"Nói dối! Dương Dương không phải loại trẻ con bốc đồng! Có phải cô vì muốn chạy nhanh hơn nên đã bỏ rơi một đứa trẻ trên núi không?"
Lục Khanh Khanh tức đến tái mặt.
Dù chuyện này có phải do Lục Khanh Khanh làm hay không, chỉ cần tôi chất vấn, dư luận chắc chắn sẽ chia thành hai phe.
Người hâm mộ của Lục Khanh Khanh lập tức nhảy ra tranh cãi:
"Sao có thể vu oan cho một người vừa đẹp vừa tốt bụng như Khanh Khanh? Cô ấy luôn chăm sóc Dương Dương trên đường đi, còn định đưa nước của mình cho cậu bé uống nữa!"
Nhưng các dì fan mới của Dương Dương thì nổi giận:
"Nước của Lục Khanh Khanh là do Dương Dương đổi bằng cách trả lời đúng câu hỏi đấy!"
"Lần này tôi đứng về phía Tô Tri Viện, con là của cô ấy, chắc chắn cô ấy hiểu con mình nhất!"
"Xin hãy bình an! Mong tiểu thiên tài của chúng ta không gặp chuyện gì!"
23
Tôi không có thời gian để truy cứu trách nhiệm của Lục Khanh Khanh nữa.
Lao thẳng vào mưa để tìm người.
Đạo diễn cũng hoảng loạn.
Nếu Dương Dương xảy ra chuyện, chương trình này khỏi phát sóng luôn!
Ông ta huy động toàn bộ nhân viên cùng đi tìm kiếm.
Các phụ huynh của đội khác đều có ấn tượng tốt với Dương Dương, cũng tham gia vào đội tìm kiếm.
Bầu trời hoàn toàn tối đen.
Mưa vẫn trút xuống không ngừng, khiến việc tìm kiếm càng thêm khó khăn.
Tôi chẳng còn tâm trí để che ô.
Bước chân lảo đảo, nước mắt rơi không ngừng, tôi liều mạng chạy về phía trước.
Nhưng—
Một cây dù lớn vẫn luôn che trên đầu tôi.
Tôi quay lại nhìn.
Tả Vân Đình vẫn giữ khoảng cách nửa bước, lặng lẽ đi theo sau.
Anan
Không hề bận tâm bộ vest cao cấp đặt may riêng đã ướt sũng.
Đường núi trơn trượt.
Tôi sơ ý trẹo chân, ngã sõng soài xuống đất.
Đau quá!
Tôi hít mạnh một hơi, mặt tái mét.
Tả Vân Đình ngồi xuống, kiểm tra vết thương, giọng điệu bình tĩnh:
"Bị trật chân rồi."
Tôi vừa tức giận vừa lo lắng.
Hận bản thân lại vô dụng đúng lúc quan trọng này!
Từ đây đã có thể nhìn thấy đài thiên văn không xa nữa.