Con Đường Bá Chủ

Chương 3305: VŨ LỆNH KÍCH HOẠT



Bạch Linh suy nghĩ không sai, Lạc Nam quả thật có ý định giải quyết Thủ Mộ Nhân để trở thành kẻ mạnh nhất bên dưới Bất Hủ... và hắn cũng có thể đứng yên một chỗ và kết thúc trận chiến lần này.

Nhưng không...

Dịch Chuyển Tức Thời, hắn đã xuất hiện ngay vị trí mà Hồn Dạ đang ẩn thân.

Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn loé lên hắc quang, không gian xung quanh Hồn Dạ bỗng nhiên vặn vẹo.

Hắn kinh hãi phát hiện, một cái hố đen như miệng quái vật khủng bố đang bao vây xung quanh, toả ra hấp lực dữ dội đem mình kéo vào.

Đây là hố đen trong tiểu hỗn độn, đã được dung luyện vào trong con mắt, ngay cả Siêu Thần lọt vào bên trong cũng sẽ bị cắn nuốt.

“Khốn kiếp!” Hồn Dạ gầm lên, thực lực Siêu Thần Viên Mãn bạo phát hết mức có thể, Quy Tắc Chi Lực tác động vào không gian, biến hố đen thành bóng tối để đi xuyên ra ngoài.

Nhưng khi con mồi mất từng ấy thời gian để thoát khỏi cạm bẫy, kẻ đi săn đã tung một đòn chí mạng.

3000 Cực Giới bạo phát lực lượng dồn nén vào cánh tay, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Thần Văn bao trùm.

Lạc Nam tung quyền đấm thẳng.

Hắn quyết tâm đích thân tiêu diệt Hồn Dạ, kẻ này dám nhắm vào nữ nhân của hắn, xứng đáng đi chết ngay lập tức.

“Ngươi...” Hồn Dạ kinh hãi, đang muốn nâng lên Ám Hồn Chiến Kỳ phòng ngự.

“Định Hồn!” Con mắt của Bá Chủ phóng đại Thần Hồn.

Hồn Dạ lại cứng đờ một thoáng.

ĐÙNG!

Không chỉ đầu lâu, mà toàn bộ cơ thể của Hồn Dạ bị đấm nổ chỉ với một quyền khủng bố này.

Hỗn độn xung quanh hắn sụp đổ, linh hồn dung nhập cùng bóng tối một cách âm thầm, dự định đào tẩu.

Hồn Dạ tinh thông Ám Hồn đến mức đăng phong tạo cực, đổi lại là hồn tu đồng cấp bình thường, khó lòng tìm ra tung tích của hắn khi đã hoà hợp cùng hắc ám.

Nhưng trước khả năng “Nhìn Xuyên Yếu Điểm” của Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn hiện tại, dù không cần điều động Bất Hủ Thần Hồn, Lạc Nam vẫn dễ dàng nhìn thấy mọi nhất cử nhất động của con mồi.

“Câu Hồn!”

Hắn cười gằn, hai tay làm động tác buông cần, một lưỡi câu linh hồn như lưỡi hái tử thần đã xuyên qua thời không, móc vào linh hồn của Hồn Dạ.

“Không...” Hồn Dạ tuyệt vọng gào thét:

“Sư tỷ cứu đệ!”

Lạc Nam vung tay, linh hồn của Hồn Dạ đã bị kéo ngược trở về, một cái hố đen nuốt chửng lấy hắn trong sự hoảng sợ tột cùng.

Hồn Đỉnh ngân vang, luyện hoá một tôn Hồn Siêu Thần Viên Mãn.

Hồn Tu của Lạc Nam chính thức đột phá, đạt đến Hồn Siêu Thần Trung Kỳ.

“Thoải mái...” Hắn hài lòng thở dài.

Thông qua Nhân Yểm Đạo Hồn Quyết, tu vi của Hàn Chi, Thiên Lệ, Huyễn Mộng các nàng cũng theo đó đề thăng, tiến vào cùng một cảnh giới.

Lạc Nam vung tay, thu lấy một thế giới bản nguyên và nhẫn trữ vật của Hồn Dạ vào ống tay áo.

ONG.

Ám Hồn Chiến Kỳ mất chủ, không còn lực lượng để tiếp tục duy trì, chủ động bay về phía Bạch Linh.

Ám Hồn Linh Quân và các Anh Linh còn sót lại do Hồn Dạ triệu hoán cũng chậm rãi tan biến.

“Đến lượt ngươi!” Ánh mắt Lạc Nam khoá chặt lấy Bạch Linh.

Bạch Linh biết số mình đã tận, cũng không mở miệng cầu tình, thay vào đó thiêu đốt toàn bộ tinh huyết và linh hồn.

Bờ môi nhợt nhạt niệm chú ngữ, hai tay kết một loại Huyết Hồn Chú.

Linh hồn và máu hoà quyện cùng nhau, kết thành hai chữ “Hồng Mông” bắn thẳng lên thiên không.

Đáng tiếc loại Huyết Hồn Chú này bị Hồng Mông Kết Giới ngăn chặn, chưa thể thoát ra để báo tin tức cuối cùng.

“Sư phụ sẽ báo thù cho chúng ta!” Bạch Linh lạnh lẽo quát, sau đó nâng lên Ám Hồn Chiến Kỳ và Yêu Hồn Thần Chung, quyết đoán gầm lên:

“Bạo!”

Muốn tự bạo hai kiện Hồn Bảo Siêu Thần Cực Phẩm cá chết lưới rách, không lưu lại cho Lạc Nam bất cứ thứ gì, đồng thời khiến Kết Giới sụp đổ để Huyết Hồn Chú có thể vượt không mà đi.

Nhưng mà cảnh tượng tiếp theo khiến Bạch Linh sừng sốt.

Chỉ thấy khoé miệng Lạc Nam hiện lên nét tươi cười nồng đậm, hắn phất tay, chủ động điều khiển Hồng Mông Kết Giới tách ra một cái khe.

Chỉ chờ có thế, Huyết Hồn Chú đã thoát khỏi kết giới, như lưu tinh lao vút đi.

“Đa tạ báo tin, ta đã luôn chờ đợi điều này!” Lạc Nam cười tà như một tên ác ma.

Bá Chủ Thần Thế bá đạo oanh tạc trong khoảnh khắc này, phong thiên toả địa.

Bá Chủ Quy Tắc bắn thẳng vào hai kiện Siêu Thần Bảo Cực Phẩm, phong ấn chúng nó, ngăn chặn tự bạo.

Ở bên trong Bá Chủ Thần Thế của hắn, Bạch Linh đột ngột cảm giác được toàn bộ lực lượng của mình đều bị khống chế, sự bất lực và hoảng sợ trào dâng, đôi mắt đẹp trừng lớn, thất thanh quát lớn:

“Tại sao có sự tồn tại của Bất Hủ Thần Thế? Ngươi rốt cuộc là ai?”

Bạch Linh quá đỗi sợ hãi, thành viên của Hồng Mông Cổ Tộc làm sao có được Bất Hủ Thần Thế?

Liên tưởng đến hành động cố ý thả Huyết Hồn Chú của mình rời đi vừa rồi, sự lạnh lẽo như rơi vào hầm băng chạy dọc sống lưng của Bạch Linh.

Thanh âm nàng run rẩy: “Ngươi...ngươi...là dư nghiệt Bất Hủ Cổ Tộc?”

“Thông minh lắm!” Lạc Nam cười tủm tỉm, đưa tay nâng cái cằm nhẵn mịn của nàng lên:

“Đa tạ đã báo tin cho Thủ Mộ Nhân, hãy để lão già đó ghi hận lên Hồng Mông Cổ Tộc.”

“Ác ma...ngươi là ma quỷ!” Bạch Linh ôm đầu, bật khóc nức nở.

Nàng không dám tưởng tượng nổi hậu quả nữa rồi, mọi thứ vượt qua khả năng chịu đựng của nàng.

“Yên tâm, ngày Thủ Mộ Nhân ngã xuống...tin tưởng nàng sẽ rất vui mừng với tư cách người của ta!” Lạc Nam nhún nhún vai, ngón trỏ điểm lên trán nàng.

Bất Hủ Thần Hồn xuyên qua, đâm thủng linh hồn Bạch Linh.

Sinh cơ của nàng dần đoạn tuyệt, hai mắt trống rỗng, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

Lạc Nam nâng lên bàn tay:

“Ma Linh Trỗi Dậy!”

Linh hồn tụ hội, ma khí xâm nhiễm, quỷ khí rít gào...

Ma Linh của Bạch Linh nhanh chóng hồi sinh, trạng thái linh hồn gần như toàn thịnh, cung kính quỳ gối trước mặt Lạc Nam:

“Tham kiến chủ nhân!”

Lạc Nam hài lòng gật đầu, Bạch Linh vốn là một Hồn Tu, việc phục sinh nàng thông qua Ma Linh Trỗi Dậy sẽ giữ được toàn bộ sức mạnh.

Nếu dùng Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật, cơ thể của Bạch Linh khá yếu, chẳng giúp được quá nhiều.

“Ta vẫn lưu Ám Hồn Chiến Kỳ và Yêu Hồn Thần Chuông cho nàng, hy vọng đừng để ta phải thất vọng.” Lạc Nam nói.

“Đa tạ chủ nhân tin tưởng, ở trạng thái này...thiếp thân sẽ ngày càng mạnh hơn.” Bạch Linh tự tin đáp:

“Thiếp sẽ vì chủ công huấn luyện ra Hồn Quân mạnh nhất.”

“Hahaha.” Lạc Nam sảng khoái cười to.

Ngay từ đầu Bạch Linh luôn thể hiện sự lý trí vượt xa Hồn Dạ, có thuộc hạ thông minh như thế cũng tiết kiệm rất nhiều công sức cho chủ, giao phó nhiệm vụ cũng sẽ an tâm.

Hồn Dạ kia thuộc dạng não tàn, chỉ sợ thành công thì ít, bại sự có thừa nên Lạc Nam cũng lười thu phục hắn.

Hơn nữa Bạch Linh cũng là một mỹ nhân, nhìn thuận mắt hơn nhiều...

Lạc Nam đem công pháp của Hồn Dạ là Hắc Ám Luyện Hồn Kinh, công pháp của Thi Cơ là Ngự Hồn Ma Kinh đều giao cho Bạch Linh, để nàng ta có thể một mình luyện cả ba đại hồn quân.

Ngay cả nhẫn trữ vật của Hồn Dạ hắn cũng ném cho Bạch Linh, không lấy nhẫn trữ vật của nàng, thậm chí còn đem một số tài nguyên Hồn Tu đang có giao hết cho nàng.

Khác với Ngự Hồn Ma Kinh cần phải thu phục linh hồn mới có thể tạo ra Ma Quân, Hắc Ám Luyện Hồn Kinh và Ngự Yêu Hồn Quyết của Hồn Dạ và Bạch Linh thì tạo ra quân đội linh hồn tuỳ thuộc vào nguồn Quy Tắc và Hồn Lực của người thi triển.

Thế nên chỉ cần thực lực của Bạch Linh càng cao, Ám Hồn Linh Quân và Yêu Dã Quân Hồn mà nàng tạo ra sẽ càng nhiều và càng mạnh.

Những Hồn Quân này còn có thể dùng để bồi dưỡng Hỗn Độn Long Linh, 69 Tuyệt Sắc Hồn Cơ gia tăng thực lực.

Nếu sau này Hồn Quân quá nhiều, có thể giao cho chúng nữ Thuỷ Triều Tịch, Trì Du Điệp, Ngân Trinh, Đạm Đài Uyển, Mộ Sắc Vy... làm thuộc hạ, hoặc làm tài nguyên tu luyện.

Thế nên Lạc Nam mới quyết định dốc túi bồi dưỡng Bạch Linh, nàng ta chẳng khác nào một cổ máy sản xuất Hồn Quân vô hạn cho hắn...

Hồng Mông Kết Giới giải trừ, Lạc Nam dương dương đắc ý mang theo Bạch Linh rơi xuống lưng của Bá Kỵ Long Mã.

“Chúc mừng phu quân thu được một nữ tướng tài năng.” Thần Huyền Huân cười nói.

“Đa tạ chủ mẫu, thiếp thân còn phải cố gắng nhiều.” Bạch Linh nghiêm túc đáp.

“Ngươi lại mạnh.” Thần Hiên Hiên cùng Linh Vũ Mộng Âm trừng mắt nhìn hắn.

Tên này chẳng những thu phục Bạch Linh là một Hồn Siêu Thần Viên Mãn có khả năng tạo lập Hồn Quân, mà còn đột phá đến Hồn Siêu Thần Trung Kỳ.

Khoảng cách chênh lệch ngày càng xa...

“Haha, vừa thu được hai cái thế giới bản nguyên, các nàng thấy sao?” Lạc Nam mỉm cười.

Thế giới bản nguyên của Hồn Dạ là Ám Linh Giới, còn thế giới bản nguyên của Bạch Linh là Yêu Linh Giới.

Đây là hai thế giới khá đặc biệt, tu sĩ hay các chủng tộc sau khi bị giết sẽ không hoàn toàn chết đi, ngược lại một bên hoá thành Ám Hồn, một bên biến thành Yêu Hồn... nhận những tu sĩ đã tiêu diệt mình làm chủ nhân.

Nếu không thu phục mà thôn phệ Ám Hồn và Yêu Hồn hoặc đem chúng huỷ diệt, đó mới thật sự là đã chết.

Ở hai thế giới này, tu sĩ tu luyện bằng cách chém giết lẫn nhau, thu phục linh hồn...so với phần lớn thế giới càng thêm tàn khốc.

Hồn Dạ thì biến Ám Linh Giới thành một khu nuôi hồn cho mình, chờ có các tồn tại mạnh mẽ, hắn sẽ quay về tiêu diệt và hấp thụ linh hồn mà tu luyện.

Bạch Linh nhân từ hơn một chút, để tu sĩ Yêu Linh Giới phát triển tự nhiên, những kẻ bản lĩnh tự tu đến đại năng viên mãn sẽ được nàng thu phục làm thuộc hạ.

“Không phù hợp.” Thần Hiên Hiên và Linh Vũ Mộng Âm chỉ biết im lặng.

Mặc dù các nàng cũng có tu hồn nhưng không phải sở trường, đương nhiên sẽ không có hứng với Ám Linh Giới hay Yêu Linh Giới.

Ở trong buổi đấu giá có bản nguyên thích hợp thì lại bị người khác mua mất.

“Đừng nóng vội, chờ Thiên Cơ Lâu chữa trị hoàn tất, tìm kiếm Thế Giới Bản Nguyên phù hợp với từng người không phải vấn đề lớn.” Thần Huyền Huân nói:

“Trước mắt, vẫn là tìm cách lấy lại Sinh Tử Giới cho Tiểu Tiểu.”

Lạc Nam tán thành gật đầu, dụng tâm cảm ứng một phen.

Mắt thấy Dị Nữ và Lam Điệp cũng đã đến gần vị trí Sinh Tử Giới, hắn phất tay thu mọi người vào Linh Giới Châu.

“Vong Linh Dịch Chuyển!”

...

Siêu Thần Mộ Địa.

Huyết Hồn Chú mang theo hồn và máu của một vị Siêu Thần Viên Mãn phá không mà đi, phá tan các màn sương mù đen kịt, lướt qua hàng loạt toà mộ địa cổ xưa, bí hiểm.

ẦM ẦM ẦM.

Mộ đất ở nơi sâu nhất cảm nhận được, kịch liệt rung lắc.

OÀNH.

Đất vụn nổ tung, rêu phong tán loạn, toàn bộ mộ địa đều phải chấn động, vô số oán hồn sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Một lão già thân thể khô gầy như bộ xương từ trong mộ bước ra, cánh tay run rẩy nâng lên.

Khoảnh khắc hai ái đồ vẫn lạc, Thủ Mộ Nhân đã cảm ứng được...nhưng vẫn còn chưa dám tin.

Nhưng giờ đây khi Huyết Hồn Chú bay về, lão rốt cuộc tin.

Huyết Hồn Chú này là do đích thân lão truyền thụ cho đại đệ tử, chỉ có thể kích hoạt trong thời khắc cuối cùng, thiêu đốt tinh huyết và linh hồn mà thi triển.

Một khi Huyết Hồn Chú được thi triển, bất kể là khoảng cách bao xa, bị pháp bảo hay trận pháp cao cấp ngăn cản...nó đều có thể tìm đến lão.

Thủ Mộ Nhân nâng tay, Huyết Hồn Chú bay vào lòng bàn tay nhăn nhúm chỉ có da bọc xương.

Hai chữ “Hồng Mông” như máu đỏ ngầu hiện ra, bên trên còn linh hồn thống khổ của Bạch Linh thật lâu không tán.

Những linh hồn này chiếu rọi lên một khung cảnh mờ hồ, đó là khi Hồng Mông Thần Lực phong toả càn khôn, càng thêm khẳng định cho lai lịch của chúng.

Đồng tử trong mắt Thủ Mộ Nhân co rụt lại, một cảm giác sỉ nhục, phẫn nộ nhưng cũng không cam tâm trào dâng trong lòng ngực.

Chẳng trách đối phương không thèm nể mặt lão, sẵn sàng xuống tay đoạt mạng cả ba đồ đệ của lão.

Chẳng trách ba đồ đệ của lão đều là nhân vật mạnh mẽ bên dưới Bất Hủ, nhưng đều phải ngã xuống một cách uất hận.

Bởi vì hung thủ chính là một trong những nội tình Bất Hủ vang danh Chung Cực Giới – Hồng Mông Cổ Tộc.

Lão biết mình hiện tại không trêu nổi Hồng Mông Cổ Tộc, nhưng thù hận mất đi tất cả đệ tử, làm sao có thể nuốt trôi?

“Tại sao...lão phu và Hồng Mông Cổ Tộc vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, sao các ngươi lại ra tay tuyệt tình như thế.” Mí mắt Thủ Mộ Nhân run rẩy:

“Năm đó lão phu từng cùng Hồng Mông Đạo Tổ huỷ hoại Bất Hủ Cổ Tộc, các ngươi không niệm tình xưa...đừng trách lão phu ngoan độc.”

Hít sâu một hơi, Thủ Mộ Nhân lấy ra một đạo lệnh bài.

Lệnh bài bằng gỗ, nhìn qua không có gì đặc biệt ngoài có điêu khắc một chữ “Vũ”.

Thủ Mộ Nhân cắn đầu lưỡi, phun ra giọt máu lên lệnh bài...

ẦM ẦM ẦM...

Bách mộ chấn động, lệnh bài biến mất, hư ảnh một kiện đại môn sừng sững mở ra.

Đại môn bao trùm mộ địa, uy thế của nó khiến Anh Linh Siêu Thần cũng phải kinh sợ, ngay cả ngẩng đầu liếc mắt cũng không dám.

Khuất sau đại môn này, mơ hồ có thể nhìn thấy hàng vạn tầng vũ trụ xếp chồng lên nhau.

Đây chính là hư ảnh của Bất Hủ Thần Vật – Vạn Vũ Chi Môn.

Dù chỉ là hư ảnh, vẫn khiến một góc hỗn độn sụp đổ trước sức mạnh kinh thiên động địa.

“Thủ Mộ Nhân...thế nào đây?” Từ trong hư ảnh Vạn Vũ Chi Môn, thanh âm ngã ngớn vang lên:

“Ngươi dùng máu kích hoạt Vũ Lệnh, là muốn về dưới trướng của bổn toạ rồi sao?”

Đây là giọng nói của Vạn Vũ Chi Chủ - Lãnh Tàn.

Năm xưa sau khi diệt xong Bất Hủ Cổ Tộc, Lãnh Tàn đã đem Vũ Lệnh giao cho Thủ Mộ Nhân với một giao ước.

Nếu Thủ Mộ Nhân gặp chuyện không thể giải quyết, hãy kích hoạt Vũ Lệnh...Lãnh Tàn sẽ ra tay tương trợ, nhưng đổi lại Thủ Mộ Nhân phải thần phục, trở thành thuộc hạ trung thành đời đời kiếp kiếp.

Thu phục đệ nhất nhân bên dưới Bất Hủ chắc chắn là thành tựu vô cùng to lớn.

Thủ Mộ Nhân hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu, rồi lại phun ra bốn chữ:

“Hồng Mông Cổ Tộc!”

Vạn Vũ Chi Môn khẽ lắc một chút, sau đó là im lặng kéo dài...

Hiển nhiên ngay cả Vạn Vũ Chi Chủ cũng không dám xem nhẹ sức nặng của bốn chữ này.

Năm đó thiên thời, địa lợi, nhân hoà...phải tập hợp đông đảo rất nhiều Bất Hủ mới giải quyết được Bất Hủ Cổ Tộc, nhưng các phương đều phải bỏ ra cái giá cực lớn.

Hồng Mông Cổ Tộc sau từng ấy năm phát triển, nội tình so với Bất Hủ Cổ Tộc trong quá khứ còn mạnh hơn.

Dù là Bất Hủ Thần, cũng chẳng ai vô duyên vô cớ đi dây vào chủng tộc như vậy.

“Nói cụ thể!” Lãnh Tàn lạnh giọng:

“Ngươi và Hồng Mông Cổ Tộc có ân oán gì?”

...

Chúc cả nhà chiều vui vẻ ❤