Con Đường Tẩy Trắng Của Mẹ Kế Độc Ác

Chương 5



Ta vừa lau nước mắt xong, tay chân lập tức linh hoạt đón lấy túi bạc.

 

“Không sao đâu, ta vẫn còn ít bạc tích lũy. Mua nhà không nổi thì thuê cũng được.”

 

Nguyên chủ xưa nay chỉ biết giữ chặt sính lễ làm của hồi môn mà sống. Giang Mộc Viễn thì tiền ít, nên nàng ta ngoài việc lo quần áo cho mình ra thì chẳng nỡ tiêu lấy một xu cho Giang Thời.

 

Nhưng ta thì khác. Ta biết rõ chẳng mấy chốc Giang Mộc Viễn sẽ phát tài, vài chục hay trăm lượng bạc sau này đối với hắn chỉ là hạt bụi. Vậy là ta có lý do chính đáng để tiêu cho thật đã tay.

 

Tranh thủ lúc hắn còn nghèo, ta phải tiêu hết tiền tiết kiệm, không thể lãng phí chút nào!

 

Cơm nước xong xuôi, Giang Mộc Viễn chủ động rửa bát dọn bàn, còn ta thì xoa bụng, thong thả đi quanh sân tiêu thực. Giang Thời ngồi trên bậc thềm, mặt đỏ gay, nghiến răng nghiến lợi trừng ta:

 

“Ngươi đúng là đồ đàn bà xảo trá!”

 

“Ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi!”

 

Ta đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa tay chọc chọc vào má:

 

“Hi hi hi~ Vậy thì làm sao đây? Cha con hình như càng ngày càng nghe lời ta đấy—”

 

Ta chỉ khẽ chọc một cái thôi, thế mà Giang Thời bỗng biến sắc, ôm bụng rên rỉ.

 

Ta hoảng hốt:

 

“Này! Đừng có giở trò ăn vạ nha! Không biết xấu hổ à?”

 

Đợi đến khi Giang Mộc Viễn lao từ trong nhà ra, Giang Thời đã lấm tấm mồ hôi trên trán, lăn lộn dưới đất như cá mắc cạn.

 

Nhìn dáng vẻ này không giống đang giả vờ, ta vội vàng ngồi xuống, đưa tay sờ trán hắn, vừa chạm vào liền giật mình — nóng hầm hập.

 

“Là do đầy bụng rồi! Mau bế nó lên giường nghỉ!”

 

Kiếp trước, chị ta hay dẫn cháu về ngoại, cháu gái ta cũng thế — tỳ vị yếu, chỉ cần ăn nhiều một chút là tối đến sốt, ho, đau bụng, phải xoa bụng cả đêm mới đỡ.

 

Giang Thời ngày ngày chỉ uống cháo loãng, giờ đột nhiên ăn no một bữa, ruột gan nào tiêu hóa nổi chứ…

 

09

 

“Có cần mời đại phu không?”

 

Giang Mộc Viễn sắc mặt đầy lo lắng. Ta vừa ấn tay lên bụng Giang Thời, xoa nhẹ theo chiều kim đồng hồ, vừa quay đầu phân phó:

 

“Không cần đâu. Chu đại phu ở thôn bên mới sang nhạc gia, mấy hôm nay không có trong làng. Chàng đi huyện thì cả đi lẫn về mất hai canh giờ, mà chưa chắc đã mời được người về.”

 

“Ta xoa bóp cho nó một lát, chốc nữa nó đi ngoài được là sẽ đỡ thôi.”

 

Giang Thời nằm trong lòng ta, vừa khóc vừa rên:

 

“Cha! Người đừng tin bà ta! Nhất định là bà ta hạ độc con rồi, mau đi tìm đại phu cứu mạng con đi—!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giang Mộc Viễn do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không yên tâm về con trai.

 

“Ta cưỡi ngựa đi, sẽ nhanh hơn, không mất đến hai canh giờ.”

 

Chờ Giang Mộc Viễn vừa rời khỏi, Giang Thời lập tức khóc to hơn nữa.

 

“Đồ đàn bà xấu xa! Hôm nay ta nhất định c.h.ế.t trong tay ngươi mất rồi!”

 

“Thôi được rồi, bớt diễn đi! Ngươi là nam chính đấy, có nhảy vực, đ.â.m dao, lao xuống biển cũng chẳng c.h.ế.t được, gào cái gì mà gào!”

 

Ta gia tăng lực tay, tiếp tục day bóp, lại nhóm nước nóng đổ vào túi chườm, đặt lên bụng cho hắn giữ ấm. Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng hắn cũng có dấu hiệu muốn đi ngoài.

 

Sau vài lần vào nhà xí, đến khi Giang Mộc Viễn dẫn đại phu về, Giang Thời đã nằm trên giường ngủ thiếp đi.

 

Đại phu bắt mạch xong, không hài lòng nói:

 

“Ăn uống không tiêu, may mà xử trí kịp thời. Đứa nhỏ này tỳ vị yếu, làm cha mẹ không nên cứ ép con ăn cho cố.”

 

“Muốn trẻ mạnh khỏe, phải để đói ba phần, lạnh ba phần. Buổi tối vẫn nên uống ít cháo loãng, ăn nhiều quá không tốt. Phải từ từ điều dưỡng, không vội được.”

 

Giang Thời mơ màng mở mắt, vừa vặn nghe thấy câu này, hai mắt lập tức trợn tròn như chuông đồng, buồn ngủ bay biến không còn một mống.

 

Vẻ mặt hắn cứ như vừa bị sét đánh ngang tai. Ta liền nắm bắt thời cơ, thuần thục giơ tay áo lau khóe mắt, quay sang Giang Mộc Viễn với vẻ mặt u uất tội nghiệp:

 

“Ta đã nói là không cần mời đại phu rồi, nhưng chàng vẫn không tin ta.”

 

“Hai cha con các người thật vô tình... Một mảnh chân tâm của ta, rốt cuộc cũng là trao lầm người rồi... hu hu hu—”

 

10

 

Giang Mộc Viễn đưa đại phu về huyện, còn Giang Thời vì còn nhỏ, mệt quá nên đã ngủ thiếp đi từ sớm.

 

Ta đắp chăn cẩn thận cho nó, rồi đi rửa mặt, thu xếp nghỉ ngơi. Đang mơ mơ màng màng, bỗng cảm thấy bên cạnh giường trũng xuống, một thân thể nóng hừng hực áp sát lại gần.

 

Toàn thân ta lập tức cứng đờ.

 

Giang Mộc Viễn duỗi tay ôm lấy eo ta.

 

“Tô Cẩm, mấy năm qua, nàng vất vả rồi.”

 

Hơi thở nóng rực phả sát tai, khiến da đầu ta tê rần.

 

Dù Giang Mộc Viễn đúng là rất tuấn tú, nhưng chúng ta vừa mới gặp nhau lần đầu, làm sao ta ra tay nổi!

 

Ta vội làm ra vẻ giận dữ, hất tay hắn ra:

 

“Đừng chạm vào ta!”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^