Vừa khi ông đi thì Trương Linh đau bụng sinh, phải nhập viện.
Trong bệnh viện xảy ra chuyện gì, tôi không rõ, vì tôi phải chăm sóc Trần Giao Giao.
Dù gì con bé cũng mới 8 tuổi, lại đang rất m.ô.n.g lung về tương lai của mình, nó không thể thiếu người bên cạnh.
Chuyện của Trương Linh đều do bảo mẫu lo liệu.
Ngày bà ta sinh, không biết thế nào mà trời đổ mưa như trút.
Bố tôi vừa từ sân bay về, nghe tin bà ta sắp sinh, chẳng màng gió mưa, lập tức lái xe tới bệnh viện.
Tiếc là, số mệnh thật khéo trêu người.
Trên đường đi, ông gặp tai nạn giao thông.
Nghe nói xe mất phanh, trời mưa lớn khiến xe không kiểm soát nổi.
Để tránh đ.â.m vào người khác, ông cố ý đ.â.m vào chướng ngại vật bên đường, kết quả là xe nát, người chết.
Cùng lúc đó, Trương Linh sinh được một bé trai.
Bà ta gọi điện báo tin vui cho bố tôi, không ai bắt máy, đành phải gọi về nhà.
Tôi nói với bà ta:
“Ông ấy đội mưa đến bệnh viện tìm bà, theo lý thì giờ phải đến rồi, không chừng là có chuyện trên đường…”
Không lâu sau, tôi nhận được tin dữ.
Nhưng Trương Linh lại nhận được sớm hơn.
Vì bà ta mới sinh xong, không tiện đi lại, nên chuyện hậu sự của bố tôi đành do tôi lo liệu.
Những chuyện khác tôi không vội.
Tôi chỉ vội xử lý tài sản của ông ấy — dù thật ra tôi cũng không rành.
Nhưng dù sao ông cũng là tổng giám đốc, tài chính và luật sư của ông rành hơn tôi.
Mọi người đều nhất trí: tài sản quan trọng hơn xác chết.
Hơn nữa, t.h.i t.h.ể ông ấy không còn nhìn nổi, cũng chẳng ai muốn nhìn.
Trong lúc giải quyết hậu sự, người dưới quyền ông và các đối tác kinh doanh chia thành hai phe.
Một phe ủng hộ Trương Linh.
Phe còn lại… dĩ nhiên là ủng hộ tôi.
Tất nhiên, tôi không nghĩ họ vì lương tâm trỗi dậy mà muốn lo cho đứa con gái do vợ trước để lại như tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Có lẽ họ nghĩ rằng nếu tôi thừa kế cổ phần công ty, sẽ dễ kiểm soát hơn.
Dù sao, tôi vẫn còn là học sinh, dễ gạt hơn người lớn như Trương Linh.
14
Trương Linh lẽ ra phải ở cữ, nhưng chồng vừa chết, còn tâm trạng đâu mà ở?
Bà ta vẫn son phấn đầy mặt, ăn mặc chỉn chu để giải quyết mọi việc.
Bà ta nói:
“Lão Trần còn chưa lạnh xác, mà các người đã tranh giành tài sản? Đây là chuyện nhà chúng tôi, liên quan gì đến các người mà vội vàng như vậy?”
Có người lên tiếng:
“Chị dâu, không thể nói vậy được. Tổng giám đốc Trần đóng vai trò quan trọng trong công ty, nếu không xử lý ổn thỏa, hoạt động công ty sẽ bị ảnh hưởng.”
Trương Linh nói:
“Tôi là vợ ông ấy, sinh con đẻ cái cho ông ấy, thì tất cả tài sản hiển nhiên thuộc về ba mẹ con chúng tôi, có gì phải tranh cãi?”
Có người khác phản bác:
“Nếu chúng tôi nhớ không nhầm, khi vợ trước của tổng giám đốc mất, tài sản vợ chồng chia đôi. Một nửa của mẹ Yên Yên trở thành tài sản thừa kế, ông Trần và Yên Yên mỗi người hưởng một nửa.
“Lúc đó tiền chưa nhiều, nhưng căn nhà năm ấy giờ đã rất giá trị.
“Sau này, tiền góp vốn vào công ty và căn biệt thự này đều dùng tiền của ông bà ngoại Yên Yên, theo luật thừa kế, tất cả nên thuộc về Yên Yên.”
Ngay tại đó, Trương Linh nổi khùng, tiện tay chụp cái ly trà ném về phía tôi:
“Là mày xúi họ nói mấy thứ này đúng không?
“Mày quên mày từng đứng trước di ảnh mẹ mày thề thế nào rồi à?
“Bao năm nay, mày ăn uống, sinh hoạt, đi học, tiêu bao nhiêu tiền mày đếm được không?
“Chút tiền họ để lại có đủ không đã là chuyện khác. Vậy mà mày còn mặt mũi mở miệng tranh giành khi bố mày còn chưa lạnh xác?”
Lúc đó tôi rất tỉnh táo.
Tôi nói:
“Dì Linh nói đúng. Chúng ta là người một nhà, không phân biệt lẫn nhau.
“Giờ bố tôi đã mất, mọi thứ đều là di sản của ông, đi phân biệt cái nào là của mẹ tôi, cái nào là của ông bà ngoại tôi, không nói đến việc phân được hay không, mà làm thế chỉ khiến quan hệ giữa tôi và dì Linh rạn nứt, tôi không muốn điều đó.
“Con sắp thi đại học, chỉ muốn cố gắng đậu một trường tốt. Những việc khác, cứ giao cho dì Linh xử lý.
“Em trai em gái còn nhỏ, không còn cha, chúng cần những thứ này hơn con.”
Trương Linh nghe xong thì rất bất ngờ.
Từ sau sự việc năm đó, tôi chưa từng phản kháng lại bà ta.