Công Chúa Giả Mạo

Chương 15



Thẩm Ánh Ngọc kinh hoàng nhìn người ca ca Thái tử mà nàng vừa xem như cọng rơm cứu mạng.

 

"Nếu Triệu quý phi còn sống, bà ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên chắc chắn sẽ nhận ra ngươi. Đáng tiếc thay, mẫu phi ngươi c.h.ế.t rồi, lúc c.h.ế.t thất khiếu chảy máu, chẳng còn chút thể diện nào."

 

Tiêu Đình Dực nắm lấy cổ tay phải của nàng: "Vết sẹo hình con bướm trên cổ tay ngươi là do ta dùng sáp nóng nhỏ xuống, năm đó ta nói là vô ý, thật ra không phải, đêm đó là ngày đầu thất của mẫu hậu, nếu không phải phụ hoàng đột ngột xông vào, ngươi đã bị ta thiêu c.h.ế.t trong tàng thư các rồi."

 

Thẩm Ánh Ngọc sợ hãi lùi về sau, nàng muốn trốn, nhưng Tiêu Đình Dực lại nắm chặt không buông: "Còn nhớ ngươi đã lưu lạc dân gian như thế nào không? Chiếc thuyền mà công chúa đi du ngoạn, là ta phái người cho nổ tung. Ngươi không bị nổ chết, nhưng lại mất tích hơn mười năm, Triệu quý phi cuối cùng cũng nếm trải nỗi đau mất con gái. Mẫu thân của Thẩm Phục Cẩn thật lòng có ơn cứu mạng ngươi, nhưng ngươi vì danh hiệu công chúa, lại nhẫn tâm phóng hỏa thiêu c.h.ế.t họ. Từ giây phút đó, ta đã biết, ngươi cũng giống như mẫu phi ngươi, trời sinh đã là ác chủng! Ngươi có biết tại sao ta lại đích thân đi tìm ngươi, vị công chúa này không?" 

 

Tiêu Đình Dực cười có vài phần tàn nhẫn: "Đương nhiên là để trước khi xác nhận thân phận của ngươi, đã khiến ngươi c.h.ế.t vì đủ loại tai nạn rồi, hảo hoàng muội!"

 

Trong lòng ta kinh hãi, may mắn thay ngay từ đầu ta đã bị Tiêu Đình Dực nhìn thấu thân phận, nếu ta là công chúa thật, không biết sẽ bị vị Thái tử gia này đùa bỡn đến c.h.ế.t như thế nào.

 

Thẩm Ánh Ngọc vừa khóc vừa bò, muốn thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Đình Dực.

 

Nàng lùi về sau, lùi về sau, đụng phải ta.

 

"Ngươi muốn chạy đi đâu hả? công chúa điện hạ?"

 

Ta cầm chiếc phượng trâm lắc lắc trước mắt ả: "Chiếc phượng trâm này, thực ra là thuộc về ngươi, ta giúp ngươi đeo lên nhé?"

 

Nói xong, ta đ.â.m mạnh chiếc phượng trâm vào thái dương bên trái của Thẩm Ánh Ngọc, đầu nhọn của chiếc trâm xuyên thủng ra thái dương bên phải!

 

Khi Thẩm Ánh Ngọc chết, thân thể nàng vẫn quỳ rạp, trên đầu nàng quả thực đang đeo chiếc phượng trâm ngọc trai mà chỉ có công chúa mới được sử dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta trả lại miếng ngọc bội kia cho nàng, để nàng trên đường xuống hoàng tuyền, có thể gặp lại người mẫu thân quý phi của mình.

 

Rồi hai mẫu tử cùng nhau xuống mười tám tầng địa ngục!

 

Ta dùng đầu ngón tay dính m.á.u của Thẩm Ánh Ngọc quệt lên môi, vốn dĩ son môi không đủ đỏ, giờ phút này thật sự đã đỏ rực.

 

Tiêu Đình Dực nhìn ta, nói ta đẹp đến yêu mị. Quên nói, ta quả thật giống mẫu thân, sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, đây cũng là lý do ngày đó Thẩm Ánh Ngọc sai quan binh thả chó hủy hoại dung mạo ta.

 

Tiêu Đình Dực thưởng thức vẻ đẹp của ta, càng thưởng thức sự tàn nhẫn của ta.

 

"A Cẩn, chúng ta là người cùng một con đường." Tiêu Đình Dực nắm lấy tay ta: "Thật sự không nguyện ý làm Thái tử phi của cô sao?"

 

"Điện hạ, chúng ta vẫn chỉ nên làm huynh muội thôi."

 

Tiêu Đình Dực bất đắc dĩ gật đầu: "Được thôi, được thôi!"

 

Sau này, ta tự xin về Hà Thành, lão hoàng đế trong lòng hiểu rõ ta không phải là huyết mạch thân sinh của ông, vì vậy cũng hào phóng thả ta đi, phong ta làm Thanh Hà công chúa.

 

Một năm sau, lão hoàng đế băng hà, Tiêu Đình Dực thuận lợi đăng cơ, vị hoàng hậu đứng bên cạnh hắn, là một khuê tú xuất thân từ danh gia vọng tộc.

 

Mà ta, ở Hà Thành, với thân phận công chúa, che chở những nữ tử cô khổ không nơi nương tựa.

 

Ta tiếp nhận chiếc ô trong tay mẫu thân, dùng quyền lực của công chúa, che mưa cho nữ tử thiên hạ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com