Tống Ấu Quân lần đầu mặc chính phục của Nam Lung.
Nam Lung nổi tiếng với sở thích xa hoa, quần áo đều được trang trí bằng chỉ vàng. Vì vậy, hầu như mỗi bộ xiêm y của Tống Ấu Quân đều có điểm xuyết tơ vàng, nhưng bộ chính phục hôm nay đặc biệt khoa trương. Áo ngoài lấy màu đen làm nền, được nạm hàng trăm viên kim châu lớn nhỏ khác nhau, lấp lánh như ánh sao.
Vừa thức dậy trong trạng thái mơ màng, Tống Ấu Quân không để ý mình đã mặc bao nhiêu lớp áo, chỉ biết sau khi mặc xong, nàng gần như không thể tự đứng lên được.
Trên đầu nàng đội một chiếc mũ quan đen khảm đá quý đỏ rực, tua rua bằng vàng óng ánh, phối thêm những viên ngọc nhỏ rung rinh theo mỗi cử động, trông vô cùng bắt mắt.
Ăn sáng xong, nàng được Hòa Nhi đỡ lên xe ngựa. Bộ quần áo nặng nề khiến nàng lười biếng, chỉ muốn tựa vào đệm không muốn động đậy.
Buổi tế thiên và đại lễ ban thưởng được tổ chức tại một sơn trang cách kinh thành vài chục dặm về phía bắc. Khu vực này nổi tiếng với cảnh sắc núi non trùng điệp và những cánh đồng rộng lớn. Vì vậy, các sứ giả từ khắp nơi đều được sắp xếp ở lại sơn trang. Đoàn của Tống Ấu Quân cũng phải ở đó một thời gian, bởi việc ra vào hoàng cung quá bất tiện.
Cung nhân ở Tẫn Hoan Cung đã chuẩn bị sẵn hành lý cho nàng. Nhưng khi thấy ba chiếc xe ngựa chất đầy đồ đạc, Tống Ấu Quân lập tức ra lệnh giảm bớt, chỉ mang theo những thứ cần thiết như quần áo, quyết không để đoàn tùy tùng kéo dài thêm nữa.
Từ sáng sớm, xe ngựa nối đuôi nhau rời cung. Tống Ngôn Ninh, không muốn đi một mình, nên đứng chờ Tống Ấu Quân ở cổng.
Y mặc chính phục vàng xanh, màu sắc làm nổi bật làn da trắng trẻo. Tóc dài buông xõa, đứng yên không cử động trông rất nghiêm nghị, trên đầu đội tiểu kim quan sáng lấp lánh.
Tống Ấu Quân vén màn xe nhìn thoáng qua, đôi mắt lập tức nhíu lại vì ánh sáng chói lóa từ chiếc mũ quan. Nàng lười biếng hỏi:
"Tống Lục, ngươi đứng đây làm gì vậy?”
Tống Ngôn Ninh nghe tiếng nàng, lập tức tươi cười, nhanh chóng leo lên xe ngựa. Vừa vào, y che mắt khoa trương kêu lên: "Oa, cái gì mà lóa mắt thế này!”
Tống Ấu Quân im lặng không đáp.
Y ngồi xuống, xoa mắt, rồi cười nói: "Hoàng tỷ, tỷ cũng lười quá đi. Hoàng huynh bọn họ đã xuất phát từ lâu, giờ tỷ mới chịu rời khỏi cung.”
Nàng nghe vậy, cười nhạt: "Tiểu tử thối, mới lên xe đã dám dạy bảo ta rồi hả?” Nếu không vì lười, nàng đã đưa tay véo má y rồi.
Tống Ngôn Ninh cười hì hì, rút từ tay áo ra một gói giấy dầu lớn, đưa cho nàng: "Hoàng tỷ, đây là bánh gạch cua liên hương. Ta để riêng cho tỷ đó.”
Như thường lệ, trẻ con gặp nhau là phải mang đồ ăn làm quà. Nhưng Tống Ấu Quân đã ăn sáng no nê, nên từ chối: "Giữ lại ăn trưa đi, ta không đói.”
Y không ép, thu lại bánh, rồi nói:
"Đêm qua ta nghĩ rất lâu về lời tỷ nói, chúng ta không cần người bị tổn thương phải tha thứ, mà là tự mình đền bù lỗi lầm. Vậy nên, mấy khối bánh này ta sẽ tặng Khương Nghi Xuyên.”
Nghe y nói vậy, Tống Ấu Quân vui mừng, nhưng vẫn nhắc nhở: "Tạm thời chưa cần. Ngươi mà đột nhiên tỏ ra lấy lòng, người ta sẽ nghi ngờ ngươi hạ độc mất.”
Huống chi, Khương Nghi Xuyên vốn chẳng để tâm đến mấy món điểm tâm đó.
Tống Ngôn Ninh thở dài, lại cất bánh vào tay áo, rồi hỏi: "Hoàng tỷ, ta nghe nói mấy ngày trước người của Kỳ Nguyệt Quốc đã rời Nam Lung, nhưng không thấy công chúa của họ. Lúc trước, chẳng phải phụ hoàng đã tống cô ta vào đại lao sao? Bây giờ cô ta thế nào rồi?”
Tống Ấu Quân lười biếng cất giọng: “Có lẽ bị đánh gãy một đôi chân rồi, hiện đang nằm trong xe ngựa mà mang về.”
Trác Ương Lan với tính tình ngông cuồng đó, chắc chắn đã cưỡi ngựa đi một cách rêu rao. Bây giờ trở về với đôi chân bị phế, dĩ nhiên không thể tiếp tục cưỡi ngựa. Người ngoài cũng chẳng hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Tống Ngôn Ninh bực bội nói: “Thế chẳng phải là quá nhẹ nhàng với cô ta sao? Phụ hoàng tại sao không xử tử luôn cho rồi?”
Tống Ấu Quân bình thản đáp: “Dù sao cũng là công chúa của Kỳ Nguyệt Quốc. Nếu đến tham gia Tế Thiên Đại Thưởng mà bị phụ hoàng xử tử, chắc chắn Kỳ Nguyệt Quốc sẽ không ngồi yên. Có khi họ còn khởi binh tấn công Nam Lung.”
“Chúng ta sợ gì?” Tống Ngôn Ninh hất mặt kiêu ngạo. “Ngay cả Bắc Chiêu chúng ta còn đánh thắng cơ mà!”
Tống Ấu Quân thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Ngươi không hiểu đâu. Một khi chiến tranh nổ ra, sẽ có vô số người dân chịu khổ, tan cửa nát nhà. Quốc gia nào cũng thế, chiến tranh không bao giờ là trò đùa. Nếu còn con đường hòa giải, Nam Lung chắc chắn sẽ không dễ dàng động binh.”
Tống Ngôn Ninh vẫn không phục: “Nhưng hoàng gia gia* trước đây chẳng phải đã chinh phạt rất nhiều tiểu quốc sao?”
*hoàng gia gia: ông nội.
Tống Ấu Quân nhẹ giọng đáp:
“Chính vì vậy mà Nam Lung bề ngoài tuy hào nhoáng, nhưng bên trong đã suy yếu đi rất nhiều. Trận chiến với Bắc Chiêu năm đó làm quốc lực tổn hao nặng nề. Chỉ vì thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà chúng ta giành được hòa ước. Nhưng từ đó đến nay, Nam Lung đã hơn hai mươi năm không động binh, tổn thất khi ấy vẫn còn chưa phục hồi.”
Nam Lung từng đối mặt với Bắc Chiêu, kết thúc cuộc chiến không phải vì đánh bại họ hoàn toàn mà do Bắc Chiêu khi ấy có một vị quân vương nhân từ, không muốn bá tính chịu khổ. Đổi lại, Bắc Chiêu phải chịu cắt đất và dâng một hoàng tử làm con tin. Khương Nghi Xuyên bảy tuổi khi ấy được đưa đi, đổi lấy hòa bình cho cả hai nước.
“Vậy chẳng lẽ về sau Nam Lung cũng sẽ bị các nước khác đánh bại sao?” Tống Ngôn Ninh dè dặt hỏi.
“Dù quốc gia có hùng mạnh đến đâu, khi đã mục nát từ bên trong, sớm muộn gì cũng bị người khác giẫm đạp.” Tống Ấu Quân nghiêm nghị. “Thiếu niên mạnh thì quốc gia mới mạnh. Vì thế, ngươi phải tự cường đại bản thân, để bảo vệ Nam Lung.”
Tống Ngôn Ninh không trả lời ngay, chỉ lẩm bẩm lặp lại: “Thiếu niên mạnh thì quốc gia mạnh…”
Nhìn vào gương mặt còn non nớt của Tống Ngôn Ninh, Tống Ấu Quân không khỏi nhớ lại kết cục của y trong nguyên tác. Bị cưng chiều quá mức, y chưa bao giờ trưởng thành, chỉ là một tiểu bá vương kiêu ngạo. Đến cuối cùng, khi Khương Nghi Xuyên chĩa kiếm về phía trưởng công chúa, Tống Ngôn Ninh lại quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha mạng. Y không quan tâm đến bá tính hay quốc gia, chỉ biết làm những điều mình thích mà không chịu trách nhiệm với bất cứ ai.
Hít một hơi sâu, Tống Ấu Quân nhắm mắt lại, cố gắng bình tâm. “Ta muốn ngủ một lát, ngươi giữ yên lặng chút.”
“Được." Tống Ngôn Ninh ngoan ngoãn đáp.
Trong tiếng lắc lư nhè nhẹ của xe ngựa, Tống Ấu Quân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt an tĩnh trên lớp chăn mềm mại. Tống Ngôn Ninh cũng yên lặng, cầm lấy quyển thoại bản trên bàn để đọc g.i.ế.c thời gian.
Đường đi dài hơn hai canh giờ. Khi Tống Ấu Quân tỉnh dậy, đã cảm thấy khỏe hơn. Trong cơn buồn chán, nàng bắt đầu nói chuyện phiếm với Tống Ngôn Ninh. Hai người cứ thế nói chuyện lan man, từ trời nam đến đất bắc, tiếng cười nói nhẹ nhàng lan tỏa khắp xe.
Không bao lâu, hai bên đường bắt đầu xuất hiện từng dãy tửu lầu nối tiếp nhau. Những nơi này đều được xây dựng để đón tiếp khách từ khắp ngũ hồ tứ hải đổ về, muốn chứng kiến tế thiên đại lễ và thưởng thức khung cảnh nhộn nhịp. Các thương nhân luôn biết cách tận dụng cơ hội để kiếm tiền.
Khi nhìn thấy tửu lầu, đồng nghĩa với việc đã gần đến sơn trang. Đi thêm khoảng thời gian một nén nhang, đội thị vệ đã hiện ra trước mắt. Từng lớp, từng lớp bảo vệ được bố trí nghiêm ngặt, hầu như cứ cách một đoạn đường lại có đội tuần tra mặc giáp mang kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị.
Đoàn xe của Tống Ấu Quân xuất phát muộn, vì thế khi đến sơn trang thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vừa sang ngọ.
Tỷ đệ hai người đói không chịu nổi. Vừa bước xuống xe ngựa, việc đầu tiên họ làm chính là tìm chỗ ăn cơm. Vì muốn thoải mái hơn, Tống Ấu Quân còn cởi cả áo ngoài nặng nề ra. Khi họ vừa ăn xong thì bên ngoài vang lên tiếng trống dồn dập.
“Đại lễ sắp bắt đầu rồi." Tống Ngôn Ninh vừa nói vừa nhét miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng.
Tống Ấu Quân vội vàng lau miệng, để cung nhân giúp nàng mặc lại áo ngoài, chỉnh trang dung mạo cẩn thận trước khi rời đi.
Cảnh sắc tại sơn trang thực sự độc đáo. Dù là cuối thu, những tán cây cao vẫn xanh um, điểm xuyết bởi những bông hoa nàng chưa từng thấy, nở rực rỡ đầy sắc màu.
Tiếng trống vang lên từng hồi, cứ cách một khoảng lại dồn dập hơn. Khi tiếng trống vang lần thứ ba, Tống Ấu Quân đã đến trước cổng lớn của sơn trang. Từ xa, nàng thấy một đám người đang tụ tập ngoài cửa.
“Hoàng tỷ!” Một giọng nói non nớt vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Tống Ấu Quân nhìn theo âm thanh, thấy một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, tóc dài tết bím, cài những món trang sức nhỏ xinh bằng vàng.
Kể từ khi đến thế giới này, nàng chưa từng gặp các huynh đệ tỷ muội khác, cũng không biết đứa trẻ này đứng hàng thứ mấy trong hoàng tộc.
Tống Ấu Quân mỉm cười, ánh mắt lướt qua đám đông. Nàng nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc và không quen thuộc. Có những phi tần có địa vị cao trong hậu cung, cũng có những hoàng tử nàng chưa từng gặp. Người đông nhưng đứng tách theo từng nhóm, khiến nàng không kịp quan sát hết.
Nàng tiến lại gần, đám người lập tức tránh sang hai bên. Thanh danh trưởng công chúa trong cung không được tốt, nên chẳng ai muốn dây vào để rước họa.
Khi đám đông dần tản ra, Tống Ấu Quân nhìn thấy Tống Tễ và Khương Nghi Xuyên đứng cách đó không xa, đang nói chuyện với nhau.
Tống Tễ là người duy nhất mặc chính phục giống nàng. Đây là phối màu đặc trưng dành riêng cho dòng chính của hoàng thất. Chỉ khác là trang phục của hắn khá giản dị, không khoa trương như Tống Ấu Quân. Bộ chính phục của nàng hoàn toàn giống một tấm gương phản chiếu di động, rực rỡ đến chói mắt.
Khương Nghi Xuyên mặc một bộ cẩm y xanh đen, màu sắc trầm ổn, tóc dài buộc bằng quan ngọc màu đỏ sậm. Dung mạo hắn vốn đã tuấn tú, nhưng hôm nay trông lại càng sáng hơn. Đôi mắt đen như mực của hắn ánh lên vẻ sâu thẳm, so với bình thường lại càng thêm thu hút.
Hai người, Tống Tễ và Khương Nghi Xuyên, đúng là những điểm nhấn nổi bật trong đám đông. Dáng đứng của họ thật đẹp, khiến Tống Ấu Quân cảm thấy khung cảnh thêm phần thú vị.
Tống Ngôn Ninh khẽ kéo tay áo nàng, thì thầm: “Hoàng tỷ, chúng ta có nên đến gặp tam ca không?”
Tống Ấu Quân lắc đầu: “Không cần đâu, cứ để họ tự nói chuyện đi.”
Vị trí hai người đứng rõ ràng rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Không lâu sau, Khương Nghi Xuyên cảm nhận được ánh sáng phản chiếu từ chiếc kim quan của Tống Ấu Quân lóe lên, hắn quay đầu nhìn, ánh mắt hơi nheo lại.
Tống Tễ bật cười: “Sao năm nay chính phục của Tống Ấu Quân lại khoa trương hơn năm trước vậy?”
Khương Nghi Xuyên không trả lời, ánh mắt di chuyển đi chỗ khác. Hắn hiểu rõ sở thích của hoàng tộc Tống thị đối với vàng, nên không thấy ngạc nhiên. Mọi món đồ đều có ít nhiều thành phần kim loại.
Lát sau, hoàng đế và hoàng hậu cùng đám cung nhân, thị vệ xuất hiện, mọi người lập tức hành lễ.
Hoàng đế vui mừng, gương mặt tràn đầy ý cười, vẫy tay gọi: “Tuế Tuế, lão Tam, lại đây.”
Tống Ấu Quân và Tống Tễ bước tới, đứng trước mặt hoàng đế và cung kính cúi đầu: “Phụ hoàng.”
Dù trong hoàng thất Tống thị, thứ bậc không phân quá rõ ràng, nhưng giữa đám đông thế này, chỉ có bốn người khoác trên mình xiêm y mang màu đen viền vàng, biểu tượng của hoàng gia Nam Lung, trông thật sự như một gia đình thống nhất. Điều này khiến các phi tần khác mỗi người một cảm xúc.
Mọi người xuất phát, hướng đến sân tổ chức đại thưởng. Hoàng hậu thân thiết nắm tay Tống Ấu Quân, kéo nàng đứng bên cạnh, cười dịu dàng: “Tuế Tuế, càng lớn càng xinh đẹp, đúng là một đại mỹ nhân.”
Tống Ấu Quân mỉm cười đáp lại: “Tất cả đều nhờ mẫu hậu di truyền cho nhi thần dung mạo.”
Hoàng hậu cười khẽ, nửa đùa nửa thật: “Trong lòng đã có ai ưng ý chưa? Nếu có, mẫu hậu sẽ làm mai giúp con.”
Nàng khẽ nhướng mày, làm bộ kinh ngạc: “Tạm thời vẫn chưa có, con còn muốn ở trong hoàng cung chơi thêm vài năm nữa.”
Tống Ấu Quân đã mười bảy tuổi, theo lẽ thường thì nên bàn chuyện xuất giá, nhưng cả hoàng đế và hoàng hậu đều lưu luyến, vì thế đã vài lần trì hoãn chuyện hôn sự.
Nghe nàng nói chưa có ai, hoàng hậu cũng không ép buộc, chỉ cười nói với hoàng đế vài câu. Dẫu vậy, tay bà vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ấu Quân, chưa hề buông ra.
Từ sơn trang đến sân tổ chức đại thưởng không xa, chỉ khoảng vài trăm mét.
Cánh đồng bát ngát trải dài, phía bắc là dãy núi xanh tươi trùng điệp, còn phía nam được bao quanh bởi những cây mộc lan cao lớn. Những bá tính không có thân phận chỉ có thể đứng ngoài khu vực mộc lan, chen chúc nhau để xem.
Khắp nơi trên cánh đồng là các đội thị vệ tuần tra qua lại, quản lý nghiêm ngặt.
Hai bên sân dựng lên một hàng trống lớn. Tiếng trống vừa rồi vang vọng chính là từ đây phát ra, khi đồng loạt gõ lên, âm thanh dội lại, có thể vang xa vô cùng.
Các sứ giả từ những quốc gia tiến cống khác đã an vị tại khu vực được phân chia riêng, phía trước mỗi đoàn là cờ đại diện cho từng nước.
Tống Ấu Quân đưa mắt nhìn khắp lượt, bắt gặp lá cờ của Bắc Chiêu. Trên lá cờ màu vàng sáng, một chữ “Chiêu” lớn hiện rõ, đang tung bay trong gió.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng hoành tráng, thật khó có thể dùng lời văn hay ngôn từ để miêu tả hết. Tống Ấu Quân nhìn ra xa, chỉ thấy núi non vươn dài, mây mù bao phủ, trong không khí mát mẻ của gió thu, nàng cảm nhận rõ sức mạnh và sự hùng vĩ của quốc gia này.
Âm thanh trống đồng loạt vang lên, các sứ giả của các quốc gia cùng đứng lên, cúi chào và cung nghênh gia tộc Tống thị vào bàn.
Chỗ ngồi của Đế hậu cao hơn nhiều so với các vị khách khác. Sau khi họ ngồi xuống theo thứ tự, Tống Ấu Quân và Tống Tễ tiếp theo, rồi đến các phi tần và hoàng tử khác. Từ lúc đó, Tống Ngôn Ninh và Tống Ấu Quân phải ngồi xa nhau, mang vẻ mặt không quá vui vẻ.
Vì sân khấu quá rộng, các đại thần đọc lời khai mạc cũng không ít, mỗi người đứng ở khu vực riêng của các quốc gia, biểu lộ sự hoan nghênh nhiệt tình với Nam Lung.
Tiếp theo là một tiết mục ca múa trang trọng, các vũ nữ đều được hoàng đế chỉ định phục vụ các sứ giả của các quốc gia. Mọi người đều chăm chú xem, như thể đang chọn lựa một vật gì đó quý giá.
Những hoạt động này không thực sự cần thiết và có phần rườm rà, khiến cho thời gian trở nên kéo dài. Tống Ấu Quân không thể che giấu vẻ mặt khó chịu, cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên tẻ nhạt, mọi người dường như cũng mất đi sự chú ý, một số người thậm chí có thể đã rời đi.
Ngồi lâu, Tống Ấu Quân cảm thấy lưng và eo mình bắt đầu đau nhức, liền đứng dậy, muốn đi tìm một nơi rộng rãi để thư giãn đôi chút.
Khi Tống Ngôn Ninh thấy nàng đứng lên, cũng theo sau, cùng lúc đó cung nữ Hòa Nhi đi theo đỡ nàng.
"Hoàng tỷ, sao mà buồn chán vậy? Bao giờ mới bắt đầu thi đấu?"
"Ta có biết đâu." Tống Ấu Quân xoa nhẹ cổ, cảm giác mệt mỏi.
Thực ra nàng chẳng có hứng thú gì với các cuộc thi đấu này. Trang phục của nàng thật quá nặng nề, vai và cổ đau nhức, nhưng vì đây là lễ tế thiên đại thưởng, nàng không thể vắng mặt.
"Quá mệt, cổ của ta muốn gãy rồi." Tống Ấu Quân thở dài.
Tống Ngôn Ninh nghe vậy, liền nhìn quanh, rồi thì thầm: "Hay là chúng ta tìm một nơi vắng vẻ, tỷ thay xiêm y cho ta, ta sẽ giả làm tỷ ngồi lại đó, còn tỷ thì đi nghỉ ngơi."
Tống Ấu Quân nhẹ nhàng gõ đầu y: "Ngươi muốn c.h.ế.t à? Cái ý tưởng ngớ ngẩn này cũng nghĩ ra được?"
Tống Ngôn Ninh buông tay ra: "Vậy không còn cách nào khác."
Cả hai đi một đoạn, Tống Ấu Quân cảm thấy lưng đỡ đau hơn, quyết định quay lại. Khi nhìn về phía đám đông, nàng thấy Khương Nghi Xuyên ngồi ở đó, giữa những bông hoa tươi sắc, trang phục của hắn nổi bật, khiến hắn dễ dàng thu hút sự chú ý.
Khương Nghi Xuyên đang suy nghĩ gì? Có phải hắn nhận ra ai đó trong các sứ giả từ Bắc quốc không? Hay hắn đang nhớ về quê hương?
Đang lúc nàng suy nghĩ, một tiếng còi vang lên, xé tan không gian tĩnh lặng và phá vỡ bầu không khí náo nhiệt của buổi ca múa. Tống Ấu Quân nhìn thấy một mũi tên từ xa lao tới, ngay trong chớp mắt, mũi tên đã trúng vào một vũ nữ đang biểu diễn. Tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay lập tức.
"Á!"
Ngay lập tức, nhiều thị vệ rút kiếm và lao vào bảo vệ, trong không khí, mũi tên lại tiếp tục bay tới, khiến nhiều người hoảng loạn. Không ai kịp phản ứng, ngay lập tức bắt đầu chạy tán loạn.
Tống Ấu Quân hoảng hốt, chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy những tia m.á.u đỏ loang lổ trước mắt. Nàng nghe thấy người khác hét to: "Có thích khách!"
Ngay sau đó, những tiếng kêu thảm thiết từ khắp nơi vang lên, như những lưỡi kiếm sắc bén đ.â.m vào tai.
Tiết Quân là người đầu tiên đến bên cạnh Tống Ấu Quân, tuy luôn trầm tĩnh, nhưng lúc này trong giọng nói của cô cũng lộ rõ sự lo lắng: "Công chúa, có thích khách đã xâm nhập vào đội thị vệ, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức."
Chỉ trong chốc lát, sân trước vốn đầy tiếng cười nói vui vẻ bỗng chốc trở nên hỗn loạn, mọi người vội vã chạy trốn, tạo nên một cảnh tượng rối ren, không khí đầy sợ hãi. Những mũi tên bay như mưa trên không, nếu có ai chạy nhầm hướng thì sẽ dễ dàng bị trúng phải.
Tống Ấu Quân đứng ngây ra, trong mắt nàng phản chiếu cảnh tượng bạo loạn đột ngột xảy ra.
“Hoàng tỷ!” Tống Ngôn Ninh hoảng hốt hét lên, tiếng kêu vang lên bên tai nàng.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mũi tên từ trên không lao xuống, nhắm thẳng vào trán nàng, sắc bén đến mức có thể khiến bất kỳ ai cũng phải sợ hãi.
Tiết Quân nâng kiếm, nhanh chóng chắn mũi tên lại, cứu nguy cho nàng.
Tống Ấu Quân cảm thấy tim mình đập mạnh, hoảng loạn nhận thấy xung quanh, đội thị vệ đang bảo vệ hoàng đế và hoàng hậu rút lui qua cửa hông. Nàng vội vàng kéo Tống Ngôn Ninh, mặt đầy lo sợ nói: “Chúng ta đi theo phụ hoàng qua cửa sau.”
Tiết Quân che chắn cho hai người, hướng về cửa hông mà đi. Nhưng ngay sau khi hoàng đế và hoàng hậu rời đi không lâu, những thích khách mặc áo đen từ cửa hông xông vào, gặp ai là chém, không phân biệt tuổi tác hay giới tính, một nhát d.a.o xuống là có thể lấy mạng.
Tiết Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ấu Quân, lạnh lùng nói: “Không được! Người quá đông!”
Tống Ấu Quân thấy những thích khách nhanh chóng lao đến, mỗi đao c.h.é.m xuống đều khiến người ta sợ hãi tột độ. Nàng cảm giác đôi chân mình run rẩy, không thể kiểm soát được cơ thể.
Cảm giác sợ hãi này hoàn toàn đến từ bản năng sinh lý, không thể ngừng lại.
Tống Ấu Quân khẽ thốt lên, giọng run rẩy: “Chúng ta phải đi về phía rừng thôi, bên ngoài chắc chắn đã bị vây kín rồi!”
Sân trước dẫn vào rừng rộng lớn, không có cây mộc lan bảo vệ, đi theo hướng này chỉ có thể là đường chết, dù Tiết Quân có võ công cao cường cũng không thể cứu vãn.
Cũng không lâu sau, những người khác cũng nghĩ đến cách chạy trốn này, vội vàng hướng về rừng mà đi. Tống Ngôn Ninh sợ hãi đến mức không nói nên lời, chỉ túm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ấu Quân, hai người cùng nhau chạy vào rừng.
Tiết Quân vẫn ở phía sau bảo vệ, không ngừng chú ý những mũi tên đang b.ắ.n xuống, trong khi hỗn loạn, tất cả cung nhân bên cạnh Tống Ấu Quân đã bị tách ra. Nàng không còn lo lắng về những người khác, chỉ mong họ có thể trốn thoát, giữ được mạng sống.
Khi hai người chạy vào rừng, những mũi tên không thể tiếp tục bay tới, họ tiếp tục lao nhanh vào trong. Cảnh vật xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, nhưng tiếng hỗn loạn phía sau vẫn có thể nghe thấy mơ hồ.
Tống Ấu Quân dừng lại, khó thở, Tiết Quân kéo nàng tiếp tục, giọng kiên quyết: “Công chúa, không thể dừng lại!”
Nàng cố gắng kìm nén cơn đau trong ngực, tiếp tục bước đi.
Khu rừng rộng lớn, nhiều cây đại thụ, lá rơi đầy đất, ánh sáng hoàng hôn chiếu qua kẽ lá, khiến không gian trở nên tối dần.
Tống Ngôn Ninh không thể kìm nén được nữa, bật khóc: “Hoàng tỷ, ta sợ quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-29-bien-co-bat-ngo.html.]
Tống Ấu Quân cũng sợ hãi, nhưng sau khi chạy trốn một lúc lâu trong rừng, cảm xúc của nàng đã dần trở lại bình tĩnh. Nàng xoa đầu Tống Ngôn Ninh, an ủi: “Đừng sợ, hoàng tỷ ở đây, nhất định không có việc gì đâu.”
Tiết Quân lên tiếng: “Công chúa, trước tiên ngồi nghỉ một lát.”
Tống Ấu Quân cảm thấy chân mình đã không còn sức, vừa dừng lại liền ngã ngồi xuống đất, tựa vào cây nghỉ ngơi.
Nàng nhớ rõ trong sách, không có miêu tả việc tế thiên đại thưởng lần thứ mười bảy ở Tống Hưng, nhưng những thích khách lẫn vào thị vệ bên trong, hành động có kế hoạch và bí mật, rõ ràng là một cuộc ám sát có tổ chức lớn. Nếu như sự kiện này có xảy ra, hẳn là trong sách cũng không thể không có ghi chép.
Nhớ không lầm, cuộc ám sát này xuất phát từ sự bất mãn của những kẻ gian thần và cường quyền ở Nam Lung, dựa vào liên minh với các thế lực đen tối, nhằm đảo lộn triều chính. Thực tế, sự kiện này đã xảy ra vào năm Tống Hưng thứ mười tám, gây ra cuộc loạn lạc chưa từng có, làm Tống thị tổn thất nghiêm trọng, Khương Nghi Xuyên đã nhân cơ hội trở về Bắc Chiêu.
Vì sao cuộc ám sát lại xảy ra sớm hơn một năm?
Liệu có phải Khương Nghi Xuyên có liên quan đến chuyện này không?
Tống Ấu Quân cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, những ký ức về vụ ám sát thoáng qua trong đầu. Nàng nhớ lại rằng sau vụ ám sát, hậu cung có hơn nửa số phi tử đã chết, nhiều quan lại trọng thần cũng bị thương vong, thậm chí một số hoàng tử và công chúa không có tên tuổi cũng bị g.i.ế.c chết.
Trong đầu nàng rối bời, không thể suy nghĩ rõ ràng, thậm chí không có tâm trạng để an ủi Tống Ngôn Ninh.
Chưa kịp ngồi xuống lâu, Tiết Quân đột nhiên đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn một nơi: "Họ đến rồi!”
Tống Ấu Quân dù cơ thể không khỏe, vẫn lập tức đứng dậy: "Đi thôi!”
“Bọn họ có tốc độ rất nhanh, là những ám vệ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, không phải bọn dã phỉ bình thường.” Tiết Quân nói, vẻ mặt bình tĩnh: "Chạy thôi, thần sẽ ngăn cản bọn họ, hai người đi vào trong rừng. Chỉ cần chạy ra khỏi khu vực này, chúng ta sẽ được cứu.”
Nói xong, cô đưa cho Tống Ấu Quân một thanh đoản đao: "Công chúa, xin bảo vệ bản thân thật tốt.”
Tống Ấu Quân trong khoảnh khắc này cảm thấy không thể đưa ra quyết định chính xác. Cả đời nàng đã được giáo dục rằng không thể hy sinh người khác để bảo vệ bản thân. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt quyết tâm của Tiết Quân, nàng không thể nói ra một lời từ chối.
Nàng nhận lấy, nhưng vẫn lo lắng: “Tiết Quân, ngươi nhất định phải giữ gìn tính mạng, hiểu chưa?”
Nàng biết những lời này sẽ không có tác dụng nhiều, bởi vì nếu một mình Tiết Quân ra đối mặt với những ám vệ được huấn luyện bài bản, khả năng thắng rất thấp. Nhưng Tống Ấu Quân hy vọng cô chỉ cần chạy trốn khi không thể chiến đấu nổi, không cần đối diện trực tiếp với kẻ thù, dù chỉ bị thương cũng không sao, nhưng phải giữ được mạng sống.
Nàng không muốn Tiết Quân mạo hiểm, nhưng cũng hiểu rằng cô ấy có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của nàng.
Tiết Quân gật đầu, ném vỏ kiếm đi, rút kiếm ra và nhảy vọt vào giữa đám người.
Tống Ấu Quân nắm tay Tống Ngôn Ninh chuẩn bị chạy, nhưng y lập tức túm lấy nàng: "Hoàng tỷ, đợi đã.”
“Đừng lãng phí thời gian!” Tống Ấu Quân nổi giận nói.
“Hoàng tỷ, tỷ hãy cởi áo ngoài ra cho ta, ta sẽ khoác nó lên người rồi chạy về hướng kia.” Tống Ngôn Ninh chỉ vào một phương hướng: "Như vậy bọn họ sẽ đuổi theo ta, tỷ sẽ có cơ hội chạy thoát.”
“Ngươi nói cái gì mê sảng vậy?” Tống Ấu Quân hoảng hốt, vội vàng túm tay y: "Cùng ta đi!”
Tống Ngôn Ninh tránh ra, lau nước mắt: "Không được, nếu chúng ta chạy cùng nhau, sớm muộn gì cũng bị bắt kịp. Chạy riêng ra, ít nhất sẽ có một người có thể thoát.”
“Bọn họ sẽ chia nhau ra mà đuổi theo!” Tống Ấu Quân kiên quyết.
“Mặc kệ là ám vệ hay gì đều sẽ tranh công để bắt được tỷ. Nếu ta mặc áo của tỷ, chúng sẽ đuổi theo ta.” Tống Ngôn Ninh lau nước mắt, nói với vẻ đầy lo lắng: "Thời gian không còn nhiều, hoàng tỷ, tin ta một lần đi!”
Tống Ấu Quân ngây người, không ngờ Tống Ngôn Ninh lại có thể suy nghĩ nhanh chóng và linh hoạt đến thế vào lúc này.
Đúng vậy, Tịn hAn Công chúa có danh tiếng lừng lẫy, lại là hoàng thất chính thống, nên khi các ám vệ lục soát trong rừng, chắc chắn họ sẽ chỉ chú ý vào Tống Tễ và nàng. Dù là dã phỉ hay ám vệ, trong chiến dịch ám sát lớn như vậy, chúng sẽ tranh nhau để bắt được nàng.
Nếu để Tống Ngôn Ninh chạy, với tốc độ và sức bền của y, sẽ dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi. Vì vậy, nàng nhanh chóng cởi áo ngoài đưa cho y, dặn dò: “Nghe rõ đây, ngươi chỉ cần chạy về một hướng, đừng dừng lại. Chỉ cần vượt qua đội quân vây quanh sân, chúng ta sẽ được cứu.”
Chiếc xiêm y này, theo một cách nào đó, có thể xem như một loại phù chú, không chỉ bảo vệ Tống Ấu Quân khỏi những nguy hiểm đột ngột, mà còn giúp nàng tránh khỏi việc bị giết, vì những thích khách và gian thần có kế hoạch thâm sâu và không muốn làm tổn hại đến hoàng thất. Chúng chỉ muốn bắt sống, và đây là một phần trong kế hoạch sắp tới của chúng.
Tống Ấu Quân cùng Tống Ngôn Ninh chính là những quân bài quan trọng trong ván cờ này.
Nàng dùng d.a.o nhỏ cắt hai đường trên cây, dấu ấn mờ mờ, chỉ có Tiết Quân mới có thể nhận ra nếu cô quay lại. Sau đó, nàng lau nước mắt của Tống Ngôn Ninh, nói: "Chạy mau!"
Vì có Tiết Quân bảo vệ, Tống Ấu Quân không dám lãng phí thời gian, nàng biết rõ không thể dừng lại nữa. Lúc này, nàng liền quay đầu, chạy về một hướng khác.
Tiếng gió vù vù bên tai, nàng chỉ biết chạy về phía trước, không màng đến cơn đau nhức nơi chân hay cơn khó thở do thiếu oxy. Mãi cho đến khi gió lạnh vù vù trên mặt, nàng mới nhận ra mình đang khóc.
Tống Ấu Quân dừng lại, dựa vào một cây thở dốc một lát, nhưng không dám chậm bước. Nàng nhanh chóng lau đi nước mắt và tiếp tục chạy.
Bầu trời đã tối. Trong rừng không có ánh sáng, cảnh vật trở nên mờ mịt, nàng thường xuyên vấp phải đá. Đoạn đường càng lúc càng khó đi, và trong lòng Tống Ấu Quân dâng lên nỗi tuyệt vọng. Cảnh vật xung quanh thật nguy hiểm, trong khi nguy cơ dã thú ẩn nấp nơi đâu cũng không thể lường trước.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Nàng không dám tiếp tục đi nữa, nghe thấy tiếng động nhẹ từ chiếc kim quan trên đầu nàng, thanh âm kỳ lạ trong không gian tĩnh lặng của rừng. Trước đó, nàng luôn vội vã chạy trốn, không lo nghĩ về những thứ xung quanh.
Bây giờ dừng lại, nàng cảm thấy muốn tháo chiếc kim quan xuống. Tuy nhiên, nó đã được cố định rất chắc chắn, nàng thử tháo ra, những sợi tóc bị mắc vào nhau khiến nàng cảm thấy đau đớn, không thể tháo được.
Ngay khi nàng đang nghĩ liệu có nên cắt tóc để tháo chiếc kim quan ra hay không, đột nhiên nàng nhìn thấy một ánh lửa từ xa, và sau đó là một vài ánh lửa khác dần dần xuất hiện, cùng với âm thanh mơ hồ truyền đến.
Tống Ấu Quân nghe kỹ, dường như có người đang gọi tên "Tịnh An Công Chúa."
Hy vọng dâng lên trong lòng nàng, liệu có phải là đội thị vệ hoàng thất đã xử lý xong thích khách và phái người đến tìm nàng? Nàng gần như nhảy lên, định giơ tay đáp lại, nhưng chưa kịp lên tiếng, một bàn tay đã bịt chặt miệng nàng, và nàng bị kéo vào một vòng tay.
Tống Ấu Quân hoảng sợ, vội vã giãy giụa, phát ra những âm thanh yếu ớt.
"Đừng nhúc nhích, là ta." Giọng nói trầm thấp và hơi thở nóng rực phả vào sau gáy nàng.
Là Khương Nghi Xuyên!
Nàng lập tức dừng lại, nhìn vào tay của hắn đang che miệng mình, hiểu ý không tiếp tục động đậy.
"Ngươi đừng nói chuyện." Khương Nghi Xuyên nhẹ giọng dặn dò, sau đó buông tay ra.
Tống Ấu Quân quay đầu lại, trong bóng tối nàng chẳng thấy gì rõ ràng, nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần, nàng có thể nhìn thấy đôi mắt đen của Khương Nghi Xuyên, bình tĩnh nhưng lại tràn đầy sự lo lắng.
Khương Nghi Xuyên sao lại ở đây? Nếu theo như trong sách, hắn không phải đang ở cùng người Bắc Chiêu sao, nhân lúc hỗn loạn mà trở lại Bắc Chiêu? Tại sao lại xuất hiện ở đây, trong rừng này?
Dù sao đi nữa, ngay khi nàng nhìn thấy Khương Nghi Xuyên, cảm giác sợ hãi và lo lắng trong lòng nàng gần như tan biến hết.
Khi hắn buông tay ra, nàng cảm thấy một sự nhẹ nhõm lạ kỳ, và nước mắt lại rơi xuống.
Nàng chỉ chỉ về phía xa nơi có ánh lửa, rồi do dự.
Khương Nghi Xuyên không nói gì, chỉ nắm lấy cổ tay nàng và kéo đi.
Hắn dường như nhìn rõ hơn nàng trong bóng tối, dẫn nàng đi qua những con đường nhỏ trong rừng. Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng đi lại khá dễ dàng. Tống Ấu Quân suýt nữa va phải một cây khi không chú ý.
Rõ ràng có ai đó gọi nàng, Khương Nghi Xuyên cũng nghe thấy, nhưng vẫn dẫn nàng đi, xa dần vào bên trong. Mãi cho đến khi xung quanh lại chìm vào bóng tối, hắn mới lên tiếng: “Những người đó không phải đến cứu ngươi.”
Tống Ấu Quân giật mình, lập tức hiểu ra: “Ngươi muốn nói…?”
“Những cây đuốc không đều, không phải là quân sĩ hoàng thất, có thể là bọn dã phỉ.” Hắn nói, giọng bình tĩnh.
Nàng run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra, không ngờ lại có tình huống như vậy. Vừa rồi, chỉ nghe thấy có người gọi mình, nàng vui mừng đến mức suýt nhảy lên, hoàn toàn không chú ý đến độ cao của những ngọn đuốc. Nhưng rõ ràng, Khương Nghi Xuyên đã chú ý đến chi tiết này, và cũng hiểu nàng chắc chắn sẽ chạy tới đó, nên mới bịt miệng nàng lại.
“Ngươi sao lại ở đây?” Nàng ngạc nhiên. Khu rừng này rộng lớn như vậy, nàng lúc nãy cứ loạn chạy không biết phương hướng, sao lại có thể gặp Khương Nghi Xuyên?
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước đó ta gặp Tiết Quân đang giao đấu với những thích khách.”
“Cô ấy thế nào rồi?” Tống Ấu Quân vội vàng hỏi.
“Bị thương một chút, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.” Khương Nghi Xuyên trả lời. “Những thích khách đều đã bị giết.”
Tống Ấu Quân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”
“Tiết Quân phát hiện các ngươi chia nhau hành động, nên nhờ ta đi theo một hướng để tìm được các ngươi.” Hắn nói tiếp.
Dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng Tống Ấu Quân ngay lập tức nhận ra sự không ổn. Dù Khương Nghi Xuyên có theo đúng phương hướng, cũng không chắc tìm được nàng, trừ khi từ đầu hắn đã theo dõi nàng.
“Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn theo sau chúng ta?” Tống Ấu Quân thử hỏi.
Khương Nghi Xuyên không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt yên tĩnh.
Đúng là vậy!
Tống Ấu Quân trong lòng nghĩ nếu ngươi sớm chỉ ra, thì nàng cũng đã không đến mức bị mắc kẹt trong bóng tối như thế này.
Ánh trăng xuyên qua mây đen, chiếu sáng một khoảng, mọi thứ dần trở nên rõ ràng. Tống Ấu Quân nhận ra Khương Nghi Xuyên có vài chỗ trên trang phục bị rách, tay hắn cũng có vết máu.
“Ngươi bị thương rồi?” Tống Ấu Quân giật mình, vội vàng lại gần kiểm tra. Vết thương trên tay hắn đã được xử lý qua, m.á.u ngừng chảy, có vẻ không nghiêm trọng.
Hắn chắc chắn là đã hỗ trợ Tiết Quân trong lúc giao đấu với ám vệ, cả hai liên thủ g.i.ế.c hết bọn chúng, nhưng rõ ràng là mức độ bị thương khác nhau.
Sau đó, nàng chú ý thấy Khương Nghi Xuyên đã thay một bộ trang phục khác, không phải bộ đồ xanh đen mà hắn mặc ban ngày.
Nàng vội vàng đứng dậy: "Trên người ngươi có vết thương nào khác không?”
Nếu không phải vết thương quá lớn, xuyên thủng quần áo, trong tình huống khẩn cấp như thế này, hắn sẽ không có thời gian thay đồ m.
Khương Nghi Xuyên không trả lời, nhưng Tống Ấu Quân vòng qua phía sau hắn, dưới ánh trăng, nàng thấy vết thương sâu trên lưng hắn, vết m.á.u vẫn còn rỉ ra.
Tống Ấu Quân dừng lại, cúi xuống và nhẹ nhàng sờ vào vết thương, đầu ngón tay cảm nhận được độ ẩm.
Máu vẫn còn thấm, chứng tỏ vết thương vẫn đang chảy máu, nhưng thần sắc của hắn lại bình thản, như thể vết thương này chẳng có gì.
Vết thương ở lưng sâu đến vậy, sao có thể không đau chứ?
Tống Ấu Quân không kìm được, tay run rẩy, vội vàng tháo một lớp áo của mình ra, định dùng để cầm m.á.u cho hắn.
Nàng có vài lớp áo, tháo ra một hai lớp không thành vấn đề. “Vết thương của ngươi vẫn chưa cầm máu, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi cầm m.á.u trước.”
Chưa kịp tháo hết, một vật từ trong áo rơi xuống, lăn xuống cạnh Khương Nghi Xuyên.
Hắn nhanh tay nhặt lên, dưới ánh trăng, rõ ràng đó là một bao giấy dầu. Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Ấu Quân.
Khi nàng nhận ra, cảm xúc đột ngột sụp đổ, không thể ngừng được nước mắt.
Nàng ngồi xuống, nhận lấy bao giấy dầu từ tay hắn, mở ra từ từ. Bên trong là vài miếng bánh gạch cua thơm phức, tỏa ra mùi sen thanh thoát.
Đây là món ăn mà Tống Ngôn Ninh đã chuẩn bị sáng nay trong xe ngựa, lúc đó nàng đã từ chối, nhưng không ngờ y lại lén lút nhét vào tay áo nàng.
Tống Ngôn Ninh, không biết giờ này ngươi đang ở đâu, liệu có gặp phải những thích khách không, liệu có giấu mình an toàn không?
Tống Ấu Quân ngồi đó, không phát ra âm thanh khi khóc, nước mắt rơi xuống tay, tạo thành những bọt nước. Nàng cầm miếng bánh vào miệng, mùi thơm của gạch cua lập tức lan tỏa trong khoang miệng.
Khương Nghi Xuyên lặng lẽ nhìn nàng, dưới ánh trăng, đôi mắt nàng ngập nước mắt, long lanh như ngọc.
"Đây là Tống Lục đưa cho ta." Tống Ấu Quân nghẹn ngào nói:
"Ngươi thử xem."
Khương Nghi Xuyên nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên miếng điểm tâm, rồi cầm lấy một miếng ăn.
Trong khi Tống Ngôn Ninh vẫn chưa biết sống chết, Khương Nghi Xuyên cũng bị thương nặng. Mọi chuyện có vẻ đang trở nên tồi tệ.
Nhưng nàng lại không biết phải làm gì để giải quyết, trong lúc khóc nức nở, Khương Nghi Xuyên đột nhiên cử động.
Hắn nghiêng người về phía trước, tay đưa lên chạm vào chiếc kim quan trên đầu Tống Ấu Quân, nhẹ nhàng tách sợi tóc quấn quanh ra, tìm cách để tháo kim quan xuống.
Tống Ấu Quân mờ mịt nhìn hắn qua làn nước mắt, lúc đầu còn không hiểu hắn đang làm gì, nhưng khi nghe thấy tiếng kim quan rung động nhẹ và sợi tóc dần được tháo ra, nàng mới nhận ra hắn đang giúp nàng tháo chiếc kim quan.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như mặt hồ không gợn sóng, nhưng dưới ánh trăng, vẻ nghiêm túc của hắn dường như có chút mềm mại khó nhận thấy. Những sợi tóc lộn xộn quấn vào nhau.
Hắn rất kiên nhẫn, đôi mắt dồn vào chiếc kim quan, nhẹ nhàng tháo ra.
Tống Ấu Quân ngồi im, mỗi lần nàng nhấc mắt lên, lại nhìn thấy Khương Nghi Xuyên chỉ cách mình một khoảng rất gần. Đôi mắt đen và dài của hắn rõ ràng hiện lên trước mắt nàng, và nàng không thể không chú ý tới sự chăm chú của hắn.
Hắn hết sức tỉ mỉ, giống như khi cầm kiếm hoặc dao, bàn tay nhẹ nhàng tháo từng sợi tóc rối rắm, giải quyết mọi thứ mà không hề vội vàng, cho đến khi chiếc kim quan cuối cùng được tháo xuống.
Cảm giác trên đầu nàng nhẹ bẫng, cổ nàng lập tức cảm thấy tự do.
Không hiểu sao, cảm giác hoảng loạn và bất an ban đầu của nàng dần dần lắng xuống, như thể bị sự bình tĩnh của Khương Nghi Xuyên ảnh hưởng.
Nàng chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn."
Trước kia, ánh mắt của Khương Nghi Xuyên mỗi khi nhìn nàng luôn đầy chán ghét và lạnh lùng, nhưng giờ nàng nhận ra trong đôi mắt ấy có một sự dịu dàng mà trước đây nàng chưa từng biết.
Khương Nghi Xuyên cẩn thận cất chiếc kim quan vào dưới lá cây, rồi nhẹ giọng nói: "Nơi này là khu vực núi sâu, ban đêm có quá nhiều nguy hiểm. Bọn họ sẽ không còn tiếp tục tìm kiếm nữa."
Tống Ấu Quân nhìn quanh bốn phía, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Nhiều thợ săn kỳ cựu còn không dám dễ dàng đi vào khu núi sâu, nhất là vào ban đêm, nơi này có thể ẩn chứa nhiều loài dã thú nguy hiểm.
Khu rừng này vốn thuộc khu vực hoàng gia, vì vậy bình thường không cho phép dân chúng vào săn bắn. Tuy nhiên, mỗi năm hoàng đế sẽ dẫn một nhóm người vào đây để săn thú, vì vậy cũng không lo lắng về việc có bẫy rập.
Khương Nghi Xuyên đứng dậy, thong thả nói: "Đi tiếp về phía trước sẽ gặp một dòng suối."
Tống Ấu Quân tháo chiếc xiêm y của mình ra, đặt lên khuỷu tay, tự nhiên đứng lên và đưa tay đỡ hắn, dùng cánh tay của mình để giúp Khương Nghi Xuyên bước tiếp.
Cánh tay của nàng giơ lên, nhưng Khương Nghi Xuyên lại khẽ lùi lại, ra hiệu không cần nàng dìu.
Tống Ấu Quân ngẩng đầu, ánh trăng chiếu sáng, nàng bình tĩnh hỏi: “Ta không nhìn rõ lắm đường đi trong đêm, ngươi có thể nắm tay ta không?”
Thực ra, nàng đã nghi ngờ rằng thân thể của mình có chút vấn đề về thị lực vào ban đêm, mặc dù có ánh trăng, nhưng tầm nhìn của nàng rất hạn chế. Nếu cứ đi như thế này, nàng sẽ rất khó khăn, mà Khương Nghi Xuyên cứ phải chờ nàng từng bước, không bằng nói rõ ngay từ đầu.
Khương Nghi Xuyên hình như nhớ lại trước kia, hiểu rõ nàng không phải nói dối, vì vậy nhẹ nhàng đưa tay ra.
Tống Ấu Quân không chút do dự, nhanh chóng đưa tay vào ống tay áo của hắn, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, sức nắm của nàng có chút mạnh mẽ, không để cho hắn rút tay ra.
Đầu ngón tay hắn lạnh buốt, chắc là do chỉ mặc một lớp mỏng và bị gió đêm thổi lâu, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp. Tống Ấu Quân cảm nhận được nhiệt độ qua lớp áo của hắn, lại không ngừng đi, nên tay nàng cũng ấm lên.
Nàng dùng tay nắm chặt bốn ngón tay của Khương Nghi Xuyên, cảm nhận sự ấm áp của hắn truyền lại qua tay nàng. Cảm giác ấy khiến nàng yên tâm, và nàng cũng không lo hắn sẽ rút tay ra.
Với cách này, nếu Khương Nghi Xuyên có dấu hiệu bị lạnh, nàng sẽ là người đầu tiên nhận ra.
“Ngươi như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy." Tống Ấu Quân chuyển chủ đề để thay đổi sự chú ý của hắn.
“Không sao đâu." Khương Nghi Xuyên đáp lại.
“Chắc chắn sẽ bị cảm lạnh…”
Tống Ấu Quân lẩm bẩm.
Khương Nghi Xuyên dừng lại một chút, rồi cúi đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi có cần ta giúp gì không?”