Trước ánh mắt khó coi của vô số tu sĩ Dương Thế, Huyền Dương đã cố gắng hết mức có thể, vẫn không thể nào tấn công được Sáu Cõi Luân Hồi.
Ngược lại, bên trong Lục Đạo Diệt Thần Trận cường hoá sức mạnh của vô vàn hư ảnh của Thần, Quỷ, Yêu… đang điên cuồng tràn ra từ sáu cánh cửa.
Chúng nó càng ngày càng nhiều, được Trận Pháp tăng cường thực lực, bất tử bất diệt, vây giết Huyền Dương.
Hàng nghìn phân thân Bất Hủ Thần, chỉ sau nửa ngày thời gian… tan thành tro bụi.
Cảnh tượng thê thảm như địa ngục, kinh sợ vô số người.
Đây là nghiền ép một cách cuồng bạo nhất, khác xa so với sự chiến thắng chật vật của Vô Ưu ở trận đầu.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai phủ nhận Huyền Dương rất mạnh… bằng vào khả năng phân thân của Vạn Ảnh Thần Đao và tăng cường phân thân của Thần Quân Chiến Đài, ở trong hàng ngũ cường giả Bất Hủ, Huyền Dương cũng là nhân vật nổi bật, đủ tư cách đảm đương vị trí Trưởng Lão của Trấn Cực Liên Minh.
Nhưng mà, đối thủ của hắn lại quá mức quỷ dị.
“Bại không oan!” Yên Nhược Tuyết cảm thán một tiếng, nhìn sang Lạc Nam:
“Phu quân, nếu bọn thiếp đụng độ thủ đoạn của Hắc Phong này, phải làm sao để thắng?”
Lời này khiến các nữ nhân đều tập trung…
“Đương nhiên là vận dụng Thiên Địa Hợp Hoan Kinh, dùng đến Luân Hồi Bá Tâm của ta.” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Khi có được lực lượng của Luân Hồi Bá Tâm, mở ra Thất Đạo… công kích của các nàng dễ dàng tác động được Sáu Cõi Luân Hồi, không để đối phương dùng chúng làm Trận Tâm để lập ra Lục Đạo Diệt Thần Trận.”
“Thế nếu chàng không ở gần chúng thiếp thì sao?” Diễm Hồng Liên bĩu môi:
“Lúc đó làm sao Thiên Địa Hợp Hoan Kinh phát huy tác dụng?”
“Đây đúng là điểm mấu chốt.” Lạc Nam gật gù:
“Ta sẽ cố gắng sáng tạo một môn công pháp song tu cấp Bất Hủ, để phu thê không còn bị giới hạn khoảng cách.”
Giống như Huyết Thống liên kết giữa hắn và các nữ nhi, không bị giới hạn khoảng cách… có thể ở bất cứ nơi đâu vận dụng một phần sức mạnh trong huyết thống của hắn.
Nhưng hắn và các lão bà không cùng huyết thống, vậy chỉ còn cách tự tạo công pháp thích hợp mà thôi.
“Vừa rồi chàng thu được ba luồng Ý Chí của thế giới, dùng một loại đúc ra Bất Hủ Thần Vật hỗ trợ song tu.” Ái Tâm nháy mắt đề nghị.
“Haha, ta đã có ý tưởng.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Cung Đình Thụ rất được!”
“Hảo phu quân!” Ánh mắt chúng nữ toả sáng.
Cung Đình Thụ quả thật có vô số kỷ niệm giữa hắn và các nàng, nó là một trong những Pháp Bảo đầu tiên, là trụ sở của Hậu Cung, mỗi người các nàng đều có một cung điện, chân tình gắn bó.
Quả thật, Cung Đình Thụ rất xứng đáng được thăng cấp thành Bất Hủ Thần Vật.
“Nếu các nàng cũng thấy không thành vấn đề, vậy cứ quyết định như vậy.” Lạc Nam nói.
“Vô cùng tán thành.” Chúng nữ đồng lòng gật đầu.
Lạc Nam bật cười, nghĩ lại thì Cung Đình Thụ toạ lạc ở vùng trọng điểm của Bá Việt Tông, là nơi sinh hoạt và tu luyện của Tông Chủ cùng các vị phu nhân, phải là Bất Hủ Thần Vật mới xứng đáng với vị thế của nó.
Bá Chủ Chi Thành sẽ là thứ đại diện cho hắn khi ngang dọc thiên hạ, còn Cung Đình Thụ sẽ là thứ đại diện cho hắn tại trụ sở tông môn.
Một động - một tĩnh.
“Ta không cam tâm!”
Tiếng gầm phẫn hận của Huyền Dương đầy vẻ không cam lòng…
Toàn bộ phân thân của hắn đã bị Lục Đạo Diệt Thần Trận huỷ diệt.
Càng đáng nói hơn chính là, Huyền Dương ngay cả cơ hội tự bạo Bất Hủ Thần Vật như Vô Ưu cũng không có.
Bên trong Lục Đạo Diệt Thần Trận, mọi nhất cử nhất động, vạn vật đều nghe theo mệnh lệnh của Hắc Phong.
Lục Đạo Luân Hồi Quy Tắc như vô vàn sợi xiềng xích, khoá chặt lấy Vạn Ảnh Thần Đao cùng Thần Quân Chiến Đài, trấn áp hai kiện Thần Vật một cách triệt để.
“Kết cục đã định rồi…” Bắc Huyền thở dài, đôi mắt già nua bất đắc dĩ nhìn về phía Minh Chủ.
“Trong các cường giả sở hữu hai kiện Bất Hủ Thần Vật của chúng ta, ai có thể thắng được Hắc Phong?” Minh Chủ trầm thấp hỏi.
Cả Cực Đảo tĩnh lặng, câu trả lời là không có ai.
Huyền Dương đã là mạnh nhất… nếu như đối chiến trực diện, Hắc Phong chắc chắn không phải đối thủ của hắn.
Nhưng mà sinh tử chiến, chẳng ai dùng nhược điểm của mình đấu với ưu điểm của đối thủ cả.
“Có trách, chỉ trách Hắc Phong quá quỷ dị…” Quan Phó Cấm thở dài.
Đổi lại là mình, Quan Phó Cấm tự nghĩ sẽ dùng Tán Thần Mộ Địa liên kết với mấy cổ Quan Tài, lợi dụng ưu thế về số lượng Bất Hủ Thần Vật nhiều hơn, dùng Tán Thần Thế ngạnh kháng Lục Cõi Luân Hồi.
Nếu bản thân chỉ có hai kiện Bất Hủ Thần Vật như Huyền Dương, Quan Phó Cấm cũng không biết phải làm thế nào.
Âm Gian thật sự là sâu không lường được, hai trận chiến đều áp đảo hoàn toàn, nếu không nhờ sự điên cuồng và quyết đoán của Vô Ưu, trận thứ ba cũng không cần đánh nữa.
Trước sự không cam tâm của sinh linh Dương Thế, Huyền Dương từng chút từng chút bị trấn sát tại Lục Đạo Diệt Thần Trận.
Linh hồn của hắn càng là bị cuốn vào trong Cõi Súc Sinh thuộc sáu cõi.
“Khốn nạn!” Bắc Huyền, Nam Phượng đám người sắc mặt đỏ bừng, hai mắt hằn lên tơ máu.
Rõ ràng Hắc Phong kia cố ý thu linh hồn của Huyền Dương vào trong Cõi Súc Sinh để sỉ nhục Dương Thế.
Đường đường là Bất Hủ Thần cường đại, Gia Chủ của Huyền Gia, lại bị thu vào trong súc sinh môn, trong khi nhân, thần, địa ngục hay quỷ đạo đều có thể…
Trần trụi sỉ nhục.
Nhưng dù phẫn nộ đến đâu, Trấn Cực Liên Minh cũng không thể xen vào.
Đã là Sinh Tử Chiến, chính là trận chiến một mất một còn, có chơi có chịu.
Muốn diệt người, phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị người diệt.
Lục Đạo Diệt Thần Trận tiêu tan, Sáu Cõi Luân Hồi biến mất…
Một luồng khói đen bao phủ Vạn Ảnh Thần Đao cùng Thần Quân Chiến Đài trở về địa ngục.
Lạc Nam chép miệng tiếc hận, trận này không thu hoạch được gì…
Suy cho cùng, Huyền Dương cũng không có tư cách để kéo đối thủ đồng quy vu tận như Vô Ưu.
“Trận cuối cùng, có thể bắt đầu!” Từ 18 tầng địa ngục, thanh âm thần bí kia lại vang lên:
“Trận này người tham chiến mỗi bên có ba kiện Bất Hủ Thần Vật.”
Ba kiện Bất Hủ Thần Vật, bất cứ ở nơi nào, bất cứ ở thế lực nào đều là tồn tại đỉnh cấp.
Ở Cấm Khu sẽ là Cấm Lão cao cao tại thượng, ở Trấn Cực Liên Minh và Sát Giới là trưởng lão hàng đầu, ở Bá Việt Tông đếm được trên đầu ngón tay.
Ánh mắt của toàn trường chuyển về phía Bá Chủ Chi Thành.
Trước đó Bá Chủ đã nói, trận thứ ba để Bá Việt Tông xuất thủ.
Toàn thế giới tập trung vào Lạc Kỳ Nam và Diệp Đài Trang, chỉ cần là người có kiến thức, sẽ biết ở Bá Việt Tông hiện tại, hai nàng là những người có đủ điều kiện tham chiến.
“Kỳ Nam, phong ấn baba vào Bạch Ấn Điện đi!” Lạc Nam nhỏ giọng nói.
Chúng nữ giật mình, sau đó đều tán thưởng và sùng bái nhìn hắn.
“Lão công không tồi, ý kiến tuyệt hảo!” Diễm Nguyệt Kỳ nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Bạch Ấn Điện có khả năng phong ấn và hấp thụ sức mạnh của bất kỳ sinh linh nào, nó là một phần trong thủ đoạn chiến đấu của Lạc Kỳ Nam.
Khi Lạc Kỳ Nam phong ấn Lạc Nam vào Bạch Ấn Điện, rút đi thủ đoạn và lực lượng của hắn để chiến đấu, chẳng phải nàng chính là vô địch sao?
Đến lúc đó đừng nói là đối thủ chỉ có ba kiện Bất Hủ Thần Vật, ngay cả Cấm Chủ cũng chưa chắc có thể thắng được nàng.
Mà chờ khi nàng chiến thắng, lại thả Lạc Nam ra là xong, vẹn toàn kỳ mỹ.
“Kế hoạch của phu quân rất tốt, nhưng e rằng không thể.” Tuế Nguyệt thầm nghĩ.
Quả nhiên, chỉ thấy Lạc Kỳ Nam kéo tay Lạc Nam, ưu nhã lắc đầu:
“Baba, ta muốn đánh trận này bằng chính sức mình, có Huyết Thống của người hỗ trợ đã là quá tốt rồi.”
Huyết Thống giữa phụ thân và nữ nhi chính là thứ thuộc về nàng, là điều mà nàng tự hào, là thực lực chân chính của nàng… nên nàng sẽ thoải mái điều động.
Nhưng còn việc dùng Lạc Nam xem như công cụ để chiến đấu, nàng không làm được, cảm thấy đây là hành vi gian lận.
Dù có chiến thắng, nàng cũng không thể thoả mãn.
“Quả nhiên.” Tuế Nguyệt mỉm cười.
Thân là sư phụ đã dạy dỗ Lạc Kỳ Nam trưởng thành, Tuế Nguyệt hiểu rõ tính cách của đồ đệ.
Ở trong những trận chiến công bằng như thế này, Kỳ Nam muốn đường đường chính chính giành phần thắng.
“Nha đầu ngốc, đây là trận chiến sống còn, lại đại diện cho mặt mũi của Bá Việt Tông.” Diễm Nguyệt Kỳ ôm lấy nữ nhi:
“Mẫu thân tin tưởng ngươi.”
“Chúng ta cũng tin tưởng.” Yên Nhược Tuyết cùng chúng nữ kiên định nói.
Lạc Kỳ Nam cảm động nhìn gia đình mình, nghiêm túc gật đầu:
“Sẽ không để Lạc Gia và tông môn chúng ta thất vọng.”
Nói xong, Thời Không dịch chuyển, thân ảnh như trích tiên giáng trần của nàng đã xuất hiện giữa không trung.
Lạc Nam tập trung cao độ, nếu nữ nhi rơi vào hiểm cảnh, dù trả giá bằng bất cứ thứ gì, hắn cũng sẽ cứu nàng.
Mặc kệ cái gọi là Âm Gian khủng bố đến đâu, hắn sẽ nghiền nát cả quy tắc.
“Bá Việt Đại Công Chúa sẽ đánh trận này!” Lạc Kỳ Nam cất giọng trong trẻo.
Cửu Thiên Huyền Lăng bay quanh cơ thể, toả ra thần quang diệu thế, tuyệt diễm vô song.
Vô số nam tử, thanh niên, thiếu niên mơ màng... bị phong thái, diện mạo và khí chất của Lạc Kỳ Nam làm cho mê mẫn.
Tuổi trẻ, gia thế, bối cảnh, thực lực… tất cả đều đứng đầu, còn đại diện cho Dương Thế quyết đấu sinh tử với Âm Gian.
Mấy nam nhân có sức chống lại?
Vào thời điểm này, đã có hàng triệu, hàng tỷ tên muốn được làm con rễ của Bất Hủ Bá Chủ.
“Moá nó, nếu Kỳ Nam của chúng ta xảy ra chuyện gì, Trư Gia sẽ trộm hết quần lót ở Âm Gian các ngươi.” Hắc Trư âm thầm siết chặt tay.
“Nói rất đúng.” Bọ Hung tán thành gật đầu:
“Ta sẽ đánh rắm thối khắp Âm Gian.”
“Yên tâm đi, nàng sẽ thắng!” Tôn Hầu Tử, Vô Chi Kỳ đám người tin tưởng tuyệt đối:
“Nàng là nữ nhi của người chuyên sáng lập kỳ tích, bản thân nàng chính là một kỳ tích!”
Từ trên địa ngục, một đoá Tử Liên chậm rãi xoay tròn, nhẹ nhàng trôi nổi mà đến.
Tử Liên tan đi, hiện ra thân ảnh một tên thiếu niên diện mạo phi phàm, thân mặc tử hắc trường bào, toàn thân tràn ngập âm dương nhị khí.
Thiếu niên nhìn Lạc Kỳ Nam, trong mắt không hề che giấu sự kinh diễm và ham muốn chinh phục, chắp tay nói:
“Hoàng Tuyền Thiếu Chủ - Hoàng Tam Canh!”
“Hoàng Tuyền Thiếu Chủ?” Lạc Nam nhướn mày, chẳng trách từ trên người tên này cảm ứng được vài phần quen thuộc.
Hoá ra là nhi tử của Hoàng Tuyền Thủ Hộ Giả, kẻ đã từng kịch chiến với mình trong Giới Bích.
“Phụ thân của hắn là cường giả hàng đầu Âm Gian, không thể xem nhẹ được.” Hương Trà trịnh trọng nói, nàng cũng đã nhận ra lai lịch của thanh niên.
Dù sao thì nàng từng cùng phu quân tiến vào Giới Bích, cũng thấy qua Hoàng Tuyền Thủ Hộ Giả.
“Thú vị lắm!” Cấm Chủ nhìn Lạc Nam nở nụ cười, hài hước truyền âm:
“Hai tên phụ thân chiến đấu còn chưa phân thắng bại, hậu duệ của bọn hắn đã phải quyết đấu sinh tử rồi.”
“Nếu ngươi không xen vào, ta đã đem Hoàng Tuyền Thủ Hộ Giả đánh bại.” Lạc Nam nhàn nhạt đáp.
“Hoàng Tuyền Thủ Hộ Giả ở Giới Bích chính là bất tử, ngươi diệt không được hắn đâu.” Cấm Chủ nhún vai:
“Ngược lại thì đây là Dương Thế, nữ nhi của ngươi có thể nhân cơ hội diệt nhi tử của hắn.”
“Đây không phải ân oán hay hận thù, đây là lập trường khác biệt.” Lạc Nam ung dung trả lời:
“Nữ nhi bảo bối của ta, thắng chắc rồi!”
Hắn vừa dứt lời, thanh âm của Hoàng Tam Canh đột ngột vang lên:
“Trận chiến này ta sẽ nhường mỹ nhân, chỉ cần Bá Việt Đại Công Chúa sau khi bại, làm nữ nhân của Hoàng Tuyền Cổ Tộc ta là được!”
Đồng tử Lạc Nam co lại, Bá Hồng Kiếm đã xuất hiện trong tay.
Toàn bộ Bá Chủ Chi Thành đều đang chấn động.
“Phu quân bình tĩnh!” Yên Nhược Tuyết cùng Thần Huyền Huân vội vàng kéo tay hắn giữ chặt.
“Dám cuồng vọng ngấp nghé nữ nhi của lão tử!” Lạc Nam nghiến răng.
“Kỳ Nam sẽ dạy dỗ hắn, không cần chàng đích thân ra tay.” Diễm Nguyệt Kỳ cùng Tuế Nguyệt cũng vội vàng khuyên can.
“Được lắm, lần sau gặp phụ thân hắn, lão tử sẽ hạ thủ không lưu tình!” Lạc Nam lạnh lùng hạ quyết định:
“Hoàng Tuyền Thủ Hộ Giả, ngươi không biết dạy con, đừng trách ta!”
“Hoàng Tuyền Cổ Tộc đúng không? Lão tử sẽ diệt tộc các ngươi!”
Không chỉ Lạc Nam, toàn bộ Chung Cực Dương Thế đều đang phẫn nộ, vô số thanh niên, nam tử ngưỡng mộ Lạc Kỳ Nam bạo phát lửa giận ngút trời, ngửa đầu gầm thét:
“Dám nói lời bất kính với Đại Công Chúa, muốn chết phải không?”
“Cũng không soi lại bộ dạng của mình, ngươi đủ tư cách sao?”
“Hoàng Tuyền Cổ Tộc? là cái rắm gì chứ?”
Trước lời mắng chửi và lửa giận của đám đông, Hoàng Tam Canh khinh miệt nở nụ cười:
“Là các ngươi vô dụng đến mức để một nữ nhân phải đại diện cho Dương Thế chiến đấu sinh tử, còn mặt mũi ở đây chỉ trích ta sao?”
Đối với lời của Hoàng Tam Canh, Lạc Kỳ Nam không mở miệng, lười đáp lời, chỉ là sát khí trong mắt đã bùng lên.
Kẻ này, đã tự ký khế ước cùng tử vong!