Tống Ấu Quân bị đánh thức bởi một trận cãi vã ồn ào bên ngoài. Đã lâu lắm rồi nàng mới ngủ ngon như vậy, nhưng không ngờ âm thanh đó lại phá hỏng sự yên bình hiếm hoi này.
Nàng nhíu mày, khó nhọc mở mắt, giọng khàn khàn cất tiếng gọi:
“Hòa Nhi.”
“Công chúa điện hạ, nô tỳ ở đây.” Hòa Nhi, người hầu luôn túc trực bên cạnh, lập tức vén tấm màn lụa đỏ mỏng và bước vào. Hòa Nhi khéo léo đỡ Tống Ấu Quân ngồi dậy, lót gối mềm phía sau lưng, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Điện hạ có gì dặn dò?”
Tống Ấu Quân yếu ớt nói:
“Đưa cho ta một chén trà nóng.”
Hòa Nhi đã chuẩn bị sẵn trà, liền xoay người đưa ngay cho nàng. Uống xong chén trà, Tống Ấu Quân cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút. Nàng hỏi:
“Bên ngoài là ai mà ầm ĩ như vậy?”
“Bẩm công chúa, là Lục điện hạ cùng Chiêu quốc hoàng tử đang chờ ngoài cửa để xin lỗi ngài.”
“Chiêu quốc hoàng tử?” Tống Ấu Quân giật mình, sắc mặt tái mét.
Từ khi xuyên qua cuốn tiểu thuyết này, nàng đã mất vài ngày để hiểu rõ tình cảnh của mình. Nguyên chủ là trưởng công chúa của Nam Lung quốc, được cưng chiều hết mực nhưng tính tình kiêu ngạo, thường xuyên gây khó dễ cho nam chính – nhân vật vai ác nhỏ trong giai đoạn đầu. Kết cục của nguyên chủ là bị nam chính dẫn binh tấn công, lật đổ cả quốc gia và bị xử trảm trước toàn dân.
Chiêu quốc hoàng tử chính là nam chính trong truyện, người từ nhỏ bị bắt làm con tin tại Nam Lung quốc.
“Hắn đến đây làm gì?” Tống Ấu Quân hoang mang hỏi.
“Nghe nói là bị Lục điện hạ kéo đến. Hai người hình như đã có xung đột ở ngoài cửa.”
Nhắc đến Lục điện hạ, Tống Ấu Quân cảm thấy đau đầu. Kể từ khi nàng nằm dưỡng bệnh, vị hoàng tử này ngày nào cũng đến thăm ba lần sáng, trưa, tối, khóc lóc xin gặp bằng được. Điều này khiến nàng không khỏi nhức nhức cái đầu.
Nghe tin nam chính cũng xuất hiện, nàng biết tình thế không thể ngồi yên. Vì vậy, Tống Ấu Quân quyết định đứng dậy và ra lệnh:
“Chuẩn bị y phục cho ta.”
Cung nữ trong điện lập tức bận rộn, chuẩn bị nước rửa mặt và y phục cho nàng.
Là trưởng công chúa được sủng ái nhất của Nam Lung quốc, quần áo và trang sức của nàng luôn xa hoa. Hòa Nhi chọn cho nàng một bộ váy lụa màu trắng nguyệt, tay áo rộng thêu vân nhạn*, bên ngoài khoác thêm lớp lụa kim tuyến khảm châu ngọc. Cung nữ búi tóc đơn giản, cài thêm chiếc kim quan nho nhỏ, vừa thanh tao vừa tinh tế.
*Vân nhạn: Dải chim nhạn bay.
“Đi thôi.” Tống Ấu Quân vén tay áo, dẫn theo Hòa Nhi bước ra nội điện. Khi cửa điện mở ra, ánh nắng buổi trưa chiếu vào, ánh sáng phản chiếu trên bộ y phục khiến nàng trở nên rực rỡ vô cùng.
Bên ngoài, cung nhân đồng loạt quỳ xuống hành lễ:
“Công chúa điện hạ thiên tuế!”
Tống Ấu Quân đưa mắt nhìn, thấy một đám đông đứng chật kín. Nổi bật trong số đó là một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc áo màu đàn, tóc dài buộc gọn, đôi mắt nâu sáng ngời, vừa thấy nàng liền vui mừng nói:
“Hoàng tỷ! Tỷ đã khỏe hơn chưa?”
Đây là lần đầu tiên Tống Ấu Quân gặp Lục hoàng tử Tống Ngôn Ninh – một nhân vật điển hình của kiểu “đồng minh trung thành”, luôn theo sát nàng như hình với bóng.
“Tống Ngôn Ninh, ngươi làm ồn cái gì vậy?” Nàng nghiêm giọng hỏi.
Tống Ngôn Ninh vẻ mặt chính trực đáp:
“Hoàng tỷ, ta dẫn Khương Nghi Xuyên tới xin lỗi tỷ!”
Tống Ấu Quân nhìn quanh nhưng không thấy nam chính đâu, liền hỏi:
“Hắn ở đâu?”
Tống Ngôn Ninh nghiêng người, chỉ tay về phía sau:
“Hắn không chịu lại đây.”
Khi đám cung nhân tản ra, nàng mới thấy một thiếu niên đứng cách đó trăm bước. Hắn mặc áo đơn giản, tóc dài được búi gọn, chỉ cài một cây trâm ngọc trắng. Đôi mắt đen sâu thẳm, thần sắc lạnh lùng khiến người khác khó lòng tiếp cận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-1-tai-cua-de-de-co-van-de-gi-a.html.]
Tầm mắt đối diện thoáng qua, Tống Ấu Quân liền nhận ra ngay: Thiếu niên này chính là người sau này sẽ san bằng Lung Quốc, được Chiêu Quốc xem là anh hùng, và khiến cả thiên hạ khuynh đảo – nam chính Khương Nghi Xuyên.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, ẩn chứa sự chán ghét rõ rệt. Tống Ấu Quân bỗng cảm thấy bối rối trong lòng.
Nàng vội dời ánh mắt, không dám nhìn thêm. Trong lòng hiểu rằng chuyện rơi xuống hồ cần một lời để giải quyết, nàng lên tiếng:
“Mấy ngày trước ta sơ suất gây ra việc rơi xuống hồ, không cần đổ tội lên người khác. Chuyện này dừng lại ở đây.”
Lời vừa dứt, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ riêng Tống Ngôn Ninh là nhíu mày, trông không mấy hài lòng.
Y lập tức kiêu ngạo ngẩng cằm, dáng vẻ tiểu bá vương, hướng về Khương Nghi Xuyên mà hô:
“Nghe thấy chưa? Hoàng tỷ của ta nói xong rồi, không cần tranh cãi nữa!”
“Ngươi đừng ăn nói xuyên tạc đi!”
Tống Ấu Quân giật mình, nhíu mày, trừng mắt nhìn y.
“Hoàng tỷ nói rồi, ngươi không thể đắc tội chúng ta!” Tống Ngôn Ninh lại lớn tiếng cãi.
“Tống Ngôn Ninh, ngươi còn không im miệng?” Nàng tức giận quát lên.
“Ta chỉ nói thay tỷ thôi, để sau này tỷ được yên!” Hắn cao giọng, đầy vẻ ngạo mạn.
Tống Ấu Quân giận đến mức run lên, quát lớn: “Câm miệng ngay cho ta! Nếu còn lắm lời, ta đánh gãy chân ngươi!”
Nhìn ánh mắt Khương Nghi Xuyên ngày càng lạnh lẽo, nàng gấp đến mức không chịu nổi, chỉ còn cách cúi đầu ho khan. Một cơn lạnh từ sống lưng dâng lên khiến nàng không thể kiềm chế.
Trong cơn ho, chiếc kim quan trên đầu nàng khẽ đung đưa, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Gương mặt tái nhợt vốn không chút huyết sắc giờ nhiễm chút đỏ, đẩy lùi vẻ bệnh tật.
Tống Ngôn Ninh vội vàng tiến tới, ân cần nói:
“Hoàng tỷ, tỷ đừng tức giận, có gì từ từ nói. Ý của tỷ, ta sẽ thay tỷ truyền đạt!”
Tống Ấu Quân giơ tay lên, một cái bạt tai vang dội giáng xuống đầu y. Tống Ngôn Ninh cứng người, bị đánh đến loạng choạng bước về phía trước vài bước.
“Ngươi đúng là đồ ngốc!”
Mọi người xung quanh sững sờ nhìn nàng, không ai dám tin vào mắt mình.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Ai cũng biết Trưởng Công chúa đã ức h.i.ế.p Chiêu Quốc nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng động tay đánh Tống Ngôn Ninh vì một người của Chiêu Quốc.
Ngay cả Tống Ngôn Ninh cũng không tin nổi, y trợn mắt, kinh ngạc kêu lên:
“Hoàng tỷ, tỷ đánh ta sao?”
Nàng trừng mắt, giơ tay thêm lần nữa:
“Còn muốn bị đánh tiếp?”
Lục Hoàng tử lập tức ngậm miệng, mặt mày ấm ức, nhưng không dám cãi thêm lời nào.
Tống Ấu Quân ho nhẹ, định nói gì đó để giảm bớt bầu không khí căng thẳng. Nhưng chưa kịp mở lời, Tống Ngôn Ninh lại hô lên:
“Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!”
Nàng gần như muốn kéo y xuống đất mà đánh một trận, giận dữ hỏi:
“Ngươi lại nghĩ ra chuyện gì vớ vẩn nữa đây?”
Y nghiêm túc đáp:
“Chắc chắn hoàng tỷ không muốn để người ngoài thấy chúng ta ức h.i.ế.p một người từ nơi xa đến, nên mới cố ý nói vậy.”
Rồi y lớn giọng:
“Ngươi đừng mừng vội, hoàng tỷ ⁸rơi xuống nước là do ngươi gây ra. Hoàng tỷ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ! Tự giác đi vào điện mà quỳ đi!”
Khương Nghi Xuyên vẫn đứng bất động, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Tống Ấu Quân, không chút cảm xúc.
Nhưng đối với Tống Ấu Quân, ánh mắt ấy giống như đang nhìn một người đã chết.