“Sở dĩ bị phản phệ, nguyên nhân là do công pháp này…” Lạc Nam nói.
“Nhờ người chỉ điểm!” Sở Y cùng Sở Miên chân thành chắp tay:
“Công pháp này là do tổ tiên truyền lại qua các đời, không biết có vấn đề gì?”
Đối với lời của nam nhân, các nàng không có chút nghi ngờ nào, bởi lẽ với thực lực của hắn, không cần thiết phải bịa chuyện lừa gạt.
“Công pháp hai nàng luyện đều đến từ một môn công pháp cấp Bất Hủ, có khả năng tịnh hoá hoặc thôn phệ những tồn tại từ Âm Gian để tăng cường thực lực.” Lạc Nam giải thích:
“Nhưng mà Bất Hủ Công Pháp đòi hỏi cần có Bất Hủ Thần Vật đi kèm, hỗ trợ chủ nhân tu luyện, mới có thể hoàn hảo không sai sót.”
“Kiện Bất Hủ Thần Vật đó chính là cái gương đồng này, nó đã hư hỏng nặng, dẫn đến công pháp của hai nàng không hoàn thiện, nên mới gặp phản phệ.”
“Tu vi càng cao, phản phệ càng nặng… sinh mệnh theo đó cạn kiệt.”
“Nếu không khắc phục điểm này, dù là khí vận của ta có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng tình huống của hai nàng chỉ trị được phần ngọn, không thể chữa tận gốc.”
Hai nữ hít sâu một hơi, nhìn về hướng mặt gương đồng kia.
Các nàng vốn nghĩ rằng cái gương đó là mầm móng tai hoạ, Sở gia các đời đều phải hy sinh vì nó.
Lại không ngờ nó chính là Bất Hủ Thần Vật trong truyền thuyết, cũng là thứ có thể tiêu trừ phản phệ, hoàn thiện công pháp tu luyện của mình.
“Phu quân, cái gương này và công pháp của hai nàng ta tu luyện, rõ ràng là đồ vật có thể khắc chế tu sĩ ở Âm Gian.” Thần Huyền Huân nghiêm nghị truyền âm:
“Có khi nào là bị cường giả Âm Gian truy sát, cuối cùng trọng thương, rơi vào thế giới cấp thấp này hay không?”
“Rất có khả năng này.” Lạc Nam gật gù:
“Tổ tiên của Sở Gia xem như có trách nhiệm, thay vì bỏ mặc sinh vật Âm Gian xông ra gây tai hoạ cho Dị U Giới, bọn họ lại chấp nhận để các đời tộc nhân hy sinh, trấn áp tà vật.”
Xem cách tỷ muội họ Sở muốn gả cho hắn trước đó để đền đáp ân tình, có thể thấy nhân phẩm của Sở Gia không tệ.
“Thưa đại nhân, tổ tiên đã căn dặn chúng ta, chờ đợi Bất Hủ Thần hữu duyên xuất hiện giải quyết triệt để mọi chuyện.” Sở Y thành khẩn nhìn Lạc Nam nói:
“Xin đại nhân ra tay.”
“Tại sao nàng nghĩ ta là Bất Hủ Thần hữu duyên đó?” Lạc Nam hỏi.
“Tỷ muội chúng ta sắp chết thì gặp được chàng, không hữu duyên thì sao?” Sở Miên lấy can đảm lè lưỡi.
“Không được vô lễ.” Sở Y trừng mắt muội muội:
“Phải xưng là ngài!”
“Haha, trước đó không phải ưa trốn sau lưng tỷ tỷ sao?” Lạc Nam thú vị cười.
“Người ta đã suy nghĩ kỹ rồi…” Sở Miên chu môi nói:
“Bái đường thành thân rồi, chàng phải có trách nhiệm.”
“Muội không được nói bậy, đó là chúng ta tự ý hành động, đại nhân không trách phạt là thiên đại may mắn rồi.” Sở Y vừa thẹn vừa giận, liền hướng hắn thi lễ:
“Tiểu nha đầu còn nhỏ không hiểu chuyện, mong đại nhân lượng thứ.”
Lạc Nam vuốt cằm nói: “Sở Gia các đời phải trấn thủ ở nơi này, hai nàng không có hậu nhân… nếu như ta không xuất hiện, tương lai phải làm sao? Ai sẽ thay các nàng gánh trách nhiệm?”
“Không phải chúng ta không muốn lập gia đình hay sinh hậu duệ, mà chàng đã thấy rõ đám người Cửu Minh Quốc Chủ rồi, bọn hắn căn bản không xứng.” Sở Miên bất mãn nói.
“Bọn ta đã có thu nhận hai người đệ tử!” Sở Y giải bày:
“Nếu ngày sinh mệnh đi vào hồi kết, sẽ truyền lại một thân tu vi cho hai đệ tử gánh vác trách nhiệm này, huyết mạch Sở Gia, xem như đứt đoạn ở đời bọn thiếp.”
“Thì ra đã có kế hoạch.” Lạc Nam gật đầu:
“Ta chiến xong một trận, hỗn độn bao la vô tận, ta lại rơi đúng nơi của các nàng, còn được bắt kết hôn.”
“Ta là người thuận theo tự nhiên, việc này quả thật chính là duyên phận, sẽ không chối bỏ trách nhiệm.”
Các nàng nghe thế mừng rỡ, ánh mắt loé lên từng ngôi sao nhỏ:
“Thật tốt quá, mong chàng hoá giải khổ tâm của các đời Sở Gia.”
“Có hai cách giải quyết!” Lạc Nam nói:
“Thứ nhất, ta sẽ đánh vỡ cái gương đồng này, triệt để huỷ diệt nó, hai nàng phế bỏ công pháp đang tu luyện là không còn lo vấn đề phản phệ.”
“Thứ hai, ta sẽ chữa trị gương đồng, hoàn thiện nó cho các nàng.”
“Muốn chọn phương pháp nào?”
Sở Miên nhìn tỷ tỷ, không dám mở miệng… dù là kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào.
Sở Y ôn nhu nhìn hắn, cất giọng thanh tịnh trong veo: “Mọi thứ nguyện theo ý người, dù là cách nào, bọn ta cũng không có ý kiến.”
Lạc Nam hài lòng, thật rất hiểu chuyện, đúng là kiểu nữ nhân khiến người khác ưa thích.
“Có được Bất Hủ Thần Vật, tổ tiên của các nàng là người đến từ Chung Cực Giới!” Hắn nói:
“Mang theo Sở Huyền Thành cùng ta đi!”
Hắn phất tay, Bá Thần Lực gào thét mà ra…
Vô vàn Đạo Thuộc Tính khủng bố quét ngang, thiêu trụi sạch sẽ đám tà vật đang bị trận pháp vây khốn.
Mà mặt gương đồng sừng sững từ trước đến nay, không ai lay động nổi lại dễ dàng bị thu vào ống tay áo.
“Trời ơi, sao lại nhiều loại Đạo Thuộc Tính đến vậy? đây là thủ đoạn của Bất Hủ Thần sao?” Sở Miên tròn xoe mắt.
Tim của Sở Y đập lên thình thịch, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột nhiên…
Nhìn thái độ của đám Thần Đạo Cảnh tham lam trước đó, hai nàng đã sớm không có vương vấn gì với thế giới này ngoại trừ Sở Huyền Thành.
Nam nhân lại nguyện ý mang theo cả thành, cho phép bầu bạn, đây chẳng phải là kết quả mà ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ đến sao?
“Đi thôi!” Lạc Nam phất tay.
Không gian dịch chuyển, ba người đã xuất hiện trong phủ thành chủ.
“Để thiếp đi thu xếp!” Sở Y dịu dàng nói:
“Sở Huyền Thành nguyện được phó thác cho đại nhân.”
“Không vội!” Lạc Nam lắc đầu, chân mày nhướn lên:
“Còn không mau cút ra đây?”
Hai nữ giật mình, là ai chọc hắn tức giận vậy?
ONG!
Một luồng thần quang toả sáng khắp phủ, hư ảnh một nữ tiểu quỷ, khoác áo choàng đen hiện ra, ở giữa không trung hướng về Lạc Nam quỳ bái:
“Dị U Giới Linh tham kiến đại nhân!”
“Hít!” Sở Miên hít một ngụm khí:
“Mở miệng là lệnh cho Giới Linh ngoan ngoãn hiện thân, thủ đoạn gì thế này?”
Các nàng dù từng được Giới Linh chỉ điểm, nhưng cũng nghe qua giọng nói của nó mà thôi, chưa từng gặp trực tiếp như vậy.
“Ngươi có năng lực gì?” Lạc Nam hỏi.
“Thưa đại nhân, Dị U Giới có năng lực giúp Giới Chủ tăng cường thực lực khi chiến đấu với tồn tại đến từ cõi U Minh, có thể áp chế chúng nó.” Giới Linh hồi đáp.
“Xem ra không phải tự nhiên mà cái gương kia rơi xuống đây!” Lạc Nam nói:
“Ngươi biết được bao nhiêu chuyện, kể hết đi!”
“Vài trăm vạn năm trước, gương đồng bí ẩn đó được một vị cường giả trọng thương tìm đến Dị U Giới.” Dị U Giới Linh ngoan ngoãn trả lời:
“Vị cường giả đó cũng giống như ngài, không thuộc về thế giới này… nhưng hắn không có bản lĩnh hồi phục như ngài, chỉ còn sống được vài năm.”
“Gương đồng hư hỏng nặng, không thể sửa chữa hay phá huỷ, liên tục thả ra các tà vật đến từ nơi khác…”
“Trong những năm ngắn ngũi đó, vị cường giả kia đem gương đồng chôn vào lòng đất, dùng trận pháp phong toả xung quanh, sáng lập Sở Huyền Thành, tìm một nữ nhân làm thê tử, sử dụng đan dược thúc đẩy sinh ra hậu nhân, đem phần tu vi Thần Đạo còn sót lại truyền cho hắn rồi chính thức vẫn lạc.”
“Sở Huyền Thành lưu truyền đến ngày hôm nay… mà vì tuổi thọ của hậu nhân Sở Gia không cao, đến Sở Y và Sở Miên đã là đời thứ mười!”
Sở Y cùng Sở Miên cắn chặt cánh môi, có chút áy náy nhìn Dị U Giới Linh.
Rõ ràng tổ tiên của họ đã mang phiền toái đến cho Dị U Giới, y hiểu rằng thế giới này có thể áp chế tà vật, thế nên cố tình lựa chọn nơi này để giấu chiếc gương đồng, chờ người có năng lực giải quyết triệt để tìm đến.
“Ngươi cũng không tệ đâu, rõ ràng tổ tiên Sở Gia mang đến phiền phức cho ngươi, nhưng ngươi vẫn chiếu cố tỷ muội các nàng.” Lạc Nam khen Giới Linh một tiếng.
“Không, các nàng sở dĩ được ta chiếu cố vì nhân cách của Sở Gia trước nay đều rất tốt.” Dị U Giới Linh giải thích:
“Lập ra Sở Huyền Thành, ngoại trừ trấn áp tà vật, còn hỗ trợ rất nhiều tu sĩ giải nguyền rủa, giúp nhiều oán hồn trong thiên địa siêu thoát, giúp nhiều sinh linh giải các loại tà độc.”
“Hoá ra là thế.” Lạc Nam vuốt cằm, với đẳng cấp công pháp mà hai nàng tu luyện, dù mục tiêu không phải những thực thể đến từ Âm Gian, vẫn thừa sức giải quyết những vấn đề khác…
“Biết các nàng tốt, còn không mau nhận chủ?” Hắn cười lạnh.
“Lập tức nhận chủ thưa đại nhân!” Dị U Giới Linh không dám nói hai lời, liền hướng Sở Y và Sở Miên kính cẩn nói:
“Xin một trong hai vị hãy thu nhận ta!”
“Nhận Giới Linh sao?” Hai nữ hoảng hốt.
Lạc Nam buồn cười, liền phổ cập một phen kiến thức với hai nàng.
Nghe hắn nói trên Thần Đạo còn có Siêu Thần, cần có ba loại điều kiện để đột phá, sau đó mới đến Bất Hủ Thần, ánh mắt hai nàng sáng rực rỡ, chỉ cảm thấy một chân trời mới đang mở ra phía trước.
“Hiện tại chỉ cần thu nhận Thế Giới Bản Nguyên, không cần luyện hoá!” Lạc Nam nói:
“Chờ ta giúp các nàng chữa trị cái gương đồng kia, xem thử nó có thể giúp cả hai tỷ muội tiến vào Bất Hủ hay không.”
“Như vậy làm sao được chứ? Chiếc gương đó quý giá quá, bọn ta không dám nhận.” Sở Y lắc đầu:
“Nó nên thuộc về đại nhân mới phải.”
Sở Miên cắn môi anh đào không nói câu nào.
“Nha đầu, cứ nói thẳng đừng ngại.” Lạc Nam hứng thú mỉm cười.
Nghe hắn mở lời, Sở Miên bạo dạng bước đến nắm chặt tay hắn: “Mặc dù không biết Siêu Thần hay Bất Hủ lợi hại đến đâu, nhưng ta đã nhận định chàng là phu quân của ta, dù chàng không thích ta cũng sẽ đeo bám đến cùng.”
“Chiếc gương đó là cơ hội để ta có thực lực bám lấy chàng, ta không muốn bỏ qua.”
“Càn rỡ!” Sở Y nhướn mày, lạnh lùng nói:
“Để chữa trị chiếc gương đó, đại nhân nhất định phải tốn rất nhiều công sức, muội không được đòi hỏi quá mức.”
“Tỷ tỷ, trước đó chúng ta đã gả cho chàng, chàng còn chưa từng từ chối hay phủ nhận, tại sao giờ lại như người xa lạ?” Sở Miên khoé mắt đỏ lên, không phục nói:
“Bái đường thành thân, cả thế giới đều biết rồi, muội mặt dày theo đuổi thì đã sao?”
“Muội…” Sở Y vung tay muốn đánh.
“Được rồi!” Lạc Nam mở miệng:
“Sở Y hành động theo lý trí, Sở Miên lại lựa chọn cảm xúc... các nàng không ai sai cả.”
“Tỷ tỷ cũng rất thích phu quân, nhưng cứ ra vẻ giữ khoảng cách.” Sở Miên bĩu môi:
“Rõ ràng trước đó khi chàng còn là phế nhân, tỷ ấy luôn kiên quyết muốn gả cho chàng.”
“Ta…” Sở Y toàn thân run rẩy.
Nàng cảm thấy không xứng với hắn nên đâu dám tơ tưởng…
Nàng rất sợ mình và muội muội sẽ trầm luân, không còn lối thoát nhưng đổi lại chỉ là khoảng cách xa xôi không thể chạm đến.
Từ tận đáy lòng, nàng vẫn khao khát một lần chạm tay…
“Cơ hội đang ở trước mặt của nàng.” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Ta giúp các nàng khôi phục cái gương kia, nếu có thể thông qua nó đột phá Bất Hủ, còn sợ không xứng sao?”
“Nếu tỷ vẫn không muốn, một mình muội gả!” Sở Miên yêu kiều nói.
“Ai nói ta không muốn?” Sở Y nhỏ giọng thì thầm:
“Chỉ sợ chàng chê ta.”
“Ta không chê các nàng, nhưng phải biết nắm bắt cơ hội đó.” Lạc Nam thẳng thắng:
“Ta có không ít nữ nhân rồi.”
“Mấy nghìn người thế?” Sở Miên chớp chớp mắt hỏi.
“Phốc!” Lạc Nam suýt chút phun ra:
“Làm sao nhiều đến thế? Chỉ một phần nhỏ so với tưởng tượng của nàng.”
“Xời ạ, nhìn cái tên Cửu Minh Quốc Chủ kia đi, hậu cung của hắn phi tần đếm không nổi, thành lập cả đại quân còn được.” Sở Miên kỳ quái nhìn hắn:
“Chàng lợi hại hơn xa hắn, sao lại ít vậy?”
“Ít cái đầu của nàng!” Lạc Nam nhịn không được véo cái mũi nữ nhân này:
“Ta là chú trọng tình cảm, hiểu chưa?”
“Chụt!” Sở Miên chợt hôn lên gò má hắn, cười hì hì:
“Vậy đủ tình cảm chưa?”
“Tạm được!” Lạc Nam cười hắc hắc.
“Nha đầu này sao có thể lớn mật như vậy.” Sở Y nhìn mà tim đập chân run, nhưng nghĩ đến phu quân không chê mình, nội tâm ngọt như nếm mật, ở bên cạnh rót trà cho hắn.
“E hèm!” Dị U Giới Linh chen miệng vào:
“Làm phiền đại nhân một việc, nếu như thế giới này đã thuộc về phu nhân, mong ngài hãy giải quyết đại địch ở Cửu Minh Thần Quốc.”
“Cửu Minh Thần Quốc? không phải tên quốc chủ bị ta làm thịt rồi sao?” Lạc Nam kỳ quái hỏi.
“Thưa đại nhân, chuyện năm xưa chưa kể hết với ngài.” Dị U Giới Linh nói tiếp:
“Tổ tiên của Sở Gia đến thế giới này, nhưng kẻ thù của hắn cũng trọng thương rơi vào cùng lúc…”
“Tên kẻ thù này đang bế quan sâu trong thâm cung Cửu Minh Thần Quốc, từng chút hồi phục thương thế.”
“Đại nhân ra tay tiêu diệt Cửu Minh Quốc Chủ, tên kẻ thù kia đã kích hoạt trận pháp phong toả, đang cắn nuốt sinh linh trong thần quốc, đẩy mạnh khả năng phục hồi.”
“Sao ngươi không nói sớm?” Sở gia tỷ muội bất mãn.
“Trước đó ta đâu dám làm phiền đến đại nhân.” Dị U Giới Linh thấp thởm đáp.
Nó đâu biết được đại nhân vật này lòng dạ thế nào, vừa rồi nhìn thấy đối phương cư xử ôn hoà, vui đùa với hai nữ, biết rằng vị này không khó nói chuyện, nên mới dám mở lời nhờ vả.
“Ngon rồi!” Lạc Nam hào hứng đứng lên, ánh mắt lấp loé:
“Hy vọng là cường giả của Âm Gian!”