Con Đường Bá Chủ

Chương 3455: TỐNG GIA LÃO TỔ - TỐNG HOÀNH!



“Đạo hữu đường đường Bất Hủ Thần, giả heo ăn thịt hổ ức hiếp một hậu bối… không cảm thấy đáng hổ thẹn hay sao?”

Lạc Nam vừa mới hỏi tu sĩ ven đường, một thanh âm hừ lạnh đã vang vọng thương khung.

ẦM ẦM ẦM…

Từ phía xa, đại địa chấn động, sóng thần dâng cao vạn trượng.

Bên trên thiên không, từng cơn bão cát như những vòi rồng thịnh nộ đang lao đến.

Sóng thần và bão cát tung hoành như ngày tận thế, phô thiên cái địa băng qua không gian, chỉ thoáng chốc đã ngự trị phía trước Thái Cổ Thư Viện.

Toàn trường chấn động, ánh mắt hiện lên vẻ hãi nhiên.

Bởi lẽ ngự sóng mà đến là một đội Thuỷ Quân thiện chiến vô song.

Hoà trong bão cát lại là từng nhánh Sa Quân hung thần ác sát.

Số lượng Thuỷ Quân và Sa Quân lên đến hàng trăm vạn, tất cả đều do năng lượng thuộc tính kết thành, thanh thế vô cùng kinh khủng.

Mà nhân vật đứng giữa sóng và bão chính là một lão nhân diện mục uy nghiêm, thân khoác chiến giáp bạc trắng.

Tuy tuổi già nhưng cực kỳ tráng kiện, râu tóc bạc trắng tung bay, mắt hổ lăng lệ đầy sát phạt.

“Tống Gia Lão Tổ - Tống Hoành!”

Số ít Siêu Thần ở lân cận nhận ra thân phận của lão nhân này, ngưng trọng lên tiếng:

“Hôm nay nếu không thể giải quyết êm đẹp, e rằng sẽ có Bất Hủ Chi Chiến!”

Ai cũng biết đối với các nội tình Bất Hủ, ngoại trừ Bất Hủ Thần toạ trấn càng khôn, trụ cột quan trọng nhất chính là Siêu Thần.

Trong trường hợp hai nội tình phát sinh xung đột, Bất Hủ chiến Bất Hủ khó phân thắng bại, thì số lượng và chất lượng của Siêu Thần bên dưới sẽ định đoạt kết quả trận đấu.

Ấy thế mà Tống Đại Thế Gia vừa bị mất đi bốn vị Siêu Thần đỉnh cấp, trong đó có đệ nhất thiên kiêu Tống Huỳnh và ba vị trưởng lão.

Chuyện lớn như vậy chỉ vì chút chuyện nhỏ mà xảy ra, đã bao nhiêu năm rồi Tống Đại Thế Gia chưa từng mất mát lớn như thế?

Thân là Lão Tổ của gia tộc, Tống Hoành làm sao có thể không hiện thân?

Đối mặt với khí thế hùng hồn mà Tống Hoành đang cố thể hiện, Lạc Nam lại bình thản ung dung, chắp tay mà đứng, ngẩng đầu nhìn đối phương, gật gù nói:

“Nhìn lão già ngươi cũng có vài phần khí chất, thế mà không biết dạy dỗ con cháu.”

“Với bản tính đó của hắn… nếu hôm nay bổn toạ không làm thịt, tương lai cũng sẽ có người khác ra tay mà thôi.”

Nếu Tống Huỳnh còn sống nhất định sẽ cảm thấy rất oan uổng.

Hắn tuy rằng tự ngạo, ỷ vào gia thế nhưng tuyệt đối không dám làm ra hành vi ngu xuẩn như đắc tội Bất Hủ Thần, bởi vì như thế khác nào mang lại tai hoạ cho gia tộc?

Hắn chỉ không muốn hạ thấp mình, xếp hàng cùng với một đám tu sĩ yếu kém hơn mình mà thôi.

Đối với thế giới mạnh được yếu thua này, hành vi của hắn cũng phù hợp nguyên tắc.

Ai có ngờ được, một vị Bất Hủ Thần như ngươi cũng chạy vào xếp hàng cơ chứ?

Đem chuyện Bất Hủ Thần cao cao tại thượng nguyện ý đứng xếp hàng cùng một bầy Đại Đạo, Thiên Đạo, Thần Đạo truyền ra… sợ rằng có đánh chết người khác cũng không tin.

Về phần Lạc Nam, hắn đương nhiên hiểu đạo lý đó nên lần đầu tiên cũng lười chấp nhặt với Tống Huỳnh, chỉ dạy dỗ đối phương một bài học mà thôi.

Nhưng có vẻ ỷ vào Tống Gia thế lớn, chẳng những không rút ra được kinh nghiệm, còn gọi ba tên trưởng lão đến.

Kết quả không cần nói cũng biết.

“Con cháu Tống Gia dạy dỗ như thế nào còn chưa đến phiên ngoại nhân xen vào!”Tống Hoành nghiêm nghị nói:

“Không biết đạo hữu danh xưng là gì? lại đến nơi đây giễu võ giương oai, thật sự xem Tây Cực không có Bất Hủ Thần sao?”

“Haha.”Lạc Nam bật cười:

“Lão già ngươi chưa đánh đã đem Tây Cực lôi kéo vào, là sợ thua sao?”

“Ngươi…”Sắc mặt Tống Hoành cứng đờ, không ngờ bị nhìn thấu tim đen.

Trong cảnh giới Bất Hủ Thần, thật sự khó để phân thắng bại… Tống Hoành cũng chưa dám chắc đơn đả độc đấu mình có thể giải quyết được đối phương, cho nên cố ý đem Tây Cực kéo vào.

Để chẳng may bản thân có lâm vào thế yếu, những Bất Hủ Thần ở khu vực này sẽ xuất thủ tương trợ, không để người ngoài đến đây hung hăng càn quấy.

“Bổn toạ đặt chân vào đây luôn khiêm tốn hành sự, thậm chí tôn trọng quy tắc của Thái Cổ Thư Viện mà cùng các tiểu tu sĩ khác xếp hàng.”Lạc Nam bình thản nói:

“Cháu trai của ngươi lại vì muốn vượt lên trước mà chủ động tấn công ta, trưởng lão của ngươi chưa rõ ràng mọi chuyện đã sỉ nhục ta.”

“Thân làm lão tổ, nếu ngươi không bồi tội, hôm nay phải lưu mạng lại!”

“Hít!”Lời này khiến toàn bộ Tây Cực chấn động.

Mở miệng bình thản nhưng lại tuyên án tử cho Tống Gia Lão Tổ, vị này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Không những tại Thái Cổ Thư Viện, mà ngay khi Tống Hoành xuất thế đã thu hút sự chú ý của toàn bộ Tây Cực.

Dù sao thì một vị Bất Hủ Thần phẫn nộ tạo ra thanh thế cực lớn, muốn người khác không quan tâm cũng khó.

Bất Hủ Thần luôn là tồn tại đứng trên đỉnh chúng sinh, mỗi một động thái đều liên luỵ đến vô vàn sinh mạng phía sau, giậm chân một cái thiên hạ chấn động.

Mà tôn nghiêm của Bất Hủ Thần càng là không thể xâm phạm.

Tống Huỳnh và Tống Gia Trưởng Lão bất kính với Bất Hủ Thần, tội đáng chết.

Nhưng vị Bất Hủ Thần này lại muốn diệt Tống Hoành, lão cũng phải vì gia tộc và bản thân mình lấy lại uy nghiêm.

Trong những chuyện như thế này thật khó để nói đúng sai, phải xem nắm đấm của ai cứng rắn hơn rồi.

Cách Thái Cổ Thư Viện ba ngàn vạn dặm, trên một đỉnh thiên sơn băng tuyết bao phủ, hai thân ảnh thản nhiên mà đứng, cả người như hoà vào gió tuyết.

Một thiếu nữ băng cơ tuyết cốt, làn da khiến cả tuyết trắng xung quanh cũng phải ghen tị, môi đỏ như son hé mở:

“Sư tôn, vị tiền bối đó rốt cuộc là ai? Khẩu khí quá lớn!”

“Vi sư không nhận ra hắn, có vẻ là một Bất Hủ Thần đến từ nơi khác.”Đứng cạnh nàng, mỹ phụ thanh nhã xuất trần, một thân hồng sắc váy dài ôm lấy thân thể yểu điệu, ngũ quan kiều diễm như hồng đỏ, đứng giữa mây trời trắng xoá tạo nên phong cảnh đối lập rõ rệt.

Nơi này là Thiên Sương Thần Cung, một trong 12 nội tình Bất Hủ tại Tây Cực.

Mà mỹ phụ chính là Thiên Sương Thần Chủ - Mai Hồng Sương, thiếu nữ là Thiên Sương Thần Nữ - Mai Huyền Sương, người kế thừa Thiên Sương Quán Đỉnh của nàng.

Dù tĩnh tu ở băng sơn tuyết cốc, nhưng động tĩnh do Tống Hoành tạo ra đã kinh động đến các nàng.

“Khó cho vị tiền bối đó rồi.”Mai Huyền Sương nỉ non nói:

“Có vẻ hắn không biết giao tình giữa Tống Gia, Linh Gia và Vu Gia cực tốt.”

“Ừm, yên lặng theo dõi kỳ biến.”Mai Hồng Sương nhẹ gật đầu.

Ở Tây Cực, Tống Gia - Linh Gia và Vu Gia được gọi là Tam Đại Gia Tộc, bọn họ có quan hệ mật thiết từ khi thành lập đến nay.

Nếu Tống Gia gặp nạn, Linh Gia và Vu Gia sẽ không khoanh tay đứng nhìn…

Bất quá trước mắt vẫn xem thực lực song phương, nếu Tống Hoành có thể một mình giải quyết, hai tộc kia sẽ không nhúng tay.

Bởi vì nếu lấy ba đánh một ngay từ đầu, cũng không phải chuyện gì vẻ vang.

Cùng lúc đó, những nội tình khác có cùng suy nghĩ với đôi sư đồ họ Mai này…

Ngoại trừ Thái Cổ Thư Viện không xen vào tranh đấu, Tây Cực còn lại 11 nội tình Bất Hủ, mà tam đại gia tộc đã gắn bó chặt chẽ rồi, không dễ đối phó chút nào.

“Giết người tộc ta còn muốn lão phu bồi tội? tốt tốt tốt.”Mà lúc này trước thái độ của Lạc Nam, Tống Hoành giận quá hoá cười:

“Để lão phu xem thử, các hạ rốt cuộc có bản lĩnh gì!”

Thoại âm rơi xuống, lão nâng bàn tay lên.

ẦM ẦM ẦM…

Sóng thần, bão cát cuồng nộ hoà quyện vào nhau, một chưởng vỗ xuống:

“Thuỷ Sa Vạn Quân Chưởng!”

Một chưởng này không chỉ chứa đựng Bất Hủ Thuỷ và Thổ Thần Lực một cách đơn thuần, ẩn bên trong đó còn có sức mạnh của trăm vạn đại quân đang gào rống, Quân Thế, Quân Hồn, Chiến Thế, Sát Thế hội tụ đến đỉnh điểm.

Công pháp mà Tống Hoành tu luyện có tên gọi Bất Hủ Hoá Quân Kinh, dùng chính Bất Hủ Thần Lực và Quy Tắc Chi Lực của mình diễn hoá ra đại quân, tấn công như vạn quân vây hãm, uy thế như vạn quân công thành.

Một người ra chiêu như vạn quân xông trận, hoành tảo càn khôn.

Lạc Nam vẫn chắp tay, mặc cho Thuỷ Sa Vạn Quân Chưởng đập vào cơ thể mình.

RĂNG RẮC…

Không gian sụp đổ, đại địa tan tành, một bãi đất trống hình chưởng ấn có đường kính hàng vạn dặm hiện ra.

“Làm sao có thể?”Đồng tử trong mắt Tống Hoành và các phương Bất Hủ co lại.

Bởi vì sau một chưởng kinh khủng đó của Tống Hoành, nam nhân kia vẫn ung dung đứng đó, thậm chí ngay cả áo bào trên thân cũng chẳng xuất hiện một vết rách nào.

Như đã nói, bằng vào Bất Hủ Thần Khu… công kích mang tính thăm dò của Tống Hoành không có hiệu quả.

Hắn có thể dùng tay không ngạnh kháng Bất Hủ Thần Binh, một chưởng đó tuy rằng không tệ, nhưng còn xa lắm để phá được trạng thái phòng ngự mạnh nhất của Chung Cực Giới.

Đối với Lạc Nam là chuyện bình thường, nhưng rơi vào mắt thế nhân lại vô cùng kinh hãi.

Thà rằng hắn ra chiêu, tung thức nào đó nghiền ép Tống Hoành sẽ không khiến tất cả bất ngờ.

Nhưng chính việc đứng im tại chỗ, không có bất cứ động tác nào nhưng vẫn ở thế bất bại mới là điều đáng sợ.

“Đây là một vị Thể Tu cấp Bất Hủ!”Tại Phách Thương Sơn Trang, Trang Chủ - Phách Lẫm trầm giọng nói.

Các trưởng lão bên cạnh không dám dị nghị, tin tưởng tuyệt đối vào lời nhận xét này.

Bởi vì Trang Chủ của bọn hắn cũng là một vị Bất Hủ Thể Thần hàng thật giá thật.

Phách Thương Sơn Trang chủ tu Phách Thương Thần Quyết, Nhân Thương Hợp Nhất, tu luyện thể phách, nhục thân thẳng tắp, bất khuất, linh hoạt, sát phạt như trường thương.

Bọn hắn chính là trường thương, trường thương chính là bọn hắn.

Thế nên khi Phách Lẫm đánh giá, chắc chắn không thể sai được.

“Nếu là trang chủ ngài, có thể bình thản đón một chưởng đó không?”Đại Trưởng Lão vuốt râu hỏi.

“Có thể!”Phách Lẫm gật đầu:

“Nhục thân của bị đạo hữu đó không thua gì ta.”

“Hắc hắc, xem ra lần này Tống Gia đá nhầm thiết bảng.”Mấy vị trưởng lão hài hước nói.

Lạc Nam nhìn Tống Hoành, ung dung lên tiếng: “Gọi Bất Hủ Thần Vật của ngươi ra, bằng không sẽ hết cơ hội!”

Hắn đang muốn xem thử, Bất Hủ Thần Vật của lão già này thích hợp với ai trong số các lão bà của mình.

Có vẻ như lần này bà cả hữu duyên rồi.

Yên Nhược Tuyết cả đời gắn bó cùng hắn vô oán vô hối, ở phía sau là một hậu phương vững vàng, giúp hắn quán xuyến gia tộc, thế lực, bao dung gắn bó các tỷ muội khác, lại được mẫu thân của hắn thương nhất.

Có thể nói nàng là thê tử hoàn mỹ, chỉ cần có cơ hội để nàng đột phá Bất Hủ Thần, hắn dù liều mạng cũng sẽ nắm bắt.

“Một thể tu mà thôi, có gì đắc chí?”Tống Hoành gầm lên:

“Càn Khôn Quân Sát Trận!”

Hai tay lão kết ấn, từ trong biển cả, bão cát… vô vàn đại quân phá không bay lên.

Bọn hắn liên kết chặt chẽ, tạo thành đại trận phong toả càn khôn, đem Lạc Nam bao vây vào trung tâm.

“SÁT SÁT SÁT!”

Trăm vạn quân ngửa đầu gầm rống, Quân Thế, Quân Hồn, Sát Thế vô biên như trống trận vang rền, liên tục xông thẳng vào đầu Lạc Nam.

Hiển nhiên Tống Hoành này cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nghĩ rằng Lạc Nam là một Thể Tu nên đang cố gắng dùng âm ma công oanh tạc tinh thần, linh hồn của hắn.

Đáng tiếc, Lạc Nam dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu xem lấy Tống Hoành.

Bất Hủ Thần Hồn của hắn vững vàng như bàn thạch, dù không cần kích hoạt trạng thái Cực Hồn Cảnh, loại âm ba công kích này còn lâu mới có thể gây ảnh hưởng đến hắn.

Lười tiếp tục dây dưa với lão già này.

Thời Không dịch chuyển, Lạc Nam bỗng nhiên biến mất.

Tốc độ nhanh đến mức khó tin, xuất hiện trên đỉnh đầu Tống Hoành.

3000 Cực Giới trong đan điền gầm thét, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ dưới cánh tay, Vực Thần Đạo Kinh dồn nén đến đỉnh điểm.

“Ăn ta một quyền!”

ĐÙNG…

Nhất quyền kinh thiên động địa đủ miểu sát Bất Hủ Thần khiến nội tâm Tống Hoành kịch chấn.

Nhưng ngay khi nắm đấm nện xuống, thân thể Tống Hoành đột ngột dịch chuyển, thay đổi vị trí với một tên quân lính đứng giữa đại quân.

Hiển nhiên Tống Hoành có năng lực hoán đổi vị trí với chúng nó bất cứ lúc nào, ở trên chiến trường cũng là linh hoạt đến cực điểm.

Nào ngờ chuyện tiếp theo khiến toàn trường hãi hùng.

Chỉ thấy Lạc Nam vung tay chụp vào phía trước, Thời Gian và Không Gian bị đảo ngược trở về.

Vị trí của Tống Hoành và tên binh lính kia hoán đổi trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

PHỐC!

Một quyền của Lạc Nam đập thẳng vào đầu lão, khôi giáp lõm xuống, miệng trào máu tươi.

“Thời Không Bất Hủ Thần Lực?”Mai Hồng Sương với tâm cảnh thanh tĩnh cũng phải kinh ngạc:

“Thể Tu Bất Hủ, hiện tại ngay cả Thời Gian và Không Gian cũng có tạo nghệ đáng sợ như vậy, vị này thật sự khó lường.”

“Xem ra Linh Gia và Vu Gia phải ra tay!”Mai Huyền Sương gật mạnh đầu, hai mắt sáng rực.

Nàng rất ít khi được nhìn thấy Bất Hủ Thần Chiến tận mắt như vậy, vô cùng hóng chờ diễn biến tiếp theo.

Bị một quyền của Lạc Nam đấm cho rơi xuống mặt đất, Tống Hoành sắc mặt âm trầm:

“Các hạ rốt cuộc là ai?”

Chỉ với vài chiêu giao thủ, lão đã nhận ra đối phương cường đại hơn mình.

Đắc tội nhân vật như vậy thật sự không phải chuyện khôn ngoan.

Nhưng đừng quên, sau lưng lão còn có đồng minh, thế nên cũng không quá kiêng kỵ.

“Ta sao?”Lạc Nam nở nụ cười:

“Chỉ là một vị khách ghé qua Tây Cực, lại bị hậu bối Tống Gia ức hiếp mà thôi.”

“Phốc!”Lời này khiến Tống Hoành suýt chút phun thêm một ngụm máu.

Thực lực của ngươi như vậy, ai ức hiếp nổi ngươi?

Tên vô liêm sỉ này!

“Chết cho lão phu!”Tống Hoành như một chiến thần, lãnh khốc quát:

“Bất Hủ Thần Quân Thế!”

Lấy lão làm trung tâm, lại có hư ảnh đại quân sừng sững hiện ra.

Lần này số lượng không nhiều, nhưng tất cả đều có tu vi Bất Hủ Thần, ngửa đầu gầm thét.

Theo tiếng gầm của chúng, một phương Bất Hủ Thần Quân Thế quét ngang chiến trường, nghiền ép thương khung.

Bên trong Thế này, có sóng thần cuồng nộ, có bão cát tung hoành, có hải dương sâu thẳm, có đại mạc mênh mông…

Và từ trong biển, trong sóng liên tục tự diễn hoá thành quân lính, từ trong đại mạc và bão cát liên tục có đại quân hiện thân…

Bọn chúng dường như không giới hạn số lượng, vừa được ngưng thành đã bạo phát Quân Thế của mình, khiến Bất Hủ Thần Quân Thế ngày càng mạnh mẽ.

Nếu như để mọi chuyện tiếp tục diễn ra, Bất Hủ Thần Quân Thế có thể trấn áp chư thần.

Lần đầu Lạc Nam biểu lộ nghiêm túc, hắn hiểu rằng tuy mình có thể áp đảo được Tống Hoành, nhưng muốn triệt để tiêu diệt đối phương thì thân phận bắt buộc phải bại lộ.

Bởi lẽ hắn còn chưa mạnh đến mức vừa che giấu thủ đoạn liên quan đến thân phận nhưng vẫn có thể giải quyết Bất Hủ Thần.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam một chân bước ra, phong thái bá đạo vô song bùng phát:

“Bá Chủ Thần Thế!”



Chúc cả nhà ngủ ngon.

Đa tạ các độc giả ủng hộ e.

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.