Giang thẩm nhà hàng xóm giọng lanh lảnh vang lên:
“Ôi trời ơi Giang Mộc Viễn, cuối cùng ngươi cũng về rồi! Ngươi mà không về nữa thì đứa nhỏ nhà ngươi bị ả ác phụ đó đánh c.h.ế.t mất thôi!”
“Phải đó! Mùa đông sắp tới, thằng nhỏ còn mặc đồ mùa hạ, có nhà nào làm thế với con mình đâu!”
“Thằng bé thật sự đáng thương, ngày ngày ăn không đủ no, toàn phải đi núi đào rau dại, gặm quả chua! Hôm nọ còn đi bắt tôm dưới sông, suýt bị nước cuốn trôi, cũng may là ta vớt kịp!”
“Giang Mộc Viễn, ngươi làm chức Đô úy gì gì đó cũng được đi, nhưng nếu ngươi còn định đi nữa thì nhất định phải hưu ngay ả đàn bà độc ác kia trước đã!”
Ta đứng ngây như phỗng, mặt mũi trắng bệch.
Theo nguyên tác, Giang Mộc Viễn đáng lý phải năm năm sau mới hồi hương, lúc đó còn là đại tướng quân! Hắn khi ấy trở về thấy cảnh con trai mình bị ngược đãi, liền sai binh sĩ áp giải ta, đánh thẳng mười trượng!
Giờ mới bao lâu? Sao hắn về sớm vậy?
Ta mặt trắng như tờ giấy, còn Giang Thời thì nhảy cẫng lên vì mừng.
“Cha về rồi! Cha về rồi!”
Nhưng nhảy được mấy bước, hắn như sực nhớ điều gì, nụ cười trên mặt chậm rãi tắt đi.
“Hừm… thì ra là vậy.”
“Bảo sao mấy hôm nay ngươi lật mặt nhanh thế, giả vờ tốt bụng, hóa ra đã biết trước cha ta sắp về, nên cố lấy lòng ta!”
“Nhưng muộn rồi! Ngươi vừa xấu xa lại độc ác, ta phải nói hết cho cha nghe!”
Giang Thời bỗng dưng bật khóc, như một quả pháo nhỏ lao vút vào đám đông:
“Cha——!”
Ngay giây sau, Giang Mộc Viễn ôm lấy hắn, bế lên, bước xuyên qua đám người, đi thẳng về phía ta.
Lúc hắn bước, thanh đao bên hông va vào khải giáp, phát ra những tiếng va chạm lanh lảnh.
Ta ngây người nhìn gương mặt tuấn tú sắc sảo của hắn, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta là — đẹp trai thật đó, chẳng trách Tô Cẩm lại nằng nặc đòi gả.
Còn ý nghĩ thứ hai…
Thôi xong rồi, con c.h.ế.t chắc rồi, mẹ ơi cứu con với——!
05
“Về nhà rồi nói.”
Giang Mộc Viễn lạnh lùng liếc ta một cái, ánh mắt mang theo sát khí khiến ta lập tức rụt cổ lại, ngoan ngoãn theo sau hắn.
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ ta sắp bị đánh thật ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa vào đến sân, cánh cổng vừa khép lại, Giang Thời liền lập tức bắt đầu mách tội:
“Người đàn bà xấu xa này bắt con mặc áo rách mỗi ngày, còn không cho con ăn no!”
Lông mày Giang Mộc Viễn cau lại.
“Con gọi thứ con đang mặc là áo rách à?”
Giang Thời đang mặc bộ xiêm y mới toanh ta vừa mua hôm qua — áo tay hẹp màu lam sẫm, lót bông mỏng, viền tay còn thêu hoa văn mây, nhìn qua không giống tiểu hài tử trong thôn mà như tiểu công tử nhà phú hộ.
Nguyên chủ vốn là tiểu thư nhà phú thương trấn bên, lúc xuất giá cha mẹ sợ nàng chịu khổ nên chuẩn bị cho nàng không ít đồ cưới. Ta vẫn luôn tích trữ chưa dùng đến.
Lần này ra trấn dạo phố, ta vốn chướng mắt mấy bộ đồ màu xám tro rẻ tiền, tự nhiên phải chọn loại tốt nhất mà mua.
Giang Thời cúi đầu liếc nhìn bộ y phục trên người, gương mặt lập tức đỏ bừng, vội vã giãy ra khỏi lòng Giang Mộc Viễn.
“Là người đàn bà xấu xa kia biết cha sắp về, mới cố ý mua cho con đó! Trước đây con không hề được mặc như này, để con lấy ra cho cha xem!”
Nói xong liền cắm đầu chạy vào phòng, lục lọi một hồi, rồi phồng má giận dữ bước ra, còn trừng mắt lườm ta một cái:
“Người đàn bà xấu xa đã đốt hết đồ của con rồi! Cha ơi, bà ta thật gian xảo!”
Hả? Đốt rồi à?
Lúc này ta mới chợt nhớ — tối qua sau khi tắm rửa thay đồ cho nó xong, ta thấy mấy cái áo cũ vừa rách vừa bẩn, liền tiện tay quẳng hết vào bếp lò mà đốt.
Khà khà khà… Tô Cẩm, ngươi đúng là đầu óc nhanh nhạy, phản ứng thần tốc!
Ta lập tức ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, làm ra vẻ đáng thương, lén lút liếc nhìn Giang Mộc Viễn, giả vờ sụt sùi lau nước mắt.
“Tiểu Thời lúc nào cũng không thích ta cả… Hức hức…”
Giang Thời tức đến mức giậm chân tại chỗ, gào toáng lên:
“Đồ đàn bà xảo trá độc ác! Cha ơi, đừng tin bà ta!”
Giang Mộc Viễn nhìn ta một cái, trong mắt có chút trầm ngâm, sau đó đột ngột xoay người vào phòng, đến bên rương áo lục lọi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nếu như hôm nay ta mới nhất thời mua y phục mới cho Giang Thời, thì chắc chắn chỉ có đồ mặc thu. Nhưng vừa mở rương ra, bên trong y phục đủ cả bốn mùa — áo lót bông, áo khoác mùa đông dày sụ, thậm chí còn có cả áo gấm mùa hè.
Sắc mặt Giang Mộc Viễn tối sầm lại, giơ tay chỉ vào chiếc rương đầy ắp xiêm y.
“Tiểu Thời, nói cho ta biết, chuyện này là sao?”
Ta đứng bên cạnh, không nhịn được khoái chí.
“Tiểu Thời, con ghét mẹ đến vậy sao… Hu hu hu~”
Thật may ta vốn là người nghiện mua sắm, thấy y phục trẻ con dễ thương quá liền mua mỗi mùa vài bộ, không ngờ hôm nay lại vô tình cứu mạng ta một phen!