Con Đường Bá Chủ

Chương 3137: TRƯỚC KHI ĐI



Mặc dù vẫn còn đau lòng về cái chết của chủ công trong quá khứ, nhưng Bọ Hung, Loạn Ninh Lam đám người cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi biết được nguyên nhân.

Trong một trận loạn chiến như thế, sinh tử là điều khó tránh khỏi, cũng không thể nói Đế Lạc là hung thủ duy nhất được.

Bởi lẽ tất cả những nhân vật tham chiến đều góp phần tiêu hao lẫn nhau, công kích lẫn nhau, ngay cả Vạn Yêu Chi Chủ và Loạn Phàm cũng là đối thủ trong trận chiến đó.

Bọn hắn thuộc kiểu người quyết chiến đến cùng, thà rằng ngã xuống cũng không nguyện ý mất đi cơ hội đột phá cảnh giới cao hơn.

Ngược lại giống như Thái Thượng Trưởng Lão của Đạo Yêu Thần Cung biết rút lui khi quá sức, tuy rằng cũng bị Vô Tận Độc tra tấn vô số năm nhưng cuối cùng vẫn giữ được tính mạng.

“Nếu vẫn thấy không phục, các ngươi có thể đến khiêu chiến ta bất cứ lúc nào.” Đế Lạc nói:

“Nhưng nói trước, lần sau ta sẽ không nương tay.”

Đừng nhìn nàng vẫn luôn bình thản ung dung mà xem nhẹ sự quyết đoán.

Có thể tu đến Thần Đạo Viên Mãn, không ai là nhân vật hiền lành, yếu đuối cả, tay nhuộm máu tươi của vô số sinh mệnh.

Nếu Hắc Trư, Bọ Hung muốn khiêu chiến nàng, vậy phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đối mặt với tử vong.

“Phu quân, bọn thiếp cũng không phải loại người ngoan cố không hiểu lý lẽ.” Loạn Thùy Trân nhìn Lạc Nam nói:

“Chỉ hy vọng ở trận chiến tranh đoạt Thế Giới Bản Nguyên sau này, chàng hãy chiến thắng trước Đế Lạc, vì chủ công lấy lại danh dự.”

“Không sai, chàng là truyền nhân của chủ công năm đó, nếu chàng thực hiện được nguyện vọng mà ngài ấy không thể hoàn thành, đây là điều bọn thiếp hy vọng nhất.” Loạn Ninh Lam gật đầu tán thành.

Loạn Thùy Ảnh cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn lấy nam nhân.

“Haha, tưởng gì chứ đây là việc nhỏ.” Lạc Nam sảng khoái vỗ ngực:

“Cứ giao cho vi phu!”

“Hừ.” Đế Lạc liếc xéo mắt, ngươi nghĩ dễ dàng đánh bại ta như thế à?



Chuyện ân oán giải quyết ổn thỏa, Lạc Nam bước vào Truyền Tống Trận tại Bá Chủ Chi Thành, trực tiếp dịch chuyển đến Phá Đạo Hội.

“Tìm ta có chuyện gì?”

Ưu nhã ngồi xếp bằng dưới gốc Hoàng Trung Lý, Vân Tiêu chậm rãi mở ra đôi mắt như ẩn chứa luân hồi bên trong.

“Ta đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, đương nhiên là đến đòi phần thưởng.” Lạc Nam cười tủm tỉm nói.

Dù sao thì việc phá đi Tứ Thần Trấn Thiên Trận, giải cứu Đế Lạc là nhiệm vụ Vân Tiêu giao cho hắn, nay đã hoàn thành đương nhiên muốn được nàng thưởng rồi.

“Đường đường là Phá Đạo Minh Chủ, ngay cả ta cũng phải gọi ngươi một tiếng Minh Chủ, sở hữu Bá Chủ Chi Thành được đúc từ Khởi Nguyên Thạch, có thể nói là kẻ giàu nhất Nguyên Giới.” Vân Tiêu nhếch miệng:

“Còn không biết xấu hổ muốn được thưởng?”

“Chuyện nào ra chuyện đó.” Lạc Nam thản nhiên đáp:

“Không có thưởng vật chất thì thưởng tinh thần cũng được mà.”

“Tinh thần gì?” Vân Tiêu nhẹ chau mày liễu.

Lạc Nam nhìn bờ môi đỏ chín mọng như ẩn như hiện bên dưới lớp lụa che mặt của nàng, thăm dò đề nghị:

“Hôn một cái chẳng hạn?”

“Đứng đắn một chút!” Vân Tiêu ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng:

“Minh Chủ nên có hình tượng của Minh Chủ.”

“Minh Chủ mới xứng với nàng a.” Lạc Nam mặt dày nói.

“Xú tiểu tử, ỷ có chút thực lực liền muốn nhắm vào bổn tọa.” Vân Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười:

“Cẩn thận ta kêu Quỳnh Tiêu thiến ngươi.”

“Đông Hoa thật ra không phản đối, còn nói nếu ta có bản lĩnh thì cứ làm.” Lạc Nam nhún nhún vai.

Vân Tiêu lười cùng hắn nói nhảm, trực tiếp từ trên thần thụ gọi xuống một quả Hoàng Trung Lý đẳng cấp cao nhất ném cho hắn, trong trẻo nói:

“Còn có hai quả như thế, thưởng cho ngươi một quả, nên biết đủ.”

Lạc Nam giật mình, đây chính là quả Hoàng Trung Lý có thể giúp Thần Đạo Hậu Kỳ gia tăng tỷ lệ đột phá Thần Đạo Viên Mãn nha.

Yểm Ma Đại Trưởng Lão chỉ nhờ vào một bình Hoàng Trung Dịch là thành công đột phá, trong khi đó một quả Hoàng Trung Lý này có thể tạo ra tận 10 lọ Hoàng Trung Dịch.

“Ngon lành!” Lạc Nam kích động thầm nghĩ.

Có một quả này, mẫu thân, hai nữ nhi và các vị lão bà của mình tương lai sẽ đột phá Thần Đạo Viên Mãn sẽ nhanh chóng hơn.

Về phần hắn thì không cần, bởi vì hắn chủ tu Quy tắc Bá Đạo, dù là Hoàng Trung Lý cũng vô pháp giúp hắn gia tăng cảm ngộ.

Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt Lạc Nam lại ra vẻ tiếc nuối:

“Một nụ hôn của nàng đổi ngang một quả Hoàng Trung Lý, ta thấy mình vẫn còn thua thiệt.”

“Phần thưởng là do ta quyết định, ngươi không được quyền đòi hỏi.” Vân Tiêu dửng dưng nhắm lại đôi mắt như lão tăng nhập định, không thèm đếm xỉa đến hắn.

Lạc Nam bĩu môi, nữ nhân này luôn tự làm theo ý của mình, rõ ràng có chút nguyên nhân dẫn đến quyết định đem Đế Lạc cứu ra là biết nàng ta đã luyện một phần Thế Giới Bản Nguyên, việc giải cứu không sớm thì muộn, thế mà không chịu tiết lộ sự thật cho hắn.

Đợi đến trận chiến cuối cùng, nhất định phải dùng Đằng Vân Tiên đánh cái mông của nàng.



Trở về Bá Chủ Chi Thành, Lạc Nam đem quả Hoàng Trung Lý giao cho các thê tử Nữ Đan Thần như Bắc Cung Hàm Ngọc, Đan Mộng Cơ cười nói:

“Nghiên cứu đem nó chiết xuất thành Hoàng Trung Dịch, các nàng ai đột phá đến Thần Đạo Hậu Kỳ sẽ được ưu tiên sử dụng, nhanh thì có phần, chậm thì mất phần.”

“Hoàng Trung Lý cao cấp này vô số năm mới kết được một quả, chỗ đại tỷ cũng không có nhiều đâu, xem ra nàng rất sủng ái chàng.” Đông Hoa nhìn thấy nhoẻn miệng cười.

“Sủng ái cái gì? Ta đòi hôn một cái cũng không cho.” Lạc Nam bất mãn nói.

Chúng nữ nghe vậy trợn trắng mắt, nữ cường giả mạnh nhất Nguyên Giới muốn hôn là hôn sao? Ngươi nghĩ hay lắm.

“Đại tỷ không đem ngươi trấn áp là không tệ rồi.” Bích Tiêu nhìn hắn lắc đầu:

“Năm đó Phá Đạo Hội có tận Phá Đạo Cửu Lão, nhưng một trong số đó có ý đồ bất chính, gia nhập Phá Đạo Hội vì ngấp nghé mỹ mạo của đại tỷ, kết quả đã bốc hơi, chỉ còn lại Phá Đạo Bát Lão.”

“Còn có chuyện như vậy?” Lạc Nam cười haha:

“Xem ra Vân Tiêu vẫn chờ ta xuất hiện.”

“Phi.” Chúng nữ cùng lúc gắt giọng, chưa thấy con hàng nào tự sướng giỏi như hắn.

“Phu quân, nghe Đế Lạc tỷ tỷ nói ngươi dự định xông pha hỗn độn một chuyến sao?” Yên Nhược Tuyết ôn tồn hỏi.

“Cái gì? Chuyện vui như vậy sao lại thiếu ta?” Đình Manh Manh hai mắt sáng ngời.

Đang định lao đến Lạc Nam, Âu Dương Thương Lan đã đem cổ của nàng túm lại, nghiêm nghị quát:

“Đây không phải đi chơi, thực lực của chúng ta còn chưa đủ, đi theo chỉ làm gánh nặng cho phu quân.”

Chúng nữ nhẹ gật đầu, đồng ý với lời của Âu Dương Thương Lan.

Thật ra từ trận chiến với Tang Liệt, các nàng hiểu rằng khoảng cách giữa bản thân mình với các cường giả Thượng Cổ vẫn còn chênh lệch khá lớn, phải hợp lực vây công mới có thể đánh bại Thi Thân của bọn họ.

Hỗn độn là một nơi thần bí, đầy rẫy nguy hiểm, ngay cả Thần Đạo Viên Mãn cũng không dám tự ý xông pha quá xa, huống hồ các nàng đa số chỉ vừa đột phá đến Thần Đạo?

Hiện tại việc các nàng nên làm chính là nhanh chóng tăng cường tu vi cũng như cải tiến thêm thủ đoạn chiến đấu mà không phải tiến vào hỗn độn chỉ để tham gia náo nhiệt.

Đình Manh Manh xụ mặt xuống, cũng biết lời của các tỷ tỷ là đúng, khoanh tay trước ngực nói:

“Chờ ta đột phá Thần Đạo Viên Mãn, phải đi chơi hỗn độn.”

Lạc Nam nhịn không được véo cái mũi của nàng, cười một tiếng:

“Với khả năng phòng ngự của Bá Chủ Chi Thành, dù đích thân Hỗn Độn Minh Chủ đánh đến cũng không dễ dàng công phá, các nàng cứ an tâm tu luyện chờ phu quân trở về.”

“Chàng yên tâm đi, trong thời gian này bọn thiếp sẽ duy trì Phá Đạo Liên Minh hoạt động, cũng như ngăn cản Hỗn Độn Liên Minh nếu chúng có hành động bất lợi.” Tuế Nguyệt trêu chọc:

“Ngược lại là chàng, nếu có thể đem vị Thiên Hạ Đệ Nhất thu vào trong tay, đó sẽ là trợ lực rất lớn cho chúng ta.”

“Không tệ, nghĩ đến viễn cảnh làm tỷ muội cùng giường với Thiên Hạ Đệ Nhất, thật sự rất kích thích.” Long Uyển Ước nhìn hắn đầy khiêu khích.

“Hừ, vẫn còn thê tử chưa động phòng, cần gì lo đến người ngoài?” Lạc Nam ra vẻ đứng đắn đàng hoàng, nháy mắt nhìn các nàng Đan Phỉ, Yêu Mị Uyển.

“Xú nam nhân!” Bị hắn nhắc đến trước mặt toàn Hậu Cung như vậy, các nàng đỏ ửng cả mặt.

“Khuynh Thành, Tiểu Tiên, có chuyện ta muốn nhờ các nàng.” Lạc Nam bỗng nhiên nói.

“Việc gì thế chàng?” Long Khuynh Thành và Tiểu Tiên hiếu kỳ hỏi.

“Khụ.” Lạc Nam ho khan, nghiêm túc nói ra:

“Hoàn cảnh ở Bá Chủ Chi Thành hiện nay rất tốt, các nàng giúp ta thuyết phục Long Khinh, Long Lệ và Long Liên đến đây tu luyện, nhanh chóng gia tăng thực lực.”

“Khanh khách, thì ra phu quân muốn nối lại tình xưa.” Phượng Cửu Huyền cười khúc khích.

Chúng nữ che miệng cười trộm.

“Sao chàng không tự đi một chuyến?” Long Khuynh Thành vui vẻ.

Vài lần về thăm, nàng biết rằng mẫu thân và các dì vẫn luôn tưởng niệm người nam nhân này, không ngờ hắn cũng nghĩ đến.

“Ta sợ các nàng ấy không được tự nhiên.” Lạc Nam vuốt vuốt mũi.

Dù sao thì trên danh nghĩa, Long Lệ, Long Liên và Long Khinh đều là thê tử của Long Nghịch.

Vốn dĩ hắn cũng muốn quên đi các nàng.

Nhưng lần trước gặp Long Ngạo Thế, tiểu tử này đã nói các nàng thường hay ngẩn người nhìn vào khoảng không.

Lạc Nam hiện tại không quan tâm các nàng có đến với mình hay không, có tình ý với mình hay không, hắn chỉ muốn cho các nàng một tương lai tốt đẹp, ít nhất thì việc tu luyện tại tổng bộ của Phá Đạo Liên Minh sẽ gia tăng hiệu quả và rất an toàn.

“Hiểu rồi, bọn thiếp sẽ thuyết phục.” Tiểu Tiên quả quyết nói:

“Nếu không chịu đến, vậy dùng biện pháp mạnh.”

“Có một người chắc hẳn cũng muốn đến với phu quân nhưng còn rụt rè.” Phượng Nghi chợt nói.

“Nàng nói là Thanh Loan Nữ Đế sao?” Lạc Nam nở nụ cười, trong đầu hiện lên thân ảnh của một nữ nhân điềm tĩnh, thanh cao thoát tục.

Ngày hắn rời khỏi Nhất Thế Vũ Trụ chuyển kiếp đến Nguyên Giới, hắn từng ngỏ ý mang Thanh Loan Nữ Đế theo cùng.

Nhưng khi đó Thanh Loan Nhất Tộc chưa có người thừa kế, buộc lòng Thanh Loan Nữ Đế phải ở lại.

“Không sai, chính là nàng ấy!” Thiên Hồ Nữ Đế - Hồ Cửu Ly yêu dị liếm nhẹ môi son:

“Thanh Loan Nữ Đế cũng có tình với chàng, nhưng không can đảm bằng thiếp.”

Nhớ đến lần đó mình liều mình xông vào phòng ngủ của nam nhân nên hiện tại mới đứng ở đây, Hồ Cửu Ly vô cùng tự hào.

“Đơn giản thôi, thiếp sẽ giúp phu quân mời muội ấy.” Phượng Nghi ung dung nói, với tình cảm giữa nàng và Thanh Loan Nữ Đế, tin tưởng sẽ không quá khó.

“Thiếp cũng có người muốn đề nghị.” Hi Vũ không chịu thua kém nói:

“Chàng quên mất ba vị nữ tướng của mình à? Tư Mã Nguyệt Đình, Tây Môn Yên Nhiên và Quân Trích Điệp.”

“Sao ta quên được.” Lạc Nam lắc đầu cười khổ.

Quân Trích Điệp ở trong vạn kiếp luân hồi còn là muội muội Lạc Điệp, nàng vì hắn mà hy sinh, kết cục rất thê thảm.

Ba nàng đều là truyền nhân của Tiên Ma Cung, năm đó giúp hắn rất nhiều trong đại nghiệp thống nhất tiểu vũ trụ.

“Cứ mời lên Bá Chủ Chi Thành tu luyện hết đi!” Yên Nhược Tuyết quyết định:

“Còn sau đó có thể nối lại duyên xưa hay không, tùy thuộc vào phu quân.”

“Thuận theo tự nhiên a.” Lạc Nam nhún nhún vai.

Hắn tiến ra phía sau hậu viện, nhìn thấy hai vị mỹ phụ đằm thắm, thành thục đang ngồi trong đình viện như hoa sen giữa hồ, ngắm nhìn cảnh sắc.

Phụng Liên cho một bé gái xinh xắn đáng yêu như búp bê sứ bú sữa, bên cạnh là Yêu Chỉ Hân với cái bụng hơi tròn đang học hỏi kinh nghiệm.

Nhìn thấy nam nhân tiến đến, Phụng Liên vội vàng kéo áo xuống che lại bộ vị.

Phụng Tiểu Dương chưa no, cất tiếng khóc oe oe.

“Khụ, ta đến không đúng lúc.” Lạc Nam hơi lúng túng, nhưng vẫn nói:

“Sắp đi xa một chuyến, muốn đến thăm các nàng.”

Hắn tiến đến bế lấy Phụng Tiểu Dương, lấy ra một quả Bàn Đào tinh luyện thành dung dịch, nhẹ nhàng rót vào miệng đứa nhỏ.

“Hì hì.”

Cảm nhận được mùi vị ngọt ngào thơm tho của Bàn Đào Quả, Phụng Tiểu Dương vui vẻ cười tít mắt, làm nũng ỉ ôi trong lòng hắn, không thèm sữa mẹ nữa.

“Thật đáng yêu!” Lạc Nam sủng ái véo véo gò má của nàng, lại chuyển sang vuốt ve cái bụng tròn của Yêu Chỉ Hân.

Hai mỹ phụ thấy nam nhân này yêu thương nữ nhi như thế, ánh mắt dần trở nên ôn nhu như nước.

“Bảo bối ngoan, ngày baba trở về, sợ rằng ngươi đã chào đời rồi, baba xin lỗi.” Lạc Nam áy náy nói.

Đứa bé trong bụng Yêu Chỉ Hân nghe hiểu, vung chân đạp đạp tay của hắn.

“Ngươi muốn đi đâu?” Phụng Liên nhịn không được hỏi.

“Căn cơ của ta ảnh hưởng khá nặng từ lần trước mang Thiên Khả về.” Lạc Nam chỉ vào tóc mình nói:

“Muốn xông ra hỗn độn tìm kiếm tài nguyên bù đắp trở lại.”

Nghe thấy hắn muốn đến nơi nguy hiểm như vậy, Yêu Chỉ Hân cắn cắn môi, nhẹ giọng nói ra:

“Cẩn thận một chút!”

Nàng không biết vì sao mình lại lo lắng cho nam nhân này, chắc hẳn không muốn nữ nhi mồ côi phụ thân.

“Yên tâm đi, gặp nguy hiểm ta còn có thể bỏ chạy, ngược lại các nàng có nữ nhi, phải hảo hảo bồi bổ, tịnh dưỡng cho tốt, tìm Nguyệt Kỳ và Huân Dao học hỏi thêm kinh nghiệm chăm sóc nữ nhi.”

Lạc Nam căn dặn, lại điểm điểm mũi của Phụng Tiểu Dương cười nói:

“Với thiên phú đặc biệt của Tiểu Dương, chờ ta quay về sẽ tìm một môn công pháp lợi hại.”

Ba người không có quá nhiều lời để nói, nhưng một cảm giác gần gũi, thân thiết đang dần sinh sôi.

…...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3