Công Chúa Hồi Cung

Chương 5



5

 

Trên đường đến Tử Ngô cung, ta nhất thời có chút hoảng hốt.

 

Ở kiếp trước, ta sáng tối vấn an chưa từng trễ nải một ngày. Hoàng hậu thích để ta đứng chờ ở bên ngoài, không triệu kiến vào, cũng không cho ta tùy ý rời đi.

 

Chỉ không ngừng sai mụ mụ bên cạnh ra bảo ta kiên nhẫn chờ đợi.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Đứng dưới nắng lâu, khó tránh khỏi hoa mắt chóng mặt, lúc ấy bà ta mới cho ta vào điện thỉnh an.

 

Khi đó ta chỉ nghĩ quy củ trong cung nghiêm ngặt, Hoàng tử Công chúa lại càng phải cẩn trọng. Trong bức tường cung to lớn ấy, ta sợ bị đám nô tài chê cười, làm mất mặt ca ca và hoàng tổ mẫu, nên thường phải nhẫn nhịn.

 

Nhưng bây giờ, ta đã trở về, sợ là sẽ không để Hoàng hậu tiếp tục giày vò ta nữa.

 

Đến bên ngoài Tử Ngô cung, Chu công công lại định để ta chờ đợi Hoàng hậu triệu kiến.

 

Ánh mắt ta chợt lạnh đi, thản nhiên nói: “Công công chắc là uống rượu đến hồ đồ rồi phải không? Bà ta là Kế hậu, còn ta là đích Công chúa. Hoàng thành này là nhà của ta, khi ta dạo chơi trong chính nhà mình mà cũng phải đứng chờ ngoài cửa sao? Quy củ của công công còn lớn hơn ta đấy. Người đâu, kéo Chu công công xuống dưới, dạy dỗ lại quy củ cho tử tế.”

 

Ma ma quản sự phía sau ta dẫn theo hai Kim Ngô vệ trẻ tuổi xuất hiện sau lưng Chu Toàn.

 

Chu Toàn ngay cả một tiếng thét kinh ngạc cũng không phát ra được, đã bị kéo xuống dưới.

 

Một đám thái giám cung nữ ngoài Tử Ngô cung ai nấy đều nín thở không dám ho he.

 

Ta thản nhiên nói: “Giờ này chắc mẫu hậu đã tỉnh, ta vào trong chờ.”

 

Ta nghênh ngang bước vào tẩm điện của Hoàng hậu, thấy Chu ma ma đang đứng phía sau dùng lược nhẹ nhàng ấn lên mái tóc đen nhánh mềm mượt của bà ta.

 

Ta đón lấy cây lược trong tay Chu ma ma, hiện ra trong gương đồng.

 

Ta dùng chiếc lược từng chút từng chút một ấn nhẹ lên đầu bà ta, bà ta mở mắt ra thấy là ta thì lập tức ngồi thẳng dậy, giọng đầy khó chịu:

 

“Chưa được thông truyền đã xông vào tẩm điện của bản cung, đúng là đứa con hoang lớn lên bên ngoài cung, chẳng có lấy một chút quy củ nào.”

 

“Chu ma ma, kéo nàng ta ra ngoài!”

 

Ta bật cười thành tiếng, ép bà ta ngồi lại trên ghế.

 

Ta tháo cây trâm cài trên đầu, cố ý lướt qua gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng của Nguyễn Tĩnh Di.

 

Ánh mắt ta ra hiệu: nếu mụ Chu dám bước tới gần, ta sẽ rạch nát khuôn mặt của bà ta.

 

“Mẫu hậu có một câu nói rất đúng, đứa con hoang có mẫu thân sinh không có mẫu thân dạy dỗ thì đương nhiên không biết quy củ.”

 

Ta đổi giọng, nhìn vẻ nghiến răng nghiến lợi của bà ta trong gương đồng với vẻ giễu cợt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Hôm nay vội vàng đến đây, chỉ có một chút lễ mọn dâng tặng mẫu hậu, mong mẫu hậu không chê.”

 

“Đem lên.”

 

Ma ma quản sự dẫn theo Chu Toàn, toàn thân đầy vết thương, khuôn mặt sưng húp không nhận ra.

 

Chu Toàn bò lết đến trước mặt Nguyễn Tĩnh Di, cố bám vào vạt áo bà ta, liều mạng muốn nói điều gì đó nhưng ú ớ hồi lâu, chỉ có m.á.u từ miệng hắn ta nhỏ thành vũng trên nền đất.

 

Nguyễn Tĩnh Di mặt mũi đầy vẻ kinh hãi:

 

“Lý Trường Nguyên, ngươi dám tra tấn người của ta. Ngươi không sợ ta nói chuyện này với phụ hoàng của ngươi sao?”

 

Ta đưa tay giữ lấy mặt bà, cúi đầu ghé sát tai bà ta nói nhỏ: “Nguyễn Tĩnh Di, tỉnh lại đi, còn tưởng đây là phủ Tể tướng của bà sao?”

 

“Mở to mắt mà nhìn cho kỹ, đây là Lý gia. Bà ở nhà ta, cướp đi vị trí của mẫu thân ta. Con gái bà chiếm lấy thân phận của ta. Trong lòng còn đang mưu tính khi nào để con trai bà thay thế ca ca ta ngồi lên vị trí Thái tử. Đệ đệ của bà ở bên ngoài cướp đoạt ruộng tốt, trắng trợn cưỡng ép dân nữ làm thiếp, chơi chán rồi lại bán người vào thanh lâu. Chuyện đó bà giúp đỡ che giấu bao nhiêu? Phủ Tể tướng che giấu bao nhiêu? Trong tay của ta đang nắm nhược điểm của đệ đệ bà, con gái của bà bây giờ đang bị cấm túc, ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta cũng chỉ như bóp c.h.ế.t một con kiến.”

 

“Ngươi dám! Trường Ngu là con gái của ta, là Nhị công chúa của bản triều!” Ánh mắt Nguyễn Tĩnh Di đầy hiểm độc nhìn ta chằm chằm.

 

Ta cảm thấy buồn cười: “À? Vậy sao? Có muốn thử xem một chút không?”

 

Rời khỏi Tử Ngô cung, nghe tiếng đập vỡ đồ sứ từ bên trong, tâm trạng ta vô cùng vui vẻ.

 

Đại cung nữ theo hầu bên cạnh tên là Nguyệt Lê, do chính hoàng tổ mẫu chọn cho ta.

 

Nàng ấy tiến lên đỡ ta, khẽ nói: “Điện hạ bây giờ đã lộ rõ sự sắc sảo, đám tặc nhân chắc chắn sẽ không nhịn được lâu. Điện hạ nhất định phải cẩn thận.”

 

“Bàn cờ này đã hạ xuống thì không thể hối hận. Giữa bầy sói bao vây tứ phía không lối thoát, ta chỉ còn cách liều c.h.ế.t mà đấu một trận sống còn với bọn chúng.”

 

Đi đến chỗ hoàng tổ mẫu, hai người ăn cơm xong thì cùng nhau đánh cờ.

 

Lão thái thái này thật sự là một kỳ nhân, những chuyện bi thảm trước đây ta từng trải, bà ấy nghe rất chăm chú, cũng vô cùng thương xót cho cảnh ngộ của ta, còn mấy chuyện thú vị trong dân gian bà ấy cũng nghe rất say mê.

 

Đang kể đến việc sỉ nhục Nguyễn Tĩnh Di ở Tử Ngô cun thì một cung nữ lặng lẽ đi vào điện, bước đi uyển chuyển, váy áo lay động:

 

“Thái hậu nương nương, điện hạ, Tam hoàng tử tới thỉnh an. Nô tỳ thấy ngài ấy đến có vẻ không có ý tốt.”

 

6

 

Sắc mặt của hoàng tổ mẫu không thay đổi, ta chỉ hơi nhíu mày.

 

Ta biết rõ, Lý Trường Khánh luôn yêu thương muội muội của mình nhất, ở kiếp trước, vì Lý Trường Ngu mà hắn ta đã không ít lần gây khó dễ với ta. Một nam nhân trưởng thành không biết suy nghĩ làm thế nào để có lợi cho bách tính, không lo cùng phụ hoàng sớm ngày thúc đẩy cải cách, lại cả ngày quanh quẩn trong hậu cung đấu đá với đám nữ nhân! 

 

Đúng là đồ ngu xuẩn!

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com