Bàn tay Chu Kinh Nam đặt trên lưng tôi từ từ trượt xuống. Trượt dọc theo sống lưng mảnh mai của tôi đến eo thon mềm mại. Cuối cùng dừng lại trên những đường cong lả lướt.
Hắn giơ tay kia lên, nới lỏng cà vạt. Tôi nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ: "Chu Kinh Nam?"
"Chuyện ngủ riêng hay không thì để sau."
"Trước tiên hãy dập lửa cho anh đã."
5.
Tôi cắn môi, nhìn hắn với vẻ mặt có chút uất ức. "Nhưng em không thích ở trên xe." Đầu sẽ bị hắn đụng vào trần xe, đau lắm.
Chu Kinh Nam nắm lấy cằm tôi, nâng mặt tôi lên. Hắn cúi đầu, hôn lên hàng mi đẫm lệ của tôi. "Phù Phù, muộn rồi."
Tôi ngẩn người. Mới chợt nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn. Vừa rồi tôi ôm hắn vừa khóc vừa cọ. Con thuyền rách nát của hắn lại sắp ra khơi rồi. Chu Kinh Nam cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên n.g.ự.c tôi. "Hôm nay em cứ thế này mà ra ngoài?"
Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn. Trắng nõn như thịt quả vải đã bóc vỏ. Nhìn thôi cũng thấy rung động. Nghĩ thầm chua chát, Chu Kinh Nam thật có phúc. Được ăn ngon thật đấy. Hắn không phải là đang hút tinh bổ dương đấy chứ? Cho nên ba năm rồi mà vẫn sống khỏe re!
6.
Cuối cùng Chu Kinh Nam vẫn không buông tha tôi. Con thuyền rách nát này đúng là dai sức thật. Xe đã đỗ trong hầm để xe ở nhà nửa ngày rồi mà hắn mới chậm rãi đưa tôi vào bờ.
Tôi ôm cổ hắn, người mềm nhũn như cục bột. Váy bị xé rách. Vớ cũng rách. Cả người đầy dấu vết chằng chịt. Chu Kinh Nam dùng áo khoác ngoài bọc lấy tôi, bế tôi xuống xe. Người giúp việc trong nhà đều biết ý tránh đi.
Hắn bế tôi lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ chính. Sau đó, thành thạo lấy ra một đôi còng tay màu hồng lông xù từ ngăn kéo đầu giường. Tôi nằm úp sấp trên giường, trong lòng thầm mắng một câu. Lão già này chắc chắn là đang hút tinh bổ dương. Nếu không thì sao có thể lại một lần nữa chứ?
"Phù Phù." Chu Kinh Nam nghiêng người về phía tôi, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa trầm giọng hỏi tôi. "Mấy hôm trước, em đi bệnh viện làm gì?"
Tim tôi lập tức thắt lại, suýt chút nữa thì hồn vía lên mây. "Chỉ là... kinh nguyệt hơi khó chịu, đi kiểm tra nội tiết thôi." Nói xong, tôi nhìn hắn với vẻ mặt vô tội: "Sao vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vậy thì nghe theo lời dặn của bác sĩ mà điều trị cho tốt."
"Ừm, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ."
Chu Kinh Nam dường như rất hài lòng với sự ngoan ngoãn nghe lời của tôi. Cúi đầu hôn tôi: "Phù Phù, chúng ta làm thêm lần nữa."
7.
Chu Kinh Nam thỏa mãn đi vào thư phòng. Tôi nằm trên giường bán sống bán chết. Cho đến khi cô bạn thân nhắn tin hỏi thăm tiến độ. Tôi mệt mỏi trả lời: "Giang Dĩ Phù khởi nghiệp chưa được bao lâu đã suýt c.h.ế.t trên giường..."
"Còn nói đùa được, xem ra hôm nay chưa bị vắt kiệt sức rồi."
"Nhưng mà Phù Phù, tiếp theo cậu định làm gì?"
"Thực ra cậu giống tớ cũng được mà, Chu Kinh Nam sống thêm mấy năm, cậu kiếm thêm được một chút, tốt biết mấy." Không giống nhau. Hoàn toàn không giống nhau. Hai tuần trước, tôi đột nhiên phát hiện ra, tôi lại đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết. Chỉ là con chim hoàng yến để Chu Kinh Nam giải tỏa nỗi buồn và dục vọng sau khi vị hôn thê rời đi.
Sau đó, sức khỏe của hắn dần dần hồi phục, hiểu lầm với vị hôn thê cũng được hóa giải. Hai người trải qua muôn vàn khó khăn cuối cùng cũng đến được với nhau.
Trước khi kết hôn, vị hôn thê của hắn đã đưa ra một yêu cầu duy nhất. Đó là Chu Kinh Nam phải tự tay xử lý tôi và đứa con trong bụng tôi. Chu Kinh Nam đã đồng ý. Vài tháng sau, tôi c.h.ế.t trên bàn sinh ở bệnh viện. Con thì c.h.ế.t non, tôi thì mất m.á.u quá nhiều, khi tắt thở toàn thân m.á.u đã chảy hết.
Tính toán thời gian. Có lẽ bây giờ tôi đã mang thai rồi. Nghĩ đến những điều này, tôi liền cảm thấy kinh hãi. Mấy hôm trước, tôi thậm chí còn cuống cuồng đến mức nghĩ, nếu Chu Kinh Nam c.h.ế.t thì sao. Vậy thì con tôi sẽ là con của người đã khuất, Chu gia chắc chắn sẽ giữ lại mạng sống cho nó.
Vì vậy, hai tuần nay, tôi đã dùng hết mọi thủ đoạn để quyến rũ hắn. Cố gắng hết sức để thay đổi cốt truyện trong sách. Nhưng bây giờ xem ra, hình như chẳng có tác dụng gì. Chu Kinh Nam trên giường sung sức như vậy, chắc sống thêm được ba mươi năm nữa.
8.
Tôi có chút chán nản. Cho đến nỗi đêm đó ngủ quên, không chỉ nằm mơ mà hình như còn mộng du nữa. Chu Kinh Nam nằm bên cạnh tôi, một tay ôm tôi, thở rất nhẹ. Tôi nhẹ nhàng xuống giường, đưa tay dò hơi thở của hắn. Lại áp ngón tay lên cổ hắn, cảm nhận mạch đập. Một lúc lâu sau mới lắc đầu thất vọng: "Sao vẫn còn thở, phiền phức thật."
Khi quay người lại, Chu Kinh Nam đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi. Tôi sợ hãi quay đầu lại, hắn vẫn nhắm mắt. Giọng nói còn mang theo vẻ mơ màng buồn ngủ: "Giang Dĩ Phù, đừng sốt ruột thế."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]