“Mảnh gốm!?”
Ở phía sau, Lãnh Vấn cũng chú ý đến tình huống này, nhất thời hừ một tiếng:
“Hồng Dương Phong ngươi đừng hòng!”
Hắn vô cùng phẫn nộ, không ngờ Hồng Dương Phong cố ý qua mặt mình, giả vờ nhắm vào Hư Vô Cổ Thụ nhưng mục tiêu thật sự lại là mảnh gốm.
Bạo phát thực lực, 500 vũ trụ xoay tròn sau lưng, Lãnh Vấn xông thẳng đến...
“Loạn Vũ Hoá Kiếp - Diệt!”
Năm trăm vũ trụ bỗng nhiên hoá thành năm trăm cột Thần Kiếp kinh hoàng, mỗi một cột Thần Kiếp đủ sức diệt sát Siêu Thần cường giả.
Phô thiên cái địa, giáng thẳng xuống đầu Hồng Dương Phong.
Nhưng Hồng Dương Phong không thèm bận tâm, hắn đã đi trước một bước, trước tiên đoạt lấy mảnh gốm sau đó lại tính.
“Mau buông ra!”
Thấy Hư Thanh Huyền nắm chặt mảnh gốm không buông, Hồng Dương Phong nâng trường kích đâm thẳng vào nàng.
“Bạo đi!” Hư Thanh Huyền trong mắt hiện lên vẻ quyết đoán, lạnh lùng quát lên:
BÙM!
Hư Vô Cổ Thụ đột ngột nổ tung.
Hư Vô Thần Lực kinh hoàng bạo phát, hình thành sóng thần quét ngang tất cả, đồng hoá cả công kích của cả Hồng Dương Phong và Lãnh Vấn thành hư vô.
Lực lượng bùng nổ khiến hai vị thiếu chủ đều bị chấn bay.
Chỉ thấy Hư Vô Cổ Thụ lúc này như đèn cạn dầu có thể dập tắt bắt cứ lúc nào, nó tiêu hao gần như sạch sẽ lực lượng, kích thước khổng lồ teo nhỏ lại một cách nhanh chóng.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, chưa đầy vài giây Hư Vô Cổ Thụ đã teo lại chỉ bằng một cánh tay.
Từ cổ thụ hùng vĩ sừng sững giữa thành trì, nay chỉ còn là một gốc cây non bé nhỏ, có thể mất đi sự sống bất cứ lúc nào.
Không hề do dự, Hư Thanh Huyền đem cả mảnh gốm và cây non nuốt vào trong bụng.
Như tìm được dòng nước cứu mạng, Hư Vô Cổ Thụ cấp tốc bám rễ trong cơ thể của nó, hút lấy Hư Vô Thần Lực của nàng, mượn tu vi của nàng để duy trì sự sống.
Ánh mắt ngấn lệ nhìn Hư Vô Cổ Thành đang huỷ diệt, Hư Thanh Huyền thi triển độn pháp xuyên qua hư vô lao vọt ra hỗn độn.
Tổ tiên đã dặn, thụ còn thành còn, thụ mất thành mất.
Hôm nay chỉ cần nàng bảo trụ được Hư Vô Cổ Thụ, tương lai vẫn có thể gầy dựng lại Hư Vô Cổ Thành.
“Đứng lại!”
Lãnh Vấn cùng Hồng Dương Phong nộ hống.
Hồng Dương Phong kích hoạt huyết mạch Thượng Cổ - Hỗn Độn Côn Bằng... tốc độ di chuyển trong hỗn độn cực kỳ kinh khủng, mỗi một lần uốn mình và vỗ cánh đều na di hỗn độn mà truy.
Ở phía bên cạnh, năm trăm vũ trụ cuồn cuộn dung hợp hoá thành một đôi Vũ Trụ Thần Dực tuyệt diễm sau lưng Lãnh Vấn, tốc độ so với Hồng Dương Phong còn cao hơn điên cuồng đuổi theo.
“Thành chủ mau chạy đi! Mặc kệ chúng ta!”
Hai vị Thái Thượng Trưởng Lão sắc mặt quyết liệt, Siêu Thần Lực đỉnh phong dồn nén trong đan điền.
ĐÙNG ĐÙNG...
Tự bạo!
Hai vị Siêu Thần cao cấp nhất tự bạo...
Hỗn độn chấn động, toàn bộ Hư Vô Cổ Thành sụp đổ, không gian băng liệt, cảnh tượng như địa ngục.
Vụ nổ quá mức dữ dội trọng thương cả các Hồng Mông Trưởng Lão và Vạn Vũ Trưởng Lão.
Hàng trăm vị Siêu Thần thổ huyết, nhưng nhân cục diện hỗn loạn lập tức đào vong.
Người thi dùng độn pháp ẩn trốn, người thì liều mạng nhảy vào khe nứt hỗn độn, người thì bóp nát phù chú truyền tống mà đi.
Cục diện hỗn loạn đến cực điểm...
Tưởng chừng vụ tự bạo có thể cản trở bước chân của hai tên thiếu chủ, nào ngờ bọn hắn cũng kích hoạt phù chú Siêu Thần Cực Phẩm bảo hộ xung quanh, có một lớp màn chắn bất khả xâm phạm ngăn chặn mọi dư ba càn quét.
Không gặp chút ảnh hưởng nào, vẫn một đường truy đuổi Hư Thanh Huyền không chịu bỏ qua.
Hư Thanh Huyền là Đạo Hư Vô cao cấp, trên người còn mang theo mảnh gốm và Hư Vô Cổ Thụ.
Giá trị của nàng vượt xa Hư Vô Cổ Thành...
Hai tên thiếu chủ đều hiểu chỉ cần bắt được nàng, mọi tổn thất đều có thể bù đắp.
“Không xong!” Sắc mặt Hư Thanh Huyền tái nhợt.
Ở thời kỳ toàn thịnh, có lẽ nàng đủ sức chiến với hai kẻ này một trận.
Nhưng hiện tại lực lượng, sinh mệnh của nàng đều đã hiến tế cho Hư Vô Cổ Thụ rất nhiều, còn đang cho nó bám rễ trong đan điền, dù tu vi vẫn là Siêu Thần đỉnh phong nhưng chiến lực còn không sánh bằng Siêu Thần Hậu Kỳ.
Nếu rơi vào tay hai tên thiếu chủ, kết cục khó mà hình dung...
Hư Thanh Huyền mím môi, lấy ra một viên Phát Hư Thần Đan nuốt vào.
Hư Vô Thần Lực khắp toàn thân bùng nổ:
“Bí pháp - Hỗn Độn Hư Vô Môn!”
Thực lực tạm thời không phục, nàng vung ngọc thủ chưởng vào phía trước, giữa hỗn độn mở ra một cánh cửa hư vô...
Hư Thanh Huyền xông thẳng vào trong đó.
“Nằm mơ!” Hồng Dương Phong cười gằn, hai tay hướng về phía trước đảo ngược:
“Hồng Mông Thời Gian - Nghịch Chuyển!”
Hồng Mông Thần Lực dung hợp cùng Thời Gian Thần Lực cuồn cuộn vận chuyển, Thời Gian chảy ngược, Hư Thanh Huyền từ trong Hỗn Độn Hư Vô Môn bị rút ngược trở ra.
“Làm không tệ, đáng khen thưởng!” Lãnh Vấn chế nhạo cười, động tác trên tay cũng không chậm.
Vũ Trụ Thần Lực thô bạo gào thét, một quyền đấm thẳng về phía Hư Thanh Huyền.
“Làm sao có thể?” Hư Thanh Huyền vừa sợ vừa giận, triệu hoán một kiện Hư Vô Ngọc Thuẫn bảo vệ trước mặt, một lần nữa thi triển Hỗn Độn Hư Vô Môn.
RĂNG RẮC... OÀNH...
Một quyền của Lãnh Vấn bá đạo đấm nứt Hư Vô Ngọc Thuẫn, mà Hồng Mông Thời Gian lại phong toả Hỗn Độn Hư Vô Môn, không cho phép nó mở cửa.
“Ngoan ngoãn quy hàng!” Hồng Dương Phong hung bạo ném ra.
Hồng Mông Chiến Kích của hắn xuyên qua không gian, phá Hư Vô Ngọc Thuẫn thành tro bụi, cắm thẳng vào lồng ngực nàng.
“Hư Vô Hoá Thân Thuật!” Hư Thanh Huyền kết ấn, toàn bộ cơ thể bỗng hoá thành hư vô không có thực thể.
Hồng Mông Chiến Kích dễ dàng xuyên qua, lại không có chút thương tổn nào.
“Quy tắc Vũ Trụ - Vô Hiệu Hoá!” Lãnh Vấn lãnh khốc nói.
Quy tắc tự nhiên từ 500 vũ trụ dung hợp như thiên la địa võng phong toả càn khôn, lập tức vô hiệu hoá Hư Vô Hoá Thân Thuật của nàng, ép thân thể nàng ngưng thực trở lại.
Từ phía sau, Hồng Mông Chiến Kích quay ngược trở về.
PHỐC!
Hư Thanh Huyền phun ra bạch huyết, trái tim như bị xuyên thủng, một cảm giác đau đớn không cách nào hình dung lan toả khắp toàn thân.
Từ Hồng Mông Chiến Kích, Quy tắc Hồng Mông len lỏi khắp thể nội của nàng, phong ấn lực lượng của nàng.
“Không được!” Hư Thanh Huyền biến sắc.
Một khi Hư Vô Thần Lực bị phong ấn, nàng sẽ không thể rót lực cho mảnh gốm được nữa, khi đó Hư Vô Cổ Thụ cũng sẽ tan biến.
“Giam cầm ả, kẻ thắng sẽ được tất cả!” Lãnh Vấn nói.
“Tốt thôi!” Hồng Dương Phong không chút dị nghị.
Hai người ăn ý thi triển Quy tắc Vũ Trụ và Quy tắc Hồng Mông hình thành lồng giam, vây nhốt Hư Thanh Huyền vào bên trong, chắp cánh cũng khó thoát.
Làm xong tất cả, Hồng Dương Phong và Lãnh Vấn lao vào nhau kịch chiến.
Mà lúc này, đám Hồng Mông Sứ Giả và Vạn Vũ Trưởng Lão cũng từ phía sau kéo đến chi viện cho thiếu chủ của mình.
Đôi bên lười nói nhảm, trực tiếp bạo khởi đại chiến giữa hỗn độn.
Hư Thanh Huyền thống khổ nhắm mắt lại, nàng giờ đây chẳng khác nào phàm nhân, chỉ cảm nhận được Hư Vô Cổ Thụ đang chết dần chết mòn theo từng giây từng phút.
“Hư Vô Cổ Thành vậy mà tận diệt ở đời của ta!” Hư Thanh Huyền ôm đầu gục xuống:
“Hỗn độn vẫn quá khắc nghiệt!”
Nhưng nàng không hối hận, vị Bất Hủ Thần năm đó muốn đoạt Hư Vô Cổ Thụ để luyện chế Bất Hủ Thần Binh... nếu không chạy trốn, Hư Vô Cổ Thành cũng chẳng còn cách nào khác.
Đúng lúc này, trong không gian truyền đến một thanh âm trầm thấp:
“Pháp Tướng Thần Thông - Càn Khôn Chuyển!”
Hư Thanh Huyền vốn bị nhốt trong lồng bỗng nhiên biến mất.
Cảnh tượng này trực tiếp thu hút sự chú ý của hai tên thiếu chủ.
“Chuột nhắt phương nào!?”
Bọn hắn phẫn nộ cuồng rống.
“Hồng Mông Thần Hồn!” Hồng Dương Phong gào thét, hồn lực phô thiên cái địa mênh mông bao phủ dò xét khắp nơi.
“Bách Vũ Hoá Nhãn Pháp!” Lãnh Vấn quát lạnh, 500 vũ trụ phân tán mà ra, hoá thành những con mắt khổng lồ soi rọi hàng triệu dặm.
Đáng tiếc, Lạc Nam bế Hư Thanh Huyền trong lòng... toàn thân được bao trùm bởi Quy tắc Bá Chủ dung hợp cùng Hỗn Độn Thần Lực, triệt để dung nhập vào hỗn độn.
Dịch Chuyển Tức Thời liên tục triển khai, hắn đã viễn độn càn khôn... mất đi tung tích.
“Thiếu chủ, thủ đoạn trộm cắp này rất giống với lúc ta mất đi Thế Giới Bản Nguyên trong trận chiến kén rể.” Nguyên Thuỷ bẩm báo với Hồng Dương Phong.
“Đúng vậy, kẻ ra tay khả năng cao là Tiêu Vân!” Triệu Long chắp tay nói với Lãnh Vấn.
“Tiêu Vân!?” Hai tên thiếu chủ sắc mặt lạnh lẽo:
“Tên này dám trêu vào hai nội tình Bất Hủ? Muốn chết sao!”
Hồng Duệ đứng phía sau im lặng không nói lời nào, trong lòng âm thầm bội phục thủ đoạn của chủ nhân.
Thật sự là xuất quỷ nhập thần.
......
Giữa hỗn độn bao la, Hư Thanh Huyền thất thần một chút...
Nàng nhìn thấy khuôn mặt có một đoá Bỉ Ngạn yêu dị phủ kín quen thuộc, nhớ lại những lời nói trước đó của hắn, nội tâm rung động thì thào:
“Tiêu Lang...”
“Trước đó ta đã cho nàng lựa chọn!” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Thật nực cười Hư Vô Cổ Thành vốn không biết lai lịch của mảnh gốm nhưng vẫn liều chết giữ gìn nó.”
“Trên thế gian này có những thứ không phải cứ muốn là có thể giữ được.”
“Mảnh gốm...” Hư Thanh Huyền chợt tỉnh táo, biến sắc nói:
“Chàng mau giúp thiếp giải trừ phong ấn, Hư Vô Cổ Thụ sắp chết rồi!”
“Nếu ta giải trừ phong ấn, người chết trước chính là nàng.” Lạc Nam lạnh nhạt đáp:
“Di chứng sử dụng Hư Thần Đan đã khiến nàng suy yếu, nếu còn bị gốc cây kia hút sạch thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nàng.”
“Thiếp không quan tâm, nếu không có Hư Vô Cổ Thụ sẽ không có thiếp của ngày hôm nay, mạng của thiếp hiến tế cho nó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Hư Thanh Huyền chảy nước mắt.
Lạc Nam nhíu mày, lại nghe Thần Huyền Huân nói:
“Chàng khuyên cũng vô dụng, kể từ khi có linh trí thì nàng ấy đã được sư phụ của mình truyền thụ tư tưởng thâm căn cố đế, bảo vệ Hư Vô Cổ Thụ đã trở thành tín ngưỡng bất diệt, không thể thay đổi được đâu.”
Lạc Nam đương nhiên hiểu điều này, đối với Hư Thanh Huyền thì vận mệnh cao cả nhất là duy trì sự sống của Hư Vô Cổ Thụ... nếu để Hư Vô Cổ Thụ biến mất, nàng cũng sẽ lạc mất lý tưởng, như người mất hồn mà thôi.
Cũng không thể trách Hư Vô Cổ Thụ, bởi vì hoàn cảnh đặc thù cộng với cơ duyên xảo hợp nên nó mới được tạo ra, hấp thụ dinh dưỡng chỉ là hành động sinh tồn theo bản năng... nó thậm chí không được quyền quyết định cái chết của nó.
“Nhưng nàng đừng quên, ta là kẻ chiến thắng... , mạng của nàng giờ đây thuộc về ta.” Lạc Nam lạnh lùng nói:
“Ta không cho phép nàng chết!”
Hư Thanh Huyền chợt đỏ mặt, hít sâu một hơi lấy can đảm ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nói:
“Tiêu Lang... song tu với thiếp, chúng ta thúc đẩy Hư Vô Thần Lực là có thể cứu sống Cổ Thụ.”
“Phốc.” Lạc Nam suýt chút phun ra, hắn quên mất chuyện này.
“Ta từ chối!”
“Tại sao?” Hư Thanh Huyền nức nở:
“Đó là cách duy nhất để cả thiếp và Hư Vô Cổ Thụ được sống.”
“Ta và nữ nhân của mình chỉ ân ái chỉ vì tình yêu, không phải vì cứu một gốc cây. Nàng hiểu chưa?” Lạc Nam lãnh đạm đáp.
Đạt đến thực lực hiện tại của hắn, sẽ không vì một Mệnh Thiên Nguyên Chủng mà để tạp chất lẫn vào trong mối quan hệ nam nữ.
Hắn có thể cùng với Thần Hiên Hiên hoặc Linh Vũ Mộng Âm vì tình cảm thuần tuý.
Ngược lại dù Hư Thanh Huyền mạnh, dù Hư Vô Cổ Thụ quý giá... hắn cũng sẽ không.
“Ngươi là tên vô tình lãnh khốc!” Hư Thanh Huyền hung hăng cắn hắn, khóc như mưa vung tay đánh lên ngực hắn:
“Hãy để ta chết cùng cổ thụ, đây là di nguyện cuối cùng!”
Lạc Nam khoé miệng giật giật, biết nếu không cứu Hư Vô Cổ Thụ... Hư Thanh Huyền cũng không muốn sống nữa.
Hắn cũng hết cách.
Nhẹ nhàng phất tay, hai người đã tiến vào Linh Giới Châu.
Không nói lời nào, hắn trực tiếp đặt tay lên bụng nhỏ của Hư Thanh Huyền.
Quy tắc Bá Đạo cường ngạnh tiến vào, cưỡng ép nhổ Hư Vô Cổ Thụ ra ngoài.
Thậm chí bứng cả rễ của nó thoát khỏi mảnh gốm.
Xèo...
Một tiếng ủ rũ vang lên, Hư Vô Cổ Thụ nhỏ xíu lại sắp tan biến, ánh sáng yếu ớt ảm đạm vô cùng.
“Ác ma, ngươi là tên ác...” Hư Thanh Huyền rơi lệ mắng chửi, tưởng rằng hắn sẽ huỷ diệt Hư Vô Cổ Thụ.
Bất quá cảnh tượng tiếp theo khiến nàng trợn tròn đôi mắt đẹp.
Chỉ thấy Lạc Nam lấy ra Hư Vô Đỉnh.
ONG!
Hư Vô Đỉnh ngân vang, mà Hư Vô Cổ Thụ lại như tìm được nguồn dinh dưỡng so với mảnh gốm còn quý giá hơn.
Không để Lạc Nam hành động, cây non của Hư Vô Cổ Thụ chủ động di chuyển đến Hư Vô Đỉnh nịnh nọt, các rễ cây bám lên trên thân đỉnh.
Nào ngờ Hư Vô Đỉnh còn tham lam hơn, lập tức đem Hư Vô Cổ Thụ thôn phệ vào trong, ra sức luyện hoá.
“Không được!” Hư Thanh Huyền biến sắc, nàng sợ Hư Vô Đỉnh sẽ biến Hư Vô Cổ Thụ thành chất dinh dưỡng.
Thế là nàng cũng gắng gượng nhảy vào trong đỉnh.
Lạc Nam mặc kệ, trực tiếp thu Hư Vô Đỉnh trở về đan điền.
Hắn khoanh chân xếp bằng... Bất Hủ Diễn Sinh Kinh vận chuyển.
Luyện hoá cả Hư Vô Cổ Thụ và Hư Thanh Huyền.
“Phu quân cái gì cũng dám làm!” Thần Huyền Huân và chúng nữ Hoả Nhi hai mắt nhìn nhau, âm thầm chờ đợi biến hoá.
“Oa... thật dễ chịu!”
Hư Thanh Huyền sung sướng đến run rẩy toàn thân.
Ở phía bên cạnh nàng, Hư Vô Cổ Thụ đang phục hồi sức sống.
Hoàn cảnh trong Hư Vô Đỉnh thật sự là thiên đường của bọn họ...
Nguồn Hư Vô Thần Lực ở đây thậm chí còn nồng đậm và tinh khiết hơn cả mảnh gốm kia.
Đặc biệt còn có Hư Vô Pháp Tướng oai vệ toạ trấn.
Hư Vô Cổ Thụ bắt đầu bám rễ khắp bên trong đỉnh, bám rễ lên cả Hư Vô Pháp Tướng.
Phong ấn trong người của Hư Thanh Huyền đã được Quy tắc Bá Đạo giải trừ.
Cả hai đều được hưởng lợi lớn từ Hư Vô Đỉnh, ngoài một việc đó là bản thân sắp bị đồng hoà cùng với cái đỉnh này.
Nhưng không hề sợ hãi hay khó chịu, ngược lại cảm thấy đây mới là nơi mình thuộc về, đây mới là hoàn cảnh lý tưởng.
So với lòng đất cô độc, âm u và lạnh lẽo, Hư Thanh Huyền giống như tìm thấy thiên đường, nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Thậm chí nàng thầm nghĩ, nếu như mình tìm được nơi này sớm hơn thì tốt biết bao?
“Tiêu Lang... chàng rốt cuộc là ai?”
Gò má nàng ửng hồng phơn phớt, nhịp tim đập rộn lên... chẳng lẽ đây chính là định mệnh sắp đặt?
Lạc Nam im lặng không trả lời...
Hắn dụng tâm cảm nhận tình huống trong quá trình tu luyện.
Một tình huống kỳ dị xảy ra, Hư Vô Cổ Thụ bắt đầu cùng Hư Vô Pháp Tướng dung hợp.
Hư Vô Đỉnh đang biến lớn, mà tu vi của hắn cũng đang đề thăng...
......
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
Đa tạ các độc giả ủng hộ e.