Công Chúa Giả Mạo

Chương 13



Dẫu vị Hoàng đế kia có tình cảm sâu nặng với Triệu quý phi đến nhường nào, thì cái tình cảm ấy cũng không thể sánh bằng danh dự của cả dòng tộc.

 

Nhưng còn Tiêu Đình Dực... rốt cuộc hắn ta muốn gì?

 

Chuyện Triệu quý phi từng là quan kỹ, một bí mật thâm cung chốn hoàng thất, chính là do hắn chủ động tiết lộ cho ta trên thuyền ngự. Việc đưa năm gã nam nhân kia đến kinh thành để làm chứng trước mặt Hoàng đế, cũng là do hắn gật đầu đồng ý.

 

Hắn còn nói, Triệu quý phi dù có hóa thành tro, hắn cũng có thể nhận ra dung mạo của bà ta. Câu nói đó, rõ ràng mang theo một sự căm hận sâu sắc.

 

Ta vừa định mạnh dạn hỏi thẳng ra, Tiêu Đình Dực lại đột nhiên mở lời, giọng điệu ẩn chứa vài phần trêu tức: "Nghe nói, muội muốn trở thành Thái tử phi của cô?"

 

Ta nhất thời sửng sốt, không biết phải đáp lời ra sao.

 

"Cô lăn lộn nơi sa trường, tai nghe tám hướng, mắt nhìn sáu đường. Muội dám nói với cô, ở ngay trước mặt cô, muội có thể nói được những lời tâm tình, thầm kín gì cơ chứ?"

 

"Thái tử điện hạ, tất cả chỉ là lời nói đùa nhất thời thôi mà!" Ta cuống quýt giải thích, cố gắng che giấu sự bối rối.

 

"Đừng đùa, không hề thấy buồn cười. Nếu như muội muốn..."

 

"Ta không muốn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ánh mắt hắn nhìn ta càng trở nên lạnh nhạt, mất hết hứng thú: "Sao lại không muốn?"

 

"Thái tử điện hạ, việc ta mạo nhận thân phận công chúa chỉ là để báo thù cho mẫu thân và hơn mười vị tỷ tỷ đã c.h.ế.t oan uổng. Nay, mối thù này đã trả được một nửa, thân phận công chúa này xem như cũng đã thuộc về ta, nhưng ta chưa từng dám quên mình là ai. Ngài là Thái tử, thê tử tương lai của ngài sẽ là mẫu nghi thiên hạ, là hoàng hậu cao quý. Vị trí ấy, không phải là thứ mà một nữ tử xuất thân bình dân như ta có thể vững vàng ngồi lên. Tình cảm mà điện hạ dành cho ta, chẳng qua cũng chỉ là nhất thời hứng thú. Cho dù điện hạ thật lòng yêu thích ta, thì sau này khi ngài đăng cơ, hậu cung chắc chắn sẽ có vô vàn mỹ nữ, ta cuối cùng cũng chỉ là một trong số những thiếp thất của ngài mà thôi."

 

Tiêu Đình Dực nhìn ta, giọng điệu không còn vẻ ái muội, thay vào đó là sự tán thưởng: "Rõ ràng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, sao lại hiểu được những đạo lý này?"

 

Ta mỉm cười: "Ngài có biết không? Mười mấy vị tỷ tỷ ở Xuân Noãn Các đều là do mẫu thân ta cưu mang về. Họ có người bị gia phu hà khắc ruồng bỏ, có người bị phụ mẫu bán vào những kỹ viện nhơ nhớp làm nô lệ, thậm chí có người bị đánh gãy chân tay làm kẻ ăn xin. Mẫu thân ta đã dang tay cưu mang họ, mời thầy dạy họ đàn ca sáo nhị, cho họ một nghề để sinh sống, rồi mở ra Xuân Noãn Các này để che chở họ, để họ có thể bán nghệ chứ không bán thân. Họ đã cố gắng sống sót, nhưng lại bị Thẩm Ánh Ngọc vu oan là kỹ nữ, để rồi phải c.h.ế.t oan uổng. Mẫu thân từng kể, năm xưa khi mang thai ta, bà đã bị phu quân ruồng bỏ, cũng nhờ sự giúp đỡ của những nữ nhân như vậy mà sống sót. Sau này khi có khả năng, bà đã đi giúp đỡ những người 'bà' của ngày xưa. Nếu sau này ta có đủ năng lực, ta cũng sẽ đi theo con đường mà mẫu thân đã chọn. Thẩm Phục Cẩn này không muốn làm thê tử của ai, cũng chẳng muốn làm thiếp thất của ai, ta chỉ muốn được là chính mình."

 

Tiêu Đình Dực đã hiểu rõ, hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc mai trước trán ta, rồi giúp ta chỉnh lại chiếc phượng quan công chúa mà ta vẫn chưa quen đội: "Thẩm Ánh Ngọc đã hại c.h.ế.t người thân của muội, thân phận công chúa này, xem như hoàng thất bồi thường cho muội. Có cô ở đây, cho dù là phụ hoàng, cũng sẽ không nghi ngờ muội là công chúa giả. Bát nước dùng để nhỏ m.á.u nhận thân kia, chính là cửa ải cuối cùng mà muội phải vượt qua."

 

Ngày đại điển phong tước công chúa, hoàng đế ban một đạo thánh chỉ cáo thị thiên hạ, Thẩm Phục Cẩn chính là vị công chúa thật sự mà ông tìm kiếm bấy lâu.

 

Sáng sớm khi ta trang điểm, nghe Thúy Tuyết mang tin tức từ Trương nhị gia ngoài cung vào, nói Thẩm Ánh Ngọc đã mất tích, từ khi bị đuổi ra khỏi hoàng cung đã không còn tung tích.

 

Thẩm Ánh Ngọc bị đánh bốn mươi trượng, hoàng đế căn bản không có ý định giữ lại mạng sống cho nàng, đuổi ra khỏi hoàng cung vốn muốn để nàng tự sinh tự diệt.

 

Nay nàng lại bị người cứu đi. Cho dù còn sống, nàng cũng đã là một tử tù bị truy nã.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com