“Không dừng thì sao?”
Thanh âm nhàn nhạt không lớn, không có quá nhiều dao động cảm xúc, lại có thể khiến tim của tất cả tu sĩ ở Tây Cực chậm lại một nhịp.
Dù đã chứng kiến sự cường thế của Bất Hủ Bá Chủ, nhưng cường thế đến mức độ này thì thật sự vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Ngay cả khi đã có ít nhất ba nội tình Bất Hủ khác lên tiếng, hắn vẫn muốn giải quyết đến cùng sao?
Là quá mức tự tin, hay Bất Hủ Bá Chủ vẫn còn có át chủ bài để chiến tiếp?
Phần phật…
Ống tay áo tung bay, ba thân ảnh ngự không mà đến.
Một hắc bào nam tử, diện mục lãnh khốc, kéo theo vô tận biển mây, từng đạo kiếp lôi động cửu thiên liên tục giáng xuống xung quanh hắn, mỗi cột kiếp lôi đều chứa đựng ma khí ngập trời, sát khí đỏ rực như máu, nhuộm lấy một vùng thương khung.
Hắn chính là tông chủ của Nộ Ma Tông - Nộ Uy, danh xưng Nộ Kiếp Ma Chủ… là nhân vật mà Lạc Nam uổng phí bỏ ra 5000 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm để đạt được tin tức trong Thái Cổ Thư Viện.
Khác với Lôi Chấn Thiên chủ tu Bất Hủ Đạo Lôi, lôi đình mà Nộ Uy tu luyện lại là Ma Kiếp, tuy cũng là lôi nhưng càng nhiều hơn là ma.
Trái ngược với ma khí ngút trời, Phật Quang như ánh quang minh, tràn ngập khí tức uy nghiêm cổ kính chiếu sáng một vùng thiên địa.
Đắm mình trong ánh sáng huyền diệu đó là một lão tăng diện mục hiền từ, râu tóc bạc trắng, thân khoác cà sa, tay cầm thiền trượng.
Vị này chính là Tây Cực Cổ Phật - Cổ Đăng, đứng đầu của Tây Cực Thiền Tự, thế lực Phật Tu vang danh Chung Cực Giới, Bất Hủ Phật hàng thật giá thật.
Người thứ ba là một nam tử lướt đi như lưu tinh, thân thể thẳng tắp như trường thương, mỗi một tia Nguyên Khí khi tiếp xúc với hắn đều hoá thành Thương Mang sắc lẹm, ngang tàn, mang đến cảm giác có thể hoành tảo thiên quân, hoành hành ngang dọc.
Không phải ai khác, vị này lại là Trang Chủ của Phách Thương Sơn Trang - Phách Lẫm, có danh xưng Bất Hủ Thương Thần.
Mỗi một nhân vật đều là cường giả đứng trên đỉnh chúng sinh, ngự trị tại Chung Cực Giới, cao cao tại thượng, như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nhưng ngày hôm nay, tất cả đều phải hiện diện để ngăn cản một người duy nhất.
Bất Hủ Bá Chủ!
Trận chiến này kết quả không cần biết như thế nào, danh xưng Lạc Nam - Bất Hủ Bá Chủ sẽ là truyền kỳ tại Tây Cực, vĩnh viễn ghi vào sử sách.
Đã không biết bao nhiêu năm, lần đầu tiên có một vị Bất Hủ Thần đến từ nơi khác buộc cao tầng Tây Cực phải đồng loạt giáng lâm như vậy.
“Ngon lành!”Hai mắt Lạc Nam sáng lên:
“Ma Tu này, Phật Tu này, Thương Tu này… Bất Hủ Thần Vật của các vị đều là đồ tốt.”
Lời này khiến sắc mặt ba vị Bất Hủ giật giật, thầm mắng mười tám đời tổ tông của đối phương một lần.
Vốn nghĩ sự xuất hiện của bọn họ sẽ tạo áp lực lên Lạc Nam, buộc hắn phải rút lui.
Nào ngờ còn chưa kịp chiến đấu, kẻ này đã ngấp nghé Bất Hủ Thần Vật của bọn họ.
Tên này thèm Bất Hủ Thần Vật đến điên rồi sao?
Nếu đọc được suy nghĩ của bọn họ, Lạc Nam nhất định sẽ sảng khoái gật đầu.
Hắn muốn Bá Việt Tông trở thành đệ nhất tông môn, đương nhiên càng nhiều Bất Hủ Thần càng tốt.
Hết cách rồi, lão bà nhiều… thân là nam nhân phải vất vả cày cuốc một phen thôi.
Hít sâu một hơi, Cổ Đăng nội tâm trầm ổn, chắp tay trước ngực nói:
“Lạc thí chủ thực lực kinh người, bần tăng bội phục… bất quá trảm lấy Tống Hoành, trọng thương Tống Gia, đạt được Thần Toạ, oán khí ắt hẳn đã tan, cớ sao sát niệm chưa tán?”
“Oán khí?”Lạc Nam bật cười, chủ động bước lên đối mặt Cổ Đăng.
ONG!
Khoảnh khắc đó, Phật Quang Phổ Chiếu, Phật Văn hình thành một đoá Phật Liên xoay tròn dưới chân Lạc Nam, Phật Thế bành trướng…
“Ngươi! ?”Cổ Đăng giật mình.
Trước đó mặc dù đã thấy Lạc Nam có triệu hồi Phật Ảnh, nhưng cũng chỉ cho rằng đó là một môn vũ kỹ mà thôi.
Không ngờ hắn vậy mà lại còn là một vị Phật Tu tinh thâm như vậy.
“Ta chẳng có oán khí gì cả.”Lạc Nam thản nhiên đáp:
“Dùng đạo của người trả lại cho người, đã muốn diệt ta… phải chấp nhận bị ta diệt, trước đó Vu Nhai và Linh Khánh chưa từng hạ thủ lưu tình, cớ sao ta phải dừng tay trước bọn hắn?”
Chút chuyện nhỏ của Tống Gia còn chưa đủ chọc giận hay khiến hắn sinh ra oán khí.
Từng câu từng chữ của Lạc Nam đều có Phật Âm ngưng tụ, không chút tạp chất cho thấy lời hắn nói xuất phát từ chân tâm.
Lúc này đây, ngay cả Nộ Uy và Phách Lẫm cũng không thể không thầm thán phục, vị này hành sự quang minh lỗi lạc, không nói hai lời, chưa từng trái với bản tâm.
Chẳng trách tương truyền khi đột Bất Hủ Tam Đạo Kiếp, ở cửa ải Tâm Kiếp tưởng chừng nguy hiểm nhất, hắn đã thuận lợi vượt qua một cách đơn giản nhất.
“Chúng ta biết các hạ không sai.”Nộ Uy trầm giọng đáp:
“Nhưng bảo trụ tôn nghiêm của Tây Cực, bảo vệ mạng sống của Bất Hủ Thần là điều chúng ta phải làm!”
“Nói đúng!”Phách Lẫm lên tiếng:
“Đạo hữu có thể nể mặt Tây Cực mà dừng tay?”
Tuy nói các thế lực Bất Hủ ở trong khu vực vẫn luôn nội đấu, nhưng sau khi phân định người thắng kẻ bại, kẻ bại có thể ngã, mà người thắng sẽ thu được chiến lợi phẩm và cường đại hơn, nội tình của Tây Cực cũng không vì thế mà suy yếu.
Trong khi đó Lạc Nam vừa làm thịt Tống Hoành đã chiếm được Đế Quân Thần Toạ, nếu để Vu Nhai và Linh Khánh đều nằm xuống, chẳng phải ngay cả Trọng Huyền Thần Ma Giáp và Bất Hủ Hồn Khuyên cũng rơi vào tay đối phương?
Lúc đó Tây Cực mất đi ba kiện Bất Hủ Thần Vật, mất đi ba nội tình Bất Hủ… còn Đông Nam lại trở nên thịnh vượng hơn, nội tình tăng mạnh.
Mà khi Tây Cực yếu đuối như vậy, các đại khu khác lại nhắm vào bọn hắn thì làm sao bây giờ?
Nên vì lợi ích chung, các vị Bất Hủ Thần đều phải ra mặt.
Lạc Nam chẳng quan tâm đến nguyên nhân, hắn chỉ biết Vu Nhai và Linh Khánh đã động sát niệm với mình, đã toàn lực ra tay muốn huỷ hoại mình… vậy bọn hắn phải trả giá xứng đáng.
“Ta vừa đến Tây Cực lại gặp đủ chuyện không có ấn tượng tốt đẹp.”Hắn nhếch mép:
“Sao phải nể mặt một nơi như thế?”
“Khốn kiếp!”Vu Nhai căm phẫn đứng lên, thân thể khổng lồ gầm thét:
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Đến bao nhiêu chiến bấy nhiêu!”Lạc Nam cười gằn:
“Muốn ta nể mặt, dùng thực lực đi!”
“Nhưng một khi đã tham chiến, kiếm của ta vô tình!”
Thái độ của hắn khiến các vị Bất Hủ Thần cảm thấy không còn đường lui.
Đã có ít nhất hai vị Bất Hủ Thần vẫn lạc trong tay kẻ này, đối địch với hắn không phải chuyện đơn giản.
Một khi chiến đấu bùng nổ, bọn họ phải chuẩn bị tâm lý có kết cục như Tống Hoành.
Đương nhiên nếu như bọn họ thắng, Bất Hủ Thần Tháp của Lạc Nam cũng rất hấp dẫn, lại còn đoạt về Đế Quân Thần Toạ.
“Khẩu khí thật lớn!”Có tiếng hừ lạnh truyền đến.
Xa xôi Tây Hải dưới lòng đại dương, vô vàn Phù Văn và Trận Văn phô thiên cái địa gào thét mà đến.
Phù cùng Trận ngưng tụ, hoá thành một thiếu niên tuấn lãng, mái tóc bạc trắng như tuyết, hai mắt lấp loé Phù Trận quang mang.
“Song Đạo Thần Chủ!”Vu Nhai cười lớn:
“Đến đúng lúc lắm, đại diện Tây Cực lấy lại công bằng cho Tống Gia!”
Thiếu niên không để ý đến lời của Vu Nhai, hai mắt khoá chặt Lạc Nam mở miệng nói:
“Ta là Trần Tâm đến từ Song Đạo Các, không thể nhìn Bất Hủ Thần ở nơi khác đến Tây Cực hoành hành bá đạo!”
Hắn nói rõ thái độ của mình, hắn có mặt ở đây không phải vì Tống Gia hay Tống Hoành, mà ra mặt vì Tây Cực.
Song Đạo Thần Chủ tinh thông Trận Đạo và Phù Đạo, là một vị Bất Hủ Phù Sư kiêm Bất Hủ Trận Sư.
Tương truyền Đại Trận xung quanh Thái Cổ Thư Viện là do Song Đạo Thần Chủ được mời bố trí.
Sau đại chiến khốc liệt, Thái Cổ Thư Viện vẫn sừng sững không ngã nhờ vào Bất Hủ Trận Pháp, có thể thấy bản lĩnh của Trần Tâm không tầm thường.
“Phật, Ma, Thể, Hồn, Thương, Phù và Trận…”Lạc Nam vui mừng hớn hở:
“Còn ai nữa không?”
Khoé miệng đám người giật giật, trước đông đảo Bất Hủ Thần gây áp lực nghẹt thở như vậy vẫn có thể thoải mái nói cười với tâm thế hưng phấn.
Thế gian ngoài Bất Hủ Bá Chủ, sợ rằng khó ai làm được như vậy.
“Các hạ có vẻ khinh thường Bất Hủ Thần tại Tây Cực?”Trần Tâm lạnh lùng hỏi.
“À, ta thấy các ngươi còn yếu hơn đám liên minh Bất Hủ kia.”Lạc Nam gật đầu nói thẳng:
“Ngay cả đám đó còn không làm gì được ta, thế các ngươi định làm gì?”
“Ngươi!”Lời này đụng đến lòng tự ái của mấy vị Tây Cực Bất Hủ.
Nộ Uy và Trần Tâm không nhịn được, lập tức ra tay.
ẦM ẦM!
Sau lưng Nộ Uy mọc ra một đôi cánh với hai màu đen đỏ đan xen, triệu hoán ngàn vạn tia Ma Kiếp.
Bất Hủ Thần Vật - Nộ Kiếp Ma Dực phóng thích Nộ Thế, có thể khiến tâm trí vạn vật trở nên phẫn nộ cuồng điên, mất đi khống chế.
Sát Thế tung hoành nhuộm đỏ càn khôn, thân ảnh Nộ Uy hoá thành một cột sấm đen kịt giáng thẳng xuống đầu Lạc Nam.
Trần Tâm hai tay kết ấn, một tay diễn hoá hàng tỷ Phù Văn, một tay ngưng tụ hàng loạt Sát Trận.
Phù Văn và Sát Trận dung hợp, tầng tầng lớp lớp chồng chất trên thiên không, phong thiên toả địa, vây khốn Lạc Nam vào trung tâm.
“Đến tốt!”Lạc Nam ngửa đầu cười dài:
“Thích chơi Ma Kiếp à?”
Ma Đỉnh và Kiếp Lôi Đỉnh gầm thét vang rền từ thể nội của hắn bắn ra, xông thẳng lên thiên không ngạnh kháng trực diện.
Đồng thời hai tay hắn kết ấn, Nghịch Thế Thần Thông - Càn Khôn Vạn Trận triển khai.
Toàn Chức Đạo Kinh luân chuyển, Bá Chủ Quy Tắc hoá thành Phù Văn dung hợp vào Càn Khôn Vạn Trận, hàng vạn đại trận như tổ ong bành trướng.
OÀNH OÀNH!
Long trời lỡ đất, thiên băng địa liệt…
Ma Đỉnh và Kiếp Lôi Đỉnh ngạnh kháng cùng Nộ Uy bất phân thắng bại, mà Càn Khôn Vạn Trận của Lạc Nam cũng đang chống lại Phù Trận huỷ diệt của Trần Tâm.
“Kẻ này còn là người sao? Lĩnh vực nào hắn cũng tinh thông vậy hả?”Các Bất Hủ Thần nội tâm rung động.
Ma Kiếp hắn cũng có, Trận và Phù hắn cũng có…
Tuy rằng xét về lực lượng và đẳng cấp có thể không sánh bằng, nhưng Bá Chủ Quy Tắc lại mạnh hơn quy tắc của bọn họ, dẫn đến thế công có vẻ bất phân thắng bại.
Không sai, Ma Kiếp của Lạc Nam sẽ không sánh bằng Ma Kiếp của Nộ Uy, phương diện Trận và Phù của hắn cũng không bằng Trần Tâm.
Nhưng trong thủ đoạn của hắn có sự tồn tại của Bá Chủ Quy Tắc, loại Quy Tắc này lại vượt qua Quy Tắc của Nộ Uy và Trần Tâm, khiến hai người không thể làm gì được hắn, bị hắn dùng chính sở trường của mình chống lại.
Quy Tắc luôn là thứ quyết định phần lớn kết quả trận chiến, đối với Bất Hủ Thần cũng giống như thế.
Kiếp Ma Quy Tắc và Song Đạo Quy Tắc đều thua kém Bá Chủ Quy Tắc.
“Cùng lên!”Vu Nhai gầm lên, Trọng Huyền Thần Ma Giáp ngân vang lao đến.
Ở bên cạnh hắn, Phách Lẫm thân như trường thương bắn đến, xương cốt như thương, máu thịt như thương, nhục thân như thương.
Mà trên tay hắn, một thanh Bất Hủ Thần Binh - Phá Thế Thương hiện ra.
ĐÙNG!
Một thương cắm đến, Bá Chủ Thần Thế của Lạc Nam rạn vỡ, vết nứt lan tràn…
Hiển nhiên Phá Thế Thương này là Bất Hủ Thần Binh có khả năng phá Thế của đối thủ, dù là Bá Chủ Thần Thế cũng khó mà chống cự trước quyền năng của nó.
Chưa dừng lại ở đó, Phách Lẫm ỷ vào nhục thân cường hoành, một thương phá thế, tay còn lại đấm thẳng.
“Già Thiên Phật Ấn!”
Cổ Đăng thở dài, hai tay chắp trước ngực bấm khẩu quyết, một môn Bất Hủ Phật Kỹ hiển uy.
Hàng tỷ Bất Hủ Phật Văn, Bất Hủ Phật Thế dung hợp tạo thành Phật Ấn khổng lồ che trời, nặng nề trấn áp.
Linh Khánh đang muốn trợ chiến, lại bị Huyễn Mộng, Thiên Lệ và Hàn Chi nhắm vào, lần này có cả Hồn Nguyệt Ánh gia nhập.
Tứ nữ vây công, Bất Hủ Thần chiếu rọi, dù Linh Khánh có được Bất Hủ Hồn Khuyên cũng ăn không tiêu.
Đối mặt thế công ngập trời, 3000 Bá Cực Đỉnh gầm vang… bỗng nhiên dung hợp thành một tôn Bá Cực Diệt Thần Cổ.
Đại trống hiện diện trước mặt Lạc Nam, hắn nhếch mép đầy lạnh lùng, Bất Hủ Chiến Giáp hội tụ sức mạnh vào hai nắm tay, hung hăng đấm vào mặt trống.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Bá Cực Diệt Thần Cổ bùng nổ, Bá Thần Lực hình thành âm ba quét ngang chiến trường.
Trước tiếng trống trận như đến từ thượng cổ khai hoang, Bá Uy cái thế, toàn bộ thế công do các Bất Hủ Thần cố gắng triển khai đều bị nghiền thành hư vô.
Ngược lại bọn hắn còn bị âm ba xung kích chấn đến liên tục lùi bước, phải điều động Bất Hủ Thần Vật hộ thân.
“Quá mức bá đạo!”Toàn thể tu sĩ ôm đầu, nội tâm sợ hãi.
Dù khoảng cách đã quá xa, bọn hắn vẫn bị tiếng trống trấn thủng màng nhĩ, linh hồn đau nhức dữ dội, Siêu Thần cũng khó lòng chống cự, tu vi thấp hơn đã bất tỉnh không biết bao nhiêu người.
Khó mà tưởng tượng các vị Bất Hủ Thần đối mặt với tiếng trống diệt thế như này phải áp lực đến mức nào.
“Vi sư phải ra mặt rồi!”Mai Hồng Sương lên tiếng.
“Sư phụ đừng!”Mai Huyền Sương nắm chặt tay nàng, không ngừng lắc đầu:
“Đắc tội với nhân vật như thế, liệu có nên không?”
“Không có nên hay không nên, tất cả vì tôn nghiêm của Tây Cực.”Mai Hồng Sương thở dài.
“Nhưng rõ ràng là Tây Cực sai trái, hắn đường đường là Bất Hủ Thần lại hạ mình xếp hàng dựa theo quy tắc của Thái Cổ Thư Viện, là họ Tống kia gây sự với hắn trước.”Mai Huyền Sương vội nói:
“Đổi lại là ngài, ngài có tức giận ra tay không?”
“Nha đầu ngốc, chuyện đến mức này… sai lầm của Tống Huỳnh hay Tống Gia đã không còn ý nghĩa.”Mai Hồng Sương kiên nhẫn giải thích:
“Ngươi có biết nếu Bất Hủ Thần ở Tây Cực ngã xuống quá nhiều, Tây Cực sẽ trở thành miếng bánh ngon để chỗ kia thôn phệ hay không?”
Mai Huyền Sương rùng mình, diện mạo tuyệt mỹ đờ đẫn.
Đúng vậy, chỗ kia vẫn luôn chưa từng từ bỏ dã tâm thống trị…
Tây Cực tuy rằng có nội đấu, nhưng 11 nội tình Bất Hủ luôn sẵn sàng hợp lực chống cự, chỗ kia mới vì vậy mà chưa thể ra tay.
Mất đi Tống Hoành và Đế Quân Thần Toạ đã là cái giá cho sự sai lầm của Tống Gia… 11 nội tình chỉ còn lại 10 nội tình.
Nếu mất đi cả hai kiện Bất Hủ Thần Tộc còn lại, Tây Cực e rằng thất thủ mất.
Nghĩ đến đây, Mai Huyền Sương cũng thả lỏng tay.
Mai Hồng Sương biến mất…
Mà theo sự rời đi của nàng, lại có vài cổ Bất Hủ Thần Uy từ những hướng khác bắn ra, lao thẳng đến chiến trường.
Ngoại trừ Thái Cổ Thư Viện giữ thái độ bàng quan, toàn bộ nội tình mạnh nhất đều xuất động!
Chiến Bất Hủ Bá Chủ!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.
Đa tạ các độc giả ủng hộ e.
Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.