Con Gái, Nghe Ba

Chương 14



Nửa tháng trước đám cưới, có một buổi tối, Sở Ngang đến nhà tôi.



Sau khi tôi xóa số liên lạc của anh ta, anh ta đã đổi số điện thoại khác, gọi điện cho tôi.



Chỉ gọi một lần, sau khi kết nối tôi liền cúp máy.



Thực sự không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa.



Ba tôi nói đúng, anh ta không g.i.ế.c người phóng hỏa, phạm phải là lỗi về mặt đạo đức.



Lỗi về mặt đạo đức, có thể lên án, nhưng không có cách nào trừng phạt.



Xã hội này là như vậy đấy, anh ta làm tổn thương tôi về mặt tình cảm, chỉ cần anh ta không để tâm, vẫn sẽ sống rất tốt.



Ai ai cũng là người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế, thậm chí có khả năng, anh ta căn bản sẽ không nhận ra mình có lỗi gì.



Anh ta sẽ sống rất tốt, ngay cả áy náy cũng chưa từng có.



Vì vậy xin những cô gái đã từng bị tổn thương, nhất định phải bước ra ngoài.



Nhất định phải bước ra.



Bạn đang khóc, anh ta đang cười, bạn không cam lòng, muốn trả thù, sự thật là chuyện tình cảm, phụ bạc rồi thì thôi.



Xã hội pháp quyền, không phải là nằm mơ giữa ban ngày, trả thù ai chứ?



Vì vậy sau khi khóc lóc ầm ĩ xong, nhất định phải sống thật xinh đẹp, trang điểm, đối xử tốt với bản thân, tự tặng hoa hồng cho mình, ăn một bữa thịnh soạn.



Không trả thù được người khác, ít nhất đừng trả thù chính mình.



Ngắm nhìn phong cảnh bị lãng quên bên cạnh, ở bên cạnh người thân, đứng dậy đối mặt với cuộc sống, dũng cảm tiến về phía trước, rồi sẽ có một ngày, ngoảnh đầu nhìn lại, quá khứ chỉ là chuyện cười thôi.



Tiếp tục bước đi, sẽ còn có những phong cảnh đẹp hơn nữa.



Tránh xa người làm tổn thương bạn, yêu thương bản thân thật tốt, yêu người xứng đáng, mới là sự trả thù tốt nhất.



Giống như nửa tháng tôi ở nhà đầu bù tóc rối, đau khổ đến tột cùng, tay run lẩy bẩy.



Lúc Sở Ngang gọi điện thoại đến, rõ ràng trong lòng gào thét, tám năm tình cảm chứ ít gì, nghe anh ta giải thích, để anh ta xin lỗi, cho anh ta một cơ hội... nhưng tôi vẫn dùng chút tôn nghiêm còn sót lại, nghiến răng nói với anh ta:



"Nếu anh còn biết xấu hổ thì cút xa một chút, đừng gọi cho tôi nữa."



Từ khi quen biết anh ta, tôi luôn là một cô gái hiền lành.



Anh ta đại khái ước chừng lại một tháng nữa, cơn giận của tôi cũng nên nguôi ngoai rồi, buổi tối lái xe đến, gõ cửa nhà tôi.



Trước đây, chỉ cần anh ta đến, ba tôi đều tươi cười, nhiệt tình tiếp đón.



Lúc này, ông nghiêm mặt, tức giận đóng sầm cửa lại.



"Đi đi đi! Cậu đi nhanh đi! Nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu, sau này đừng đến nữa."



Sở Ngang đến là có mang quà, anh ta đứng ngoài cửa, giọng nói vẫn nho nhã bình tĩnh như mọi khi: "Chú, để cháu nói chuyện với Khả Khả đi ạ."



"Nói chuyện gì nữa! Không cần thiết, cậu đi nhanh đi, nếu không đi tôi lấy cái chĩa đấy!"



Tôi nghe thấy động tĩnh đi ra, biết là anh ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.



Cách cánh cửa, lạnh lùng nói: "Chúng ta không có gì để nói cả, anh về đi."



"Khả Khả, anh chỉ nói vài câu thôi, nói xong sẽ đi."



"... Anh cứ đứng ngoài đó nói đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



"Em hết giận chưa?"



"Cút!"



5



Tôi cảnh cáo Sở Ngang, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát.



Không bao lâu, bên ngoài quả nhiên không còn động tĩnh nữa.



Ba tôi không vui lẩm bẩm: "Báo cảnh sát gì chứ, nếu nó còn không đi, bố sẽ lấy cái cào ra."



"... Thôi được rồi ba, đi xem 'Hòa giải vàng' của ba đi."



Tôi đẩy ông ấy vào phòng xem tivi, liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ tối rồi.



Ngồi xổm trong sân đánh răng, lại rửa mặt, tôi đang chuẩn bị về phòng ngủ thì tiếng gõ cửa lại vang lên.



Bực mình, tôi tiện tay cầm cây cào phân ở góc tường, xỏ dép lê, mặt mày hung dữ mở cửa:



"Còn dám gõ! Anh có biết xấu hổ không hả! Tôi lấy cào phân..."



Chưa nói hết câu, tôi đã nuốt xuống.



Ngoài cửa, Lưu Gia Dịch đứng thẳng tắp, đang nhìn tôi với vẻ mặt thích thú, nhướn mày.



Tôi vội vàng ném cây cào phân sang một bên như ném củ khoai lang nóng.



Rồi da đầu tê dại, đỏ mặt hỏi: "Sao giờ này anh còn đến đây?"



"Ừm, quán bây giờ không bận nữa, anh qua xem em thế nào."



Cửa chỉ hé mở một cánh nhỏ, anh cúi người bước vào sân, tay phải còn xách mấy túi đồ.



"Cái gì vậy?" Tôi hỏi.



"Mì cá thịt dê, súp bào ngư sò điệp khô, còn có mấy loại hoa quả cắt sẵn."



"Em không thích ăn thịt dê."



"Anh nấu, em thử xem."



"Ăn khuya dễ béo."



"Cho nên anh mới đến, em quá gầy, ăn chút đi."



Anh quen đường quen lối vào bếp nhà tôi, bật đèn, lấy bát to trong tủ, đổ canh thịt dê và súp bào ngư còn đang bốc khói ra.



"Bác đâu rồi?"



"Trong nhà xem tivi ạ."



"Để anh đi gọi bác."



Lưu Gia Dịch đứng dậy rời khỏi bếp.



Không lâu sau, anh lại mỉm cười quay lại: "Bác không chịu ra, em ăn chút đi."



"Ồ, người già qua giờ cơm tối rồi ít khi ăn lắm."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!