Con Đường Bá Chủ

Chương 3141: CON MỒI HOÁ THỢ SĂN





Đừng thấy bốn cái chân của Hỗn Độn Thú quá ngắn so với tỷ lệ cơ thể mà xem thường, thật ra tốc độ của con hàng này rất khá.

Bởi vì cơ thể quá khổng lồ nên mỗi lần nó lao về phía trước đều băng qua hàng vạn dặm.

Giống như con kiến dù chạy nhanh bao nhiêu vẫn không thể đua với con voi đang đi bộ nhàn nhã vậy.

Chưa kể Lạc Nam sử dụng Phi Tiên Mộc gia trì lên cơ thể nó, khiến toàn thân nó không còn trọng lượng, trở nên nhẹ nhàng như một chiếc lá cây, tốc độ càng nhanh hơn, lao đi như vũ bão, có thể sánh ngang với Hỗn Huyền Phượng Điệp đang vỗ cánh.

Nhưng dù là như thế, phải mất tận hai năm thời gian bay theo phướng hướng chỉ dẫn của Thiên Cơ Lâu, bóng dáng của một phiến đại lục mới loáng thoáng hiện ra trong tầm mắt.

Nhìn từ xa như hòn đá vụn trôi vô định giữa hỗn độn vô tận.

Nhưng khi khoảng cách ngày càng gần, Lạc Nam cũng phải hít ngụm lãnh khí:

“Đây thật sự chỉ là mảnh vỡ sao?”

Thật sự thứ này quá mức to lớn, ngoài việc không phải là thế giới hoàn chỉnh ra, Lạc Nam ước tính phạm vi của nó không hề thua kém Nguyên Giới nhìn từ bên ngoài.

Chỉ là mảnh vỡ lại kinh khủng như vậy, thật không dám tưởng tượng Chung Cực Giới chân chính sẽ là cảnh tượng gì.

Đế Lạc cũng nghiêm nghị gật đầu, nàng từng nghe sư phụ nhiều lần nhắc về thế giới đó với thái độ tôn sùng, nhưng nghe kể và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Dù chỉ là mảnh vỡ lại mang đến cảm giác áp bách to lớn.

“Phu quân, Thiên Cơ Lâu thông báo không thể thăm dò tình hình bên trong mảnh vỡ Chung Cực.” Thần Huyền Huân truyền âm:

“Dù chỉ còn lại mảnh vỡ nhưng quy tắc của Chung Cực Giới còn sót lại vẫn vượt qua khả năng của nó, trừ phi nó có thể khôi phục về Siêu Thần Bảo.”

“Ừm.” Lạc Nam gật đầu, trong quá trình Thần Huyền Huân thoát khỏi tay địch nhân, những pháp bảo bản mệnh vì bảo vệ nàng mà tổn hại không nhỏ.

Bất Hủ Thần Tháp bị công kích trực diện, Thiên Cơ Lâu vì giúp nàng che đậy thiên cơ khỏi đại năng tại Chung Cực Giới cũng ảnh hưởng nặng nề, đẳng cấp vì vậy mà suy giảm.

“Tự thám hiểm nó mới thú.” Lạc Nam đem Thiên Cơ Lâu thu hồi.

Đế Lạc lúc này lấy ra một bộ áo choàng đen phủ kín toàn thân, che đậy từ đầu đến chân, phất tay thu hồi Hỗn Huyền Phượng Điệp vào không gian hỗn độn.

“Đúng là người có kinh nghiệm.” Lạc Nam nâng lên ngón tay cái.

Với nhan sắc của nàng, che giấu dung mạo là cách tốt nhất để giảm thiểu phiền phức không đáng có, đồng thời thu hồi tọa kỵ quý hiếm như Hỗn Huyền Phượng Điệp để tránh gây nên tham niệm nếu đụng phải người khác.

Tại nơi phức tạp như thế này, dù là Thiên Hạ Đệ Nhất của Nguyên Giới cũng phải hành sự khiêm tốn.

Lạc Nam cũng thu hồi Hỗn Độn Thú, khoác vào Phá Đạo Áo Choàng, đeo vào Phản Quy Mặt Nạ.

Chuẩn bị hoàn tất, hai người mới chậm rãi xâm nhập mảnh vỡ Chung Cực.

Xuyên qua bình chướng thiên địa, đập vào mắt hai người là một phương chiến trường khốc liệt, thi cốt khắp nơi, nhuộm đỏ đại địa, bầu trời sụp đổ, không gian vỡ vụn như thủy tinh rơi rạc vô số mảnh nhỏ.

Trong không khí truyền đến mùi máu tươi cay mũi.

“Đây…” Đế Lạc mở miệng đang định nói gì đó, chợt thấy Lạc Nam bỗng nhiên ngã ra giữa không trung.

Thân thể nàng lảo đảo, cũng ngay lập tức ngã xuống bên cạnh hắn.

“Khặc khặc, thấy chưa hả? cá cắn câu rồi.”

Có tiếng cười đắc ý quỷ dị vang lên.

“Mau thu lưới nào!”

Từ trong bóng tối, hai thân ảnh lập tức hiện ra, nhìn lấy nhau bằng ánh mắt sung sướng.

Bọn hắn gọi là Mộng Độc Song Thần đến từ Tà Giới nhưng danh tiếng âm hiểm và tàn nhẫn thậm chí còn truyền sang đến các giới lân cận.

Trong đó tên ca ca là độc tu hàng đầu, với khả năng đặc biệt cải biến độc chất thành bất cứ loại mùi vị nào trong trời đất.

Còn tên đệ đệ lại là kẻ cực kỳ tinh thông bố trí các loại ảo cảnh, mộng cảnh.

Mộng Độc Song Thần thường săn mồi bằng cách lén lút bố trí ảo cảnh, sau đó lại sử dụng độc tố tương ứng với ảo cảnh đó để con mồi không nghi ngờ, lơ là trong việc đề phòng, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.

Lần này cũng giống như thế.

Thay vì mạo hiểm xâm nhập sâu vào mảnh vỡ Chung Cực tranh đoạt cơ duyên, Mộng Độc Song Thần lại quyết định giăng lưới bắt mồi theo cách khác.

Tên đệ đệ là Mộng Đệ ở rìa ngoài mảnh vỡ bố trí xuống một phương ảo cảnh, nhìn qua như lạc vào chiến trường, nơi có thi cốt, oán hồn, máu đỏ vô cùng thảm khốc.

Tên ca ca là Độc Ca liền nhanh trí thay đổi mùi vị kịch độc thành mùi vị tanh tưởi của máu hòa lẫn vào không gian.

Mùi máu xuất hiện ở một chiến trường thảm liệt như thế này là rất bình thường, thế nên đa số cường giả sẽ không phòng bị mà ngửi vào, từ đó trúng độc, như cá nằm trên thớt.

Bằng vào ảo mộng và kịch độc kết hợp, Mộng Độc Song Thần chính là ác mộng của vô số tu sĩ, bị hai kẻ âm hiểm như bọn hắn nhắm đến đều không phải chuyện tốt lành gì.

Trong mấy năm qua, Mộng Độc Song Thần dùng biện pháp này đã bẫy được gần chục vị Thần Đạo đến từ các thế giới khác nhau.

Tất cả đều có một kết cục duy nhất, tài sản bị trấn lột, cơ thể bị luyện thành độc vật.

“Khà khà, còn cố ý khoác áo choàng và đeo mặt nạ, chẳng phải đều thành mồi ngon của huynh đệ bọn ta?” Độc Ca cười tà ác xách lấy đầu Lạc Nam nâng lên:

“Để xem thử kẻ này là ai, nếu là một mỹ nhân…ta không ngại cưỡng trước giết sau.”

Nghĩ đến đây, hắn tháo ra Phản Quy Mặt Nạ.

Một khuôn mặt tuấn lãng, tà mị nhưng không kém phần uy vũ hiện ra.

“Khốn nạn, túi da này dám đẹp trai hơn cả ta, chết.” Độc Ca phẫn nộ, từng cái móng tay hóa thành Độc Thần Trảo, nhắm ngay khuôn mặt Lạc Nam cắm xuống.

Đúng lúc này, đôi mắt đang nhắm chặt kia bỗng nhiên mở ra, Lạc Nam nở nụ cười quái dị nhe ra hàm răng trắng bóc.

“Không xong.” Đáy lòng Độc Ca giật thót lên.

Đáng tiếc, Vô Tận Độc chẳng biết từ bao giờ đã điên cuồng xâm nhập thể nội của hắn, kèm theo đó chính là Bá Thần Lực cường hoành bá đạo.

XÈO XÈO XÈO.

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngũi, toàn bộ độc tố trong cơ thể của hắn đã bị Vô Tận Độc thôn phệ, chiếm đoạt sạch sẽ.

Vô Tận Độc liên tục biến đổi bản chất, liên tục sinh sôi không ngừng trong cơ thể hắn.

“AAAAAAAAA…”

Độc Ca đau đớn gầm thét, rú lên như dã thú bị trọng thương, móng vuốt cào cấu vào da thịt và cơ thể để giảm tải đau đớn.

Đồng thời hắn cố gắng vận dụng Độc Thần Quy Tắc cao cấp nhất của mình để chống lại Vô Tận Độc, tìm cách giải trừ nó.

Đáng tiếc Vô Tận Độc là thứ Đạo Độc quỷ dị không gì sánh bằng, Độc Ca hãi hùng phát hiện nó biến hóa liên tục, độc tố xoay vòng xoay vòng ngàn ngàn vạn vạn luân chuyển đan xen, vô pháp phá giải.

“Thế gian sao lại có loại độc đáng sợ như thế?” Độc Ca tuyệt vọng.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nhìn thấy ca ca thê thảm, Mộng Đệ cũng hoảng hồn, không ngờ con mồi đột ngột hóa thành thợ săn.

Chỉ là hắn còn chưa kịp phản ứng, một thanh Hỗn Độn Mâu đã đâm xuyên lồng ngực hắn từ phía sau.

Đế Lạc tay cầm Hỗn Độn Mâu như hóa thành vòng xoáy vô tận nghiền nát mọi sinh cơ của mục tiêu.

Ngay từ đầu nàng đã định dùng bạo lực giải quyết hai tên này, nhưng Lạc Nam đã quyết định diễn kịch, vậy nàng cũng không ngại theo hắn nghịch một trận.

RĂNG RẮC…

Ảo cảnh triệt để sụp đổ, Mộng Đệ sợ hãi quay đầu nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy hững hờ trước khi tử vong chính thức buông xuống.

Từ thợ săn hóa thành con mồi quá nhanh, nhanh đến mức hai vị Thần Đạo cao cấp chưa kịp phản ứng đã lâm vào kết cục thê thảm.

“Đoạt Hồn!”

Không bỏ qua cơ hội, Lạc Nam nhanh chóng đoạt lấy Linh Hồn của hai tên này.

Một cảm giác thoải mái lan tràn khắp toàn thân, tu vi Hồn Tu của hắn đạt đến Hồn Thần Đạo Trung Kỳ.

“Hai tên này được cái âm hiểm, chiến lực không mạnh lắm.” Lạc Nam nhún nhún vai.

Đế Lạc thành thục lão luyện thu hồi thi thể của Mộng Đệ, Lạc Nam nhìn mà líu lưỡi, cũng thu hồi thi thể của Độc Ca.

Xem như cùng nàng ăn ý phân chia chiến lợi phẩm.

Ảo cảnh biến mất, chiến trường khốc liệt hoang tàn trước đó đã không còn.

Thay vào đó, một thế giới mênh mông, hùng vĩ hiện ra trong tầm mắt hai người, có đầy đủ cảnh sắc không khác nào Nguyên Giới.

Lỗ tai hai người vểnh lên, nghe thấy có thanh âm chiến đấu ở cách mình không xa.

“Đi xem thử!” Lạc Nam đề nghị.

Đế Lạc phất lên óng tay áo, Hỗn Độn Hắc Ám bao phủ toàn thân hai người, như u linh tan biến.



Giữa hoang mạc, hai vị đại năng bộc phát chiến đấu, thanh thế kinh hồn.

Vô tận mây đen che phủ bầu trời, bên trong biển mây là một gã nam tử trung niên khổng lồ như thần sấm.

Cơ thể hắn trong suốt, bằng mắt thường có thể nhìn thấy từng đường gân mạch bên trong đều là những luồng Thần Kiếp đang chuyển động như những con đại xà, đan điền của hắn là một vùng lôi hải chứa đựng vô số loại kiếp lôi, từ Hắc Ma Lôi, Thiên Đạo Lôi, Cửu Sắc Lôi Kiếp, Thần Lôi Kiếp đều đang ầm ầm bùng nổ.

Nam tử trung niên như hiện thân của Chấp Pháp Đạo Giả, liên tục hiển hóa các loại Thần Kiếp thành đủ loại vũ khí khác nhau giáng xuống đầu mục tiêu ở bên dưới.

Mỗi một luồng Thần Kiếp hóa Khí đều có thể hủy thiên diệt địa, kinh khủng vô cùng.

Đứng trên đại mạc là một lão nhân râu tóc bạc trắng, ăn mặc rách rưới như ăn mày, trên lưng lại đeo một cái hồ lô cát to lớn.

Đối mặt với Thần Kiếp Hóa Khí phô thiên cái địa giáng xuống từ nam tử trung niên, lão nhân hai tay chuyển động, cái hồ lô cát sau lưng ông ta liên tục cuốn lấy Thổ Thuộc Tính xung quanh, điều khiển cát trong đại mạc biến hóa thành từng ngọn núi khổng lồ sừng sững như những bức tường thành bất khả xâm phạm nghênh đón thế công hủy diệt.

Cứ mỗi khi có ngọn núi cát bị đánh tan, cát trong đại mạc lại ngưng kết thành một ngọn núi khác to hơn.

Hồ lô cát trên lưng lão nhân dường như không hề cạn kiệt, liên tục có các loại Vũ Kỹ Thổ Hệ được nó tự động thi triển bắn lên không trung, ngạnh kháng với Thần Kiếp, đối chiến trực tiếp với nam tử trung niên chưa từng rơi vào thế hạ phong.

“Nam tử trung niên có thể chất đặc biệt nào đó, còn hồ lô cát của ông lão kia cũng không phải phàm vật.” Đế Lạc nhỏ giọng nói.

“Lão bà, nàng thấy sao?” Lạc Nam lười suy luận, trực tiếp hỏi vợ có kiến thức của mình.

“Thể chất của nam tử trung niên là Kiếp Thần Đạo Thể, đây là một trong những đạo thể có ưu thế lớn nhất.” Thần Huyền Huân nói:

“Kiếp Thần Đạo Thể giúp hắn hấp thụ thiên kiếp ở bất cứ cấp độ nào, hấp thụ thiên kiếp để tăng tu vi, để rèn luyện nhục thân, để trở thành lực lượng vận dụng trong chiến đấu, ngay cả Tâm Kiếp hắn cũng có thể hấp thụ.”

Lạc Nam nghe vậy nhịn không được ghen ghét.

Người khác mỗi lần độ kiếp đều phải bán sống bán chết mới có thể vượt qua, không ít người càng là thân tử đạo tiêu bên trong kiếp.

Thế mà cái tên sở hữu Kiếp Thần Đạo Thể này lại xem độ kiếp như tài nguyên tu luyện, như thứ dinh dưỡng quý giá để gia tăng tu vi, gặp kiếp chỉ mừng chứ không sợ, thậm chí còn thôn phệ kiếp cho bản thân sử dụng.

Có thể chất như vậy, còn sợ độ kiếp cái rắm a…mong muốn bị kiếp giáng xuống đầu còn không được a.

“Hồ lô cát của lão già kia cũng không vừa, đẳng cấp của nó có vẻ sánh ngang Hộp Đựng Kiếm của Loạn Phàm, nhưng vẫn là vật bị hỏng, chỉ mạnh hơn Thần Bảo Cực Phẩm bình thường…” Thần Huyền Huân khá hứng thú:

“Xem ra tác dụng chính của nó là diễn hóa tất cả thuộc tính và năng lượng trong trời đất thành Siêu Thần Thổ Lực, vừa phụ trợ tu luyện, vừa có thể phòng ngự, vừa có thể tấn công.”

Chỉ là nàng vừa dứt lời, đã thấy Hồ Lô Cát bỗng nhiên phát ra tiếng gầm thét, hóa thành một con Địa Long khổng lồ.

Lão già chui vào bụng Địa Long, nó nhanh chóng độn xuống hoang mạc, chỉ thoáng chốc đã mất đi tung tích.

“Còn có thể biến thành thú cưỡi.” Thần Huyền Huân nhịn không được bổ sung một câu.

“Hừ, Hồ Sa Thần Lão nhát gan như chuột.” Thấy lão già bỏ chạy, nam tử trung niên ngạo nghễ cười dài:

“Lần sau đụng phải Kiếp Thương Sinh ta, tốt nhất là chạy ngay từ đầu.”

Nam tử trung niên tên gọi Kiếp Thương Sinh cũng không có ý định truy đuổi Hồ Sa Thần Lão, ngược lại toàn thân thu nhỏ lại trạng thái bình thường, hóa thành một tia chớp biến mất ở chân trời.

Hiển nhiên vừa rồi chỉ là hai vị đại năng tranh phong một phen, chưa có ý định phân ra sinh tử.

Nhưng khiến Lạc Nam phải kinh ngạc chính là chất lượng hoàn cảnh ở nơi này.

Nên biết rằng trận chiến quy mô lớn như vừa rồi nếu xảy ra ở Nguyên Giới, chắc chắn đủ gây nên thiên băng địa liệt, không gian sụp đổ, vài chục vạn dặm hóa thành bình địa.

Thế mà ở tại nơi này ngay cả không gian cũng rất cứng rắn, chỉ xuất hiện vài vết nứt nhỏ mà thôi, hoang mạc và bầu trời vẫn còn sừng sững, không tổn hại chút nào.

“Không hổ là thế giới cao cấp, dù chỉ là một mảnh vỡ của nó…vẫn kiên cố hơn Nguyên giới rất nhiều.” Đế Lạc cũng nhận ra vấn đề, mở miệng đánh giá.

“Chỉ có Siêu Thần Đạo chân chính mới đủ tư cách đánh vỡ không gian của Chung Cực Giới, mà chỉ có Bất Hủ Thần mới có thể tạo thành một mảnh vỡ như thế này.” Thần Huyền Huân ngưng giọng nói ra.

Nàng đã từng thấy quy mô chiến đấu như thế một lần, đó là thời điểm gia gia của nàng liều mình bảo vệ phía sau trước khi Bất Hủ Cổ Tộc hủy diệt.

Cảm nhận được tâm trạng của nàng không tốt, Lạc Nam cũng giữ im lặng.

Hắn và Đế Lạc tiếp tục ẩn thân, chậm rãi khám phá.



Chúc cả nhà chiều vui vẻ
Đọc giả có lòng ủng hộ thì thông tin donate e để dưới web.
Tham gia gr FB để bàn luận chém gió.
Đăng ký kênh YTB để nghe audio
Chân thành cảm ơn.