“Xem ra đã đi rồi…”
Không cảm nhận được khí tức từ Hoài Khánh, Lâm Tích và Yểm Tuyên, Lạc Nam biết ba nữ đã theo đuổi hành trình của riêng mình.
Đã có tia sáng do Yến Linh cung cấp, lại thêm Bất Hủ Thần Thi hộ thân… hắn tin tưởng bằng vào khả năng của các nàng rồi sẽ thành công, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Tông môn hiện tại có danh vọng, có tài nguyên, đã đi vào vận hành ổn định, ba vị Phó Tông Chủ vắng mặt cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Một chân bước ra, hắn xuất hiện bên ngoài cung điện của Thiên Ý và Yêu Nhi.
Dụng tâm cảm ứng một phen, xác định hai tiểu nữ nhi vẫn đang bình ổn, khí tức đang cuồn cuộn đề thăng, Lạc Nam vui vẻ mỉm cười.
Lạc Yêu Nhi cùng với Dị Hoá Phệ Thần Châu, còn Lạc Thiên Ý thì có Đấu Trường Tuyên Cổ.
Nghe chúng nữ nói, toà đấu trường này mạnh đến mức nghiền nát được cả Càn Khôn Vạn Phù Trận trong nháy mắt, bá đạo hàng lâm mà các nàng còn chưa kịp phản ứng.
Đủ thấy Bất Hủ Thần Vật này mạnh đến mức độ nào, tin tức của Thái Cổ Viện Trưởng không làm hắn thất vọng.
Đối với các thê tử, có những người không có sở trường chiến đấu… các nàng có thể không cần đến Bất Hủ Thần Vật, Lạc Nam cũng sẽ không can thiệp vào.
Nhưng đối với ba ái nữ, nếu Bất Hủ Thần Vật quá kém… hắn sẽ không để các nàng sử dụng.
Nữ nhi của hắn xứng đáng được sử dụng những Bất Hủ Thần Vật hàng đầu, nổi trội trong cùng cảnh giới.
Bạch Ấn Điện, Dị Hoá Phệ Thần Châu và Đấu Trường Tuyên Cổ đều đáp ứng được điều này.
Cảm thấy yên tâm, Lạc Nam tìm đến cung điện của Yến Linh, mỉm cười nói:
“Nàng giúp ta tìm kiếm manh mối mấy thứ này.”
Hắn phất tay, thông tin hơn mười loại nguyên liệu cao cấp truyền sang.
Đều là tài nguyên cần thiết để đúc ra Bá Nhãn Hồn Tướng và Bá Mị Hồn Tướng tương ứng với Bá Nhãn Mị Hồn Quyết cho hắn và Hồ Khinh Vũ.
“Cứ giao cho thiếp!” Yến Linh nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc đó, giữa trán của nàng có một dấu ấn hiện lên.
Chính là Bất Hủ Thần Vật - Thiên Địa Ấn.
Thiên Địa Ấn toả sáng rực rỡ, từng luồng Thiên Cơ Quy Tắc cấp Bất Hủ lấy nó làm trung tâm, bắt đầu chảy dọc khắp toàn thân Yến Linh.
Bất Hủ Thiên Cơ Thể của nàng được kích hoạt.
Ngay lập tức, Lạc Nam cảm nhận được Thiên Cơ Chi Lực bắn ra dữ dội.
Chúng nó di chuyển cực nhanh siêu việt tốc độ ánh sáng, xuyên qua thời không, ngược dòng quá khứ, thám thính tương lai…
Dường như không gì ngăn cản được sự thăm dò của chúng.
“Lợi hại thật.” Lạc Nam ánh mắt loé lên, Thiên Địa Ấn tuy rằng có thể phụ trợ, nhưng mấu chốt của khả năng dò xét thiên cơ này đến từ bản thân Yến Linh.
Không phải ai cũng sử dụng được Thiên Địa Ấn một cách hoàn hảo, bằng không thì năm xưa Bá Ma sẽ không bị phong ấn trong Bạch Ấn Điện như vậy, hắn có thể dò xét trước nguy cơ của bản thân, hoặc tìm ra cách đối phó với Phong Cấm Thần Chủ.
Yến Linh có dung nhan thanh thuần yêu kiều, lại thêm thiên cơ gia thân khiến nàng có vài phần huyền bí, khó thể nắm bắt.
Trong lúc nàng dò thiên cơ, hắn ngồi bên cạnh ngắm nhìn cũng không thấy chán.
Bảy ngày sau, Yến Linh mới hé mở đôi mắt, trong đồng tử khó che giấu vẻ mệt mỏi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Lạc Nam đặt tay lên lưng nàng, lực lượng dồi dào truyền sang.
Tiếp nhận được lực lượng hùng hậu của hắn, Yến Linh cảm thấy thư thái vô cùng, mệt mỏi tan biến, gò má hồng nhuận.
Nàng lấy ra một khối Ngọc Bội, linh hồn truyền vào rồi giao cho hắn, ôn nhu nói:
“Trong các nguyên liệu chàng muốn tìm, có ba thứ thiếp dò không ra, dường như chúng bị ngăn cách bởi bí cảnh hoặc môi trường đặc thù nào đó, có thể cản trở Thiên Cơ Quy Tắc xâm nhập.”
“Nhưng thiếp có thể xác định phương vị của chúng, chàng phải cất công đến đó một chuyến rồi.”
Lạc Nam tiếp nhận thông tin từ ngọc bội, vuốt cằm…
Ba loại nguyên liệu kia lần lượt là Cực Hồn Thuỷ, Cổ Hồn Sa và Âm Dương Chi Hồn.
Trong đó Yến Linh xác định được Cực Hồn Thuỷ ở tại Tuyệt Băng Phong - một hiểm địa tại Tây Bắc Chung Cực, Cổ Hồn Sa toạ lạc tại Đại Mạc, còn Âm Dương Chi Hồn lại ở một nơi được xưng là Giới Bích.
“Có việc thiếp muốn nhờ.” Yến Linh cắn nhẹ phiến môi.
“Giữa ta và nàng còn khách khí như vậy? Có gì cứ nói!” Lạc Nam véo cái mũi nhỏ của nàng.
Yến Linh mỉm cười thẹn thùng, vuốt nhẹ mái tóc nói:
“Thiếp muốn dùng Thiên Địa Ấn thăng cấp Thiên Cơ Lâu!”
“Ồ…” Hai mắt Lạc Nam sáng ngời:
“Ý tưởng này rất tuyệt.”
Trước đó bởi vì hắn chưa thăng cấp Bất Hủ Thần Tháp, chưa tạo ra được công năng dung hợp từ Khai Thần Đỉnh nên Yến Linh chỉ có thể dùng Thiên Địa Ấn mà đột phá Bất Hủ.
Nhưng Pháp Bảo mà cả nàng, hắn và chúng nữ ưa thích lại chính là Thiên Cơ Lâu.
Dung hợp Thiên Địa Ấn và Thiên Cơ Lâu rất thích hợp.
“Ngoại trừ có tình cảm với Thiên Cơ Lâu hơn, thiếp cảm thấy Thiên Cơ Lâu sẽ phát huy khả năng của mình tốt hơn.” Yến Linh nở nụ cười khi thấy hắn tán thành ý nghĩ của mình.
“Haha, nàng cứ thực hiện!” Lạc Nam thoải mái nói.
“Thiếp lập tức đi làm!” Yến Linh hưng phấn.
Đang muốn đứng lên, nam nhân lại nắm tay nàng kéo đến.
Yến Linh mất đà, thuận thế ngồi vào lòng hắn.
“Vội cái gì?” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa.
“Chàng… chàng muốn làm gì?” Nhịp tim Yến Linh nhảy loạn.
“Cả tông môn đều biết nàng là phu nhân của ta, vi phu đương nhiên làm chuyện nên làm.” Lạc Nam nâng chiếc cằm xinh của nàng lên.
Yến Linh khẩn trương siết nhẹ nắm tay, hai mắt khép hờ, hàng mi run rẩy.
Ngắm nhìn đôi môi oánh nhuận đỏ hồng của nàng, hắn cúi đầu ngậm lấy.
“Ưm…”
Giai nhân khẽ nỉ non, nam nhân phấn chấn hùng phong, công thành chiếm đất.
Lụa mỏng tung bay, lại một đêm trăng hoa tuyết nguyệt.
Yến Linh có thể dò xét thiên cơ toàn thiên hạ, lại chưa thể tính ra ngày hồng hoa của mình nở rộ…
Sự sủng ái của tình lang làm nàng cảm giác mình như chìm trong mộng đẹp, một giấc mộng khiến nàng không muốn thức giấc.
Thiên cơ thiếu nữ ngưỡng mộ nam nhân có phong thái vô song từ những ngày đầu.
Ánh mắt nàng dõi theo hắn tại Trung Châu, tại Đạo Giới, nỗ lực tu luyện để đường hoàng bước đến bên cạnh hắn… để rồi được hắn thưởng thức và trân trọng, cuối cùng trở thành thê tử của hắn.
Vừa lòng thoả ý…
…
Được phu quân ủng hộ, Yến Linh tiến vào Bất Hủ Thần Tháp, bắt đầu dung hợp Thiên Cơ Lâu và Thiên Địa Ấn.
“Kim Thần Nhi, để tầng tháp thứ nhất ở tông môn, chín tầng còn lại theo ta!” Lạc Nam hạ lệnh.
ONG!
Bất Hủ Thần Tháp chấn động, cấp tốc phân tách, tầng tháp đầu tiên vẫn định trụ giữa Bá Chủ Chi Thành.
Chín tầng còn lại ngưng tụ thành tiểu tháp, rơi vào lòng bàn tay của Lạc Nam.
Lúc này, Bất Hủ Thần Tháp có bề ngoài giống như trước đây, đương nhiên vẫn mạnh hơn không ít.
“Chàng muốn đi đâu?” Thần Huyền Huân từ trong tháp bước ra.
“Đông Bắc.” Lạc Nam đáp:
“Có sổ sách đương nhiên phải tính rồi!”
Xong chuyện ở Đông Bắc, hắn sẽ thu thập ba loại nguyên liệu kia, mấy loại khác thì giao cho Tiêu Tài Tộc.
“Thiếp đi với chàng!” Thần Huyền Huân biến mất, tiến vào Sát Kim Đỉnh.
Có nàng trong người, Lạc Nam mới cảm nhận được mình đang ở trạng thái mạnh nhất.
“Chúng ta cũng đi!”
Không gian chấn động, mấy vị phu nhân đã xuất hiện bên cạnh.
Tuy rằng phần lớn lão bà đã rời khỏi tông môn giúp các tỷ muội thu thập tài nguyên, nhưng vẫn còn một số ở lại toạ trấn.
Tần Mộng Ảnh, Vân Tiêu, Đế Lạc, Yên Nhược Tuyết, Lạc Long Nhi, Phiêu Tử Hàm và Hoa Ngọc Phượng.
Về phần Cửu Huân Dao và Bạch Tố Mai, cũng đã phối hợp với Lạc Kỳ Nam đi tìm nguyên liệu giúp Tiểu Thiên Ý đúc Tuyên Cổ Đấu Thần rồi.
Không sai, Pháp Tướng của Tiểu Thiên Ý có danh xưng Tuyên Cổ Đấu Thần, xưng “Thần” thay vì “Tướng”, vô cùng cuồng ngạo.
“Các nàng toạ trấn tông môn, không cần theo ta.” Lạc Nam trừng mắt nhìn.
Hắn cảm thấy mình có thể giải quyết cục diện ở Đông Bắc…
“Ta mặc kệ.” Tần Mộng Ảnh hừ một tiếng:
“Đã bỏ lỡ đại chiến Cấm Khu, không thể bỏ qua cơ hội này.”
Lạc Nam suy nghĩ, Tần Mộng Ảnh vừa mới đột phá… cũng nên tìm cơ hội chiến đấu để củng cố tu vi, ước tính chiến lực, liền gật gù:
“Được rồi, vậy Mộng Ảnh theo ta là được.”
“Chàng đã nghe qua Đông Bắc Thủ Hộ Thần?” Vân Tiêu chợt hỏi.
“Đông Bắc Thủ Hộ Thần?” Lạc Nam lục lọi một phen ký ức thu được từ mấy tên Cấm Lão.
Quả thật là lục ra thông tin liên quan đến nhân vật này, vuốt cằm nói:
“Tương truyền Đông Bắc có một vị tán tu cấp Bất Hủ thực lực đáng sợ, âm thầm bảo hộ Đông Bắc khiến ngay cả Cấm Khu cũng không tuỳ tiện tấn công.”
“Đây chỉ là truyền thuyết, có thật sao?” Phiêu Tử Hàm nghi hoặc.
“Có thật!” Thanh âm trong trẻo vang lên.
Mắt trái của Lạc Nam lấp loé, hư ảnh Hà Mộng Tâm hiện ra.
Mặc dù không phải lần đầu chứng kiến, nhưng vẻ đẹp của Hà Mộng Tâm vẫn làm chúng nữ phải kinh diễm.
Không hổ danh là Bất Hủ Đệ Nhất Mỹ Nhân.
“Nàng biết nhân vật đó à?” Lạc Nam hứng thú hỏi.
Hà Mộng Tâm hơi mất tự nhiên, cuối cùng vẫn đáp:
“Hắn tên là Mã Càn, năm xưa từng theo đuổi ta, muốn ta ở lại Đông Bắc cùng hắn kết làm phu thê.”
“Haha, hoá ra cùng thời đại với nàng.” Lạc Nam bật cười.
Thật ra chỉ cần là nam nhân, rất khó không động lòng với Hà Mộng Tâm… hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Cổ nhân có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống hồ Hà Mộng Tâm còn là Bất Hủ Đệ Nhất Mỹ Nhân?
Lại thêm Hoặc Thiên Mị Nhãn, đủ để điên đảo chúng sinh.
Xui cho nàng là đụng ngay tên dị nhân không có hứng thú với nữ sắc như Vô Ưu mới rơi vào kết cục như vậy.
“Hừ, cái tên Mã Càn đó có gì lợi hại lại xưng là Đông Bắc Thủ Hộ Thần?” Tần Mộng Ảnh không phục hỏi.
“Ta không rõ thủ đoạn chiến đấu của hắn, chỉ biết rằng ở Đông Bắc… Mã Càn là vô địch.” Hà Mộng Tâm nhớ lại chuyện xưa, nghiêm túc nói:
“Có cảm giác như toàn bộ Đông Bắc đều đứng về phía hắn, Giới Linh cũng ủng hộ hắn, giúp hắn vận dụng được mọi thứ để trấn áp kẻ thù.”
“Đây là lý do Mã Càn chưa từng rời khỏi Đông Bắc, nhưng cũng chưa có ai dám vào nơi này khiêu chiến hắn!”
“Hửm?” Lạc Nam tràn đầy hứng thú:
“Chẳng lẽ tên này là Khí Vận Chi Tử của Đông Bắc sao?”
“Có thể hiểu là vậy.” Hà Mộng Tâm cảm thấy lý giải như thế cũng không sai.
“Đây là nguyên nhân chúng ta muốn đi cùng chàng.” Vân Tiêu nghiêm nghị:
“Đối thủ không phải kẻ dễ đối phó.”
“Nhưng vẫn cần người toạ trấn tông môn.” Lạc Nam nói:
“Nhất là khi các nàng ấy đang bế quan, không thể gặp phiền toái được.”
Thương lượng một chút, Yên Nhược Tuyết, Đế Lạc, Hoa Ngọc Phượng sẽ trấn thủ Bá Việt Tông.
Hoa Ngọc Phượng còn đang bố trí lại Càn Khôn Vạn Trận cấp độ Bất Hủ.
Tần Mộng Ảnh, Vân Tiêu, Lạc Long Nhi và Phiêu Tử Hàm sẽ cùng hắn đến Đông Bắc.
“Đi thôi!” Lạc Nam cười lạnh:
“Ta rất muốn biết Đông Bắc Thủ Hộ Thần mạnh đến mức nào!”
Hắn phất tay, Bất Hủ Thần Tháp thu lấy mọi người.
Viễn độn càn khôn!
…
Sơn dã hoang vu, ánh mắt lão nhân Mã Càn chợt lấp loé, hít sâu một hơi:
“Nên đến rốt cuộc đã đến!”
“Cái gì?” Mười vị Bất Hủ Thần đứng cạnh giật mình.
Mã Càn không nói lời nào, cánh tay có vẻ gầy yếu vồ vào không gian.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ càn khôn bỗng kịch liệt chấn động.
“Chủ nhân, có kẻ đang cưỡng ép thay đổi quỹ tích dịch chuyển của tháp!” Kim Thần Nhi nghiêm nghị truyền âm.
“Ta biết rồi, xem ra lời đồn là thật.” Lạc Nam nhếch mép:
“Muốn hạ mã uy đây mà!”
Chẳng biết vì sao Mã Càn lại cảm ứng được di động không gian tại Đông Bắc, biết được Bất Hủ Thần Tháp đang viễn độn mà đến…
Thế là lão nhân này cưỡng ép tác động đến không gian, muốn Bất Hủ Thần Tháp hàng lâm đến trước mặt của lão.
Động thái này không thể nghi ngờ chính là chứng minh thực lực, để Lạc Nam hiểu Đông Bắc cũng có cường giả hàng đầu, đừng quá mức làm càn.
“Cút!” Vân Tiêu bước lên một bước, lạnh lùng chưởng ra.
Vô Thượng Quy Tắc như đại hồng thuỷ, mênh mông bao trùm xung quanh Bất Hủ Thần Tháp, tác động đến không gian xung quanh.
RĂNG RẮC…
Không gian và Vô Thượng Quy Tắc va chạm kịch liệt, Bất Hủ Thần Tháp chấn động liên hồi, nhưng không còn chịu sự tác động đến từ Mã Càn.
“Quy tắc thật mạnh…” Cảm ứng được quy tắc từ không gian truyền về, sắc mặt Mã Càn trầm xuống:
“Vạn Đạo Thần Chủ là người bên cạnh Bất Hủ Bá Chủ, chỉ có Quy Tắc của nàng mới ngăn được áp lực không gian mà lão phu tạo ra.”
Mọi thứ nói thì dài, lại diễn ra rất nhanh.
Ngay khi quỹ đạo di chuyển của Bất Hủ Thần Tháp không bị tác động, nó đã hàng lâm giữa trung tâm Đông Bắc.
Bá Chủ thích đến nơi nào thì đến, không chịu sự chi phối của bất cứ ai.
ẦM!
Như một ngọn núi nặng nề trấn xuống thiên địa, cuốn theo bão tố ngút trời, vạn dặm đều bị kinh động.
Lạc Nam phất ống tay áo, cùng các nữ nhân chậm rãi bước ra.
Cấm Kỵ Bá Nhãn quét ra, uy nghiêm gầm lên:
“Đông Bắc Bất Hủ, cho bổn toạ một lời giải thích!”
Thanh âm như sấm động cửu thiên, chấn đến toàn thể sinh linh Đông Bắc sắc mặt tái nhợt.
Nghe thấy lời này, da mặt mười vị Bất Hủ Thần trắng đi, bọn hắn hiểu sự đáng sợ của Lạc Nam, nhất là khi hắn chuẩn bị mà đến, bên cạnh có cường giả thượng cổ, danh tiếng lẫy lừng như Vạn Đạo Thần Chủ.
“Đối phương đã không muốn đến đây…” Mã Càn đứng lên, thở dài nói:
“Vậy chúng ta nghênh đón đi!”
Thanh âm vừa dứt, toàn bộ sơn lâm hoang dã bỗng nhiên biến mất.
Lạc Nam ánh mắt híp lại, nhìn thấy từng dãy núi, từng cánh rừng hùng vĩ bỗng nhiên hiện ra đối diện với Bất Hủ Thần Tháp.
Thủ đoạn này giống như Càn Khôn Chuyển, nhưng là trực tiếp dịch chuyển cả một phiến thiên địa khổng lồ.
Dù là hắn tinh thông Thời Không, cũng sẽ khá tốn sức để làm được chuyện như vậy.
Từ trong rừng rậm, Mã Càn chậm rãi bước ra, đi phía sau là mười vị Bất Hủ Thần.
Nhìn lấy Lạc Nam và chúng nữ, Mã Càn chắp tay, cao giọng nói:
“Bất Hủ Bá Chủ, lão phu dẫn theo các hậu bối hướng ngài thỉnh tội!”