Còn Thở Là Còn Quyến Rũ

Chương 11



Cô mở từng lớp túi nilon, lấy ra những tờ tiền cũ kỹ, lấm lem vết bẩn. Vẻ mặt xót xa, đau lòng đến tột cùng, nhưng vẫn kiên quyết cầm số tiền đó mua thuốc cho hắn. Lúc ấy, hắn ngồi trong văn phòng, hốc mắt nóng bừng.

Từ năm mười ba tuổi, hắn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, nhưng giây phút đó, hắn suýt nữa thì không kìm được tuyến lệ của mình.



Sau đó, hắn cố tình tung tin đồn bệnh tình trở nặng. Triệu Uyển Nghi, người đã dan díu với người khác từ lâu, quả nhiên đòi hủy hôn với hắn. Mọi việc đâu vào đấy, sau khi Triệu Uyển Nghi ra nước ngoài, hắn lập tức đón cô về nuôi dưỡng bên cạnh. 

Lý do hắn không hề đề cập đến chuyện cưới hỏi, chỉ đơn giản là vì những năm đó hắn luôn đau ốm liên miên.

Lâm Chính Hiên từng nói riêng với hắn rằng, cơ thể hắn suy nhược, có thể sẽ không có con nối dõi, sống được bao lâu cũng không chắc chắn. Hắn không nỡ để cô phí hoài cả đời, không nỡ để cô phải chịu cảnh góa bụa khi còn trẻ. 

Hơn nữa, hắn vẫn luôn không hiểu rõ, hoặc là không dám hiểu rõ, liệu Giang Dĩ Phù có thực sự yêu hắn hay không? Cô có thể thích tiền trước, thích hắn sau cũng được. Nhưng nếu cô không hề thích hắn thì sao?



Cô lén lút chọc thủng bao cao su, lén lút đến bệnh viện kiểm tra, hắn đều biết.

Cô lén lút tiết kiệm tiền, nửa đêm đang ngủ mơ màng cũng sờ thử hơi thở của hắn xem hắn còn sống hay không, hắn cũng đều biết.

Nhưng hắn không bận tâm đến những điều này.

Xét cho cùng, chỉ cần có một chút chân tình, hắn đều có thể chấp nhận.



Sau đó, cô đột nhiên bỏ trốn cùng Từ San. Ban đầu, hắn chỉ muốn đích thân bay đến bắt cô về. Nhưng hắn nhanh chóng thay đổi ý định. Cô đi cũng tốt. Chu Thế Quân đã nóng lòng muốn ra tay từ lâu, vài lần âm thầm hành động.

Cô đi rồi, hắn có thể toàn tâm toàn ý lo liệu những việc này, không cần phải lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của cô. 

Nhưng, làm sao có thể thật sự buông bỏ? Dù cách xa vạn dặm, hắn vẫn phải sắp xếp cuộc sống của cô chu toàn, thoải mái.

Nếu không phải thấy hắn gật đầu, Phó Tu Bạch làm sao dám thật sự buông tha cho cô, giấu kín tin tức của cô?

Cô ngốc nghếch như vậy, căn bản sẽ không nghĩ đến những điều này. Vậy thì càng tốt.



Chỉ là hắn không ngờ, khi nghe tin hắn sắp chết, cô lại một mình chạy về. Lúc cô đứng bên giường hắn khóc, trái tim hắn như tan vỡ, nhưng lại có một sự mãn nguyện chưa từng có. Hắn đã nói rồi, chỉ cần một chút chân tình là đủ.

Nhưng khoảnh khắc ấy, hắn biết, tình cảm của cô dành cho hắn không chỉ là một chút.



...



Mỗi năm tôi đều đến chùa Phổ Tế thắp hương, quyên góp rất nhiều tiền cúng dường.

Mỗi năm, nguyện vọng của tôi đều không thay đổi: cầu mong Chu Kinh Nam khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Tôi nghĩ, Phật Tổ đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, nhưng chỉ nghe được một nửa.



Năm Chu Kinh Nam năm mươi tuổi, anh ấy đã vĩnh viễn rời xa tôi và các con của chúng tôi.

Lúc anh ấy hấp hối, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông.

Tôi khóc đến mức ngất đi vài lần. Các con cũng khóc đến sưng cả mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc hồi quang phản chiếu, Chu Kinh Nam hôn tôi lần cuối. Anh ấy gọi tên tôi: "Phù Phù." 

Anh ấy nói: "Kiếp sau, Phù Phù của chúng ta sẽ chỉ hưởng quả ngọt, không phải chịu khổ nữa."



Tôi khóc nức nở, lắc đầu nguầy nguậy. "Chu Kinh Nam, em không cần kiếp sau, em chỉ cần kiếp này được bạc đầu giai lão với anh, em không cho phép anh chết, anh nghe thấy không? Nếu anh chết, em sẽ lập tức đi lấy chồng khác, em nói được làm được..."



Nhưng anh ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng nhìn tôi. "Nếu em muốn tái giá, chỉ có thể gả cho Lâm Chính Hiên. Anh biết anh ta thật lòng yêu em. Nhưng em không được dẫn anh ta đến tế bái anh, vì anh vẫn sẽ ghen..."



"Chu Kinh Nam..." Tôi khóc đến xé lòng.

"Em sẽ không gả cho ai cả, em chỉ cần một mình anh, kiếp này, kiếp sau, em đều chỉ cần một mình anh."



"Vậy thì đã hứa rồi nhé, Phù Phù, kiếp sau chúng ta gặp lại." Anh ấy lần cuối cùng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi đỏ trên trán tôi. "Không lừa em đâu, có anh ở đây, số phận của em sẽ không tệ. Phù Phù, hãy sống thật tốt."



Nói xong câu này, tay anh từ từ buông xuống, nhưng vẫn chậm chạp không nhắm mắt. Nước mắt tôi như mưa, ngây người ngồi đó rất lâu, rất lâu. Cho đến khi các con khóc gọi tôi: "Mẹ ơi, hãy để ba nhắm mắt, yên tâm ra đi."

Tôi mới giơ tay lên, nhẹ nhàng khép mắt cho anh.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, đã rơi suốt một ngày một đêm, dường như sẽ không bao giờ ngừng lại. Tôi ghét mùa đông ở Kinh Thành, ghét tuyết rơi. Tôi ghét tất cả những ngày tháng không có Chu Kinh Nam. Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, cố gắng sống thật tốt nhiều năm.

...

Trái tim tôi mãi mãi trống vắng một nửa.



Mười năm sau ngày Chu Kinh Nam qua đời, Lâm Chính Hiên cũng ra đi.

Sau đó, đến lượt Từ San, Phó Tu Bạch.

Tôi lần lượt tiễn biệt từng người. Rồi sau đó nữa, là tôi nằm trên giường bệnh, hấp hối.

Bên giường tôi đứng đầy người, họ cũng đến tiễn đưa tôi. Nhưng tôi lại nhìn thấy Chu Kinh Nam giữa đám đông. Anh ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ thời trẻ, tuấn tú, gầy gò, nụ cười như gợn sóng trên mặt hồ xuân nước.

Anh ấy cầm một chiếc ô đen, mặc chiếc áo khoác đen mà tôi yêu thích nhất, từ trong màn tuyết bay lả tả bước về phía tôi.

Anh ấy đưa tay về phía tôi, nói: "Phù Phù, anh đến đón em rồi."



Tôi vui mừng đưa tay cho anh ấy, khi anh ấy nắm lấy tay tôi, tôi mãn nguyện nhắm mắt lại. "Chu Kinh Nam, kiếp sau chúng ta gặp lại. Kiếp sau, em vẫn muốn gả cho anh."



"Được."



(Hết)

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com