba vị Đạo Chủ chúng ta? Rất uy phong nha.”
Vừa mới bước vào, Thái Diễm đã như cười như không, giọng điệu trêu tức nói.
Lạc Nam khoé môi giật giật, nhìn qua Bùi Nhật Linh và Cầm Di, chắp tay thi lễ:
“Tham kiến nhị vị Đạo Chủ.”
Hai người khẽ gật đầu hồi đáp.
“Xú tiểu tử ngươi có ý gì?” Thái Diễm giận dữ bay đến vung chân đạp hắn:
“Ở đây có tất cả ba người, ngươi chỉ chào hỏi hai bọn họ là sao?”
“Hắc hắc, sư tỷ đừng giận.” Lạc Nam nháy mắt:
“Ta xem hai vị là trưởng bối, nhưng xem tỷ không phải, đương nhiên phải ứng xử khác.”
“Sao lại không phải?” Thái Diễm không phục.
“Vì ta xem tỷ như...” Lạc Nam ra vẻ thần bí.
“Như cái đầu của ngươi.” Thái Diễm gò má hiện lên một tia hồng phơn phớt.
“E hèm.” Cầm Di lạnh lùng hừ một tiếng, cái tên con rể ở trước mặt nhạc mẫu trêu đùa nữ nhân khác, có xem nàng ra gì không?
Thấy bầu không khí nóng lên, Bùi Nhật Linh vội vàng lên tiếng giải vây:
“Hộ Thần Trưởng Lão, ngươi gọi chúng ta chắc hẳn có việc quan trọng?”
Đi vào chính sự, Lạc Nam cũng thu liễm ngả ngớn, nói:
“Đầu tiên, ta thành tâm cảm kích Độ Đạo Môn đã đứng ra chi viện, chiếu cố những người có quan hệ với ta.”
Hoạn nạn mới thấy chân tình, lần này Lạc Nam càng lĩnh hội câu nói này.
Độ Đạo Môn đã kêu gọi ba đại thế lực khác toàn diện giúp đỡ, các vị Đạo Chủ không tiếc đích thân đứng ra ứng chiến với cường địch.
Chân tình như thế, chỉ cần Lạc Nam còn sống...hắn sẽ không bao giờ quên, thậm chí sẽ tìm cách bù đắp gấp nhiều lần.
“Ngươi là Hộ Thần Trưởng Lão của tông môn, chúng ta hiện tại ngồi chung một thuyền.” Bùi Nhật Linh lắc đầu:
“Đổi lại nếu bất cứ ai của Độ Đạo Môn gặp nạn, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ nhiệt tình hỗ trợ.”
Lạc Nam trịnh trọng gật đầu, đây là điều chắc chắn.
“Còn có hai chuyện.” Hắn phất tay.
“Hự...” Tang Liệt bị ném trên mặt đất, đầu lưỡi bị cắt, cả người trọng thương khiến hắn chỉ có thể nằm trên đất ú a ú ớ.
Vừa nhìn thấy Tang Liệt, đồng tử trong mắt ba vị Đạo Chủ đều co lại.
“Phản đồ!” Ba người cùng lúc lên tiếng, sắc mặt lạnh lùng.
“Tang Liệt này những năm qua đã đầu quân cho Hỗn Độn Minh Chủ, trở thành một vị Thần Lão dưới trướng của đối phương.” Lạc Nam giải thích:
“Lần này ta bắt hắn trở về, giao cho Độ Đạo Môn xử lý.”
“Chẳng trách tìm kiếm nhiều năm như vậy không có manh mối, hoá ra là đầu quân cho nhân vật cường đại như vậy.” Cầm Di lẩm bẩm.
“Chiến lực của ngươi rất mạnh, thế mà có thể bắt Tang Liệt nhanh chóng.” Thái Diễm than thở nói.
Bùi Nhật Linh cũng nhẹ gật đầu, hắn đánh giá với tiềm lực của Lạc Nam tương lai sẽ vượt qua Tang Liệt, chỉ là không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy.
“Phản đồ cao cấp như Tang Liệt sẽ do đích thân Đạo Thụ tiền bối giải quyết.” Bùi Nhật Linh đúng lên, bước đến vỗ vai Lạc Nam trịnh trọng nói:
“Từ giờ Hộ Thần Pháp sẽ giao cho ngươi, Vực Thần Đạo Kinh và Thiên Âm Đạo Kinh ngươi có thể học một nửa.”
Lạc Nam hài lòng nở nụ cười, gia tăng thủ đoạn chiến đấu cũng không tệ.
Nếu kết hợp với khả năng của Bất Hủ Cổ Tộc, tin tưởng Vực Thần Đạo Kinh và Thiên Âm Đạo Kinh sẽ không để hắn thất vọng.
“Vừa rồi ngươi nói có hai chuyện, còn chuyện gì nữa?” Cầm Di nghiêm túc hỏi.
“Việc này có liên quan đến Bùi sư huynh.” Lạc Nam nhìn Bùi Nhật Linh, hít sâu một hơi.
Hắn triệu hồi ra một kiện quan tài.
Quan tài mở nắp, thi thân của Lão Vực Thần hiện ra.
Toàn thân Bùi Nhật Linh run lên, khuôn mặt vốn bình thản trở nên kích động, vừa mừng vừa nộ:
“Sư phụ, là ai dám đem người luyện thành cương thi?”
Bùi Nhật Linh quỳ xuống bên cạnh quan tài, cầm chặt tay Lão Vực Thần.
Bản thân hắn từ nhỏ hàn, bế theo đệ đệ và muội muội bái nhập vào Độ Đạo Môn, được Lão Vực Thần hiền từ thu nhận, xem như con ruột chăm sóc và bồi dưỡng nên mới có thành tựu của hôm nay.
Lão Vực Thần đã tử trận, chỉ là Bùi Nhật Linh vạn phần không ngờ đến thi thể của ông ta sẽ bị đối xử như vậy, chết rồi cũng không được yên thân.
“Thi thể của Lão Vực Thần bị Hỗn Độn Minh Chủ thu thập, giao cho Tang Liệt làm con bài chiến đấu.” Lạc Nam đem mọi chuyện kể lại:
“Không riêng gì Lão Vực Thần, có rất nhiều cường giả khác cũng rơi vào kết cục tương tự.”
“Súc sinh.” Bùi Nhật Linh phẫn nộ siết chặt nắm tay:
“Ta và Hỗn Độn Minh Chủ không đội trời chung.”
Thái Diễm cùng Cầm Di cũng rất tức giận, bất quá vẫn giữ tỉnh táo hỏi:
“Ngươi định sắp xếp thế nào?”
“Ta muốn giải trừ thi thân của sư phụ, tử giả vi đại, nhập thổ vi an.” Bùi Nhật Linh thành kính nói, nhìn sang Lạc Nam hỏi:
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Hắn biết với nội tâm cao ngạo của sư phụ mình, người thà rằng chết đi...cũng không muốn trở thành cương thi, công cụ trong tay kẻ khác.
“Cứ làm theo ý của sư huynh.”
Lạc Nam gật đầu tán thành.
Hắn thà rằng mất đi một cương thi dưới trướng cường đại, cũng không muốn phải lợi dụng nhân vật trưởng bối của tông môn.
Vẫn còn chín bộ Thi Thân cường giả thượng cổ, Lạc Nam sẽ tuỳ trường hợp mà quyết định...
...
Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3