Tống Ấu Quân đang ăn cơm thì cứ cảm thấy có điều không ổn.
Tống Ngôn Ninh sau khi thu dọn xong đã chạy đi xem ai đó đầu tiên, nhưng tại sao lại không phải là nàng?
Y hớt hải chạy đi tìm Khương Nghi Xuyên. Nếu lỡ chọc giận người ta thì biết làm thế nào?
Tống Ấu Quân vội vàng nhét vài miếng đồ ăn vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm không rõ: "Mau, mau mang gậy đến đây cho ta.”
Vì trước đó đi lại quá mệt, nàng không chịu nổi cảm giác bị người nâng đỡ, nên đành bảo người mang đến một cây gậy.
Nàng loạng choạng, học cách đi vì chưa quen, rồi cố chạy tới nơi ở của Khương Nghi Xuyên.
Sơn trang này được bố trí rất rõ ràng. Từ sân của Tống Ấu Quân đi về hướng tây, qua một cây cầu nhỏ là tới nơi ở của Khương Nghi Xuyên.
Hắn ở gần nơi của Tống Tễ, phong cảnh nơi này cũng vô cùng đẹp. Ánh tà dương treo lơ lửng ở chân trời, khiến nửa bầu trời như nhuộm một màu rực rỡ tinh khôi.
Gió mát tháng chín lướt nhẹ, khiến người ta chỉ cần khẽ động đã cảm nhận được sự sảng khoái ùa tới.
Tống Ấu Quân chống gậy, bước thêm một đoạn thì từ xa đã thấy Tống Ngôn Ninh ngồi xổm bên ngoài hàng trúc lan, lén lút nhìn vào bên trong.
Y lẻ loi tới đây, bên cạnh không có lấy một người hầu, nhìn chẳng khác gì kẻ khả nghi. Nếu bị đội tuần tra bắt gặp, chắc chắn sẽ bị hiểu lầm mà bị tống vào ngục mất.
Tống Ấu Quân bước tới gần, dùng mũi chân khẽ chạm vào y, hỏi: "Ngươi ngồi xổm ở đây làm gì thế?”
Tống Ngôn Ninh đang chăm chú nhìn, bị giật mình một phen. Y vội quay đầu lại, thấy là Tống Ấu Quân, liền kéo nàng ngồi xổm xuống cùng mình.
Tống Ấu Quân vốn đã đau nhức chân, bị kéo đột ngột càng khiến nàng khổ sở hơn. Nàng nhăn nhó, gương mặt như đeo mặt nạ đau đớn, rên rỉ: "Tống Lục, ngươi đang nhìn lén cái gì thế hả?”
Tống Ngôn Ninh ấp úng, muốn nói rồi lại thôi: "Ta... ta chỉ muốn xem thử Xuyên ca có đang ở trong đó hay không.”
“Vậy thì ngươi cứ trực tiếp đi gõ cửa, chẳng phải xong chuyện sao?” Tống Ấu Quân bực bội, lập tức nheo mắt đầy hoài nghi: "Ngươi là trộm à? Có phải định trộm thứ gì của Khương Nghi Xuyên không?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Không phải đâu!” Tống Ngôn Ninh vội vàng xua tay: "Ta còn chưa nghĩ xong phải cảm ơn hắn thế nào. Nên mới ngồi đây suy nghĩ một chút.”
“Nói lời cảm ơn thì có gì khó? Chỉ cần nói ‘Cảm ơn ngươi’ là được chứ gì.” Tống Ấu Quân nói.
“Nhưng ta muốn... ta muốn chân thành một chút.”
Tống Ấu Quân nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy lần này Tống Ngôn Ninh có vẻ thật lòng muốn cải thiện quan hệ với Khương Nghi Xuyên.
Trước đó, dù đã nói rất nhiều lời khuyên nhủ, bảo Tống Ngôn Ninh không được tiếp tục kiêu căng và tùy tiện, nhưng thói quen khó bỏ. Những năm qua, tính cách y vốn như vậy, không thể một sớm một chiều thay đổi.
Có những điều phải tự mình trải nghiệm rồi mới chạm được tới lòng mình. Chắc hẳn lúc này, Tống Ngôn Ninh đã nghĩ thông suốt. Vì sao trước đây giữa hắn và Khương Nghi Xuyên tồn tại ân oán, nhưng đến khi đối diện sống chết, Khương Nghi Xuyên vẫn không ngần ngại cứu y, kéo cung b.ắ.n ra mũi tên đó.
Tống Ấu Quân rất muốn thấy hai người họ hòa giải. Nàng nhớ lại mấy mẹo nhỏ về giao tiếp mà trước đây học được, hào hứng dạy bảo.
“Ngươi làm như thế này." Tống Ấu Quân nắm lấy tay y, kiên nhẫn chỉ dẫn: "Nắm tay hắn thật chặt, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, nhớ phải nhìn chằm chằm đấy, để tất cả cảm xúc đều hiện lên trong ánh mắt. Rồi nói với ngữ khí sâu lắng, nhấn nhá từng chữ: ‘Ta cảm ơn ngươi!’”
Tống Ngôn Ninh nghe xong mà ngẩn người, sững sờ một hồi.
“Hiểu chưa?” Tống Ấu Quân hỏi.
“Nhưng mà, nếu ta còn muốn nói chuyện nhiều hơn với hắn thì sao?” Tống Ngôn Ninh dè dặt hỏi.
Tống Ấu Quân nhíu mày suy nghĩ, rồi đáp: "Vậy thì ngươi có thể chủ động tìm chút đề tài. Ví dụ như: ‘Ngươi đã ăn chưa?’, ‘Ngươi đang làm gì vậy?’, hoặc tranh thủ khen ngợi hắn vài câu, từ đó mở đầu câu chuyện.”
Tống Ngôn Ninh gật gù, ra vẻ đã hiểu, xong lại thắc mắc: "Nhưng nếu hắn không muốn nói chuyện với ta thì làm thế nào?”
Tống Ấu Quân bật cười, khoanh tay nhìn y: "Thì ngươi phải kiên nhẫn. Dù hắn không muốn, ngươi cứ kiên trì, bày tỏ thật lòng, hắn sẽ cảm nhận được.”
“Trong tình huống như thế này, nếu hắn chưa nói rõ là muốn ngươi rời đi, thì vẫn còn cơ hội. Ngươi có thể tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài." Tống Ấu Quân nói. “Hãy xem thử xung quanh có ai khác không. Nếu thật sự chỉ có hai người các ngươi ở đó, thì tạm thời từ bỏ. Lần sau nhớ rút kinh nghiệm, mang theo thêm một người rồi hãy tìm hắn.”
Tống Ngôn Ninh nghe vậy, lập tức giơ ngón tay cái lên: "Hoàng tỷ đúng là lợi hại!”
Tống Ấu Quân rất hưởng thụ lời khen này, mỉm cười đáp: "Tất nhiên rồi, đọc nhiều sách là vậy đấy!”
Trong khi đó, Khương Nghi Xuyên và Tống Tễ đang dùng cơm bên trong. Tống Tễ cầm một hộp bánh bắp đưa tới trước mặt Khương Nghi Xuyên: "Xuyên ca, ngươi nếm thử đi. Lần trước ta thấy Tống Lục mang theo món này ở Duyệt Văn Điện, thơm lắm.”
Khương Nghi Xuyên không mấy hứng thú với thức ăn, liếc nhìn một cái rồi nói: "Đồ trẻ con thích ăn, ngươi cũng ăn?”
Tống Tễ cười, vừa định trả lời thì nghe thấy tiếng trò chuyện ríu rít từ ngoài hàng trúc lan vọng vào.
Y đi ra cửa nhìn quanh: "Bên ngoài có người đang nói chuyện phải không?”
Khương Nghi Xuyên cũng nhìn qua cửa sổ, từ vị trí của hắn có thể thấy hai chiếc gậy lắc lư ngoài trúc lan. Trên mặt hắn lộ ra một tia nghi hoặc.
Tống Tễ nhìn sắc mặt của Khương Nghi Xuyên, đoán ngay ngoài cửa có người. Y đứng bên cửa sổ lớn tiếng hỏi: "Ai mà gan lớn vậy, trốn ngoài cửa thì thầm?”
Tống Ấu Quân nhìn trộm qua khe, nhận ra đó là Tống Tễ. Nàng nghĩ bụng có cơ hội rồi, liền nói nhỏ với Tống Ngôn Ninh: "Chắc chắn bọn họ đang ở trong phòng. Mau vào đi.”
Tống Ngôn Ninh hít sâu một hơi, ánh mắt kiên quyết, đột nhiên đứng dậy: "Tam ca, là ta đây!”
Tống Tễ vừa thấy biểu cảm của y, lập tức cảm thấy có điều không ổn. Y kéo chuông báo động trong lòng, quay lại nói với Khương Nghi Xuyên: "Không xong rồi, là Tống Lục tới.”
“Hắn làm gì ở đây?” Khương Nghi Xuyên đặt đũa xuống.
Tống Tễ nhanh chóng lấy một chiếc bánh bắp nhét vào tay Khương Nghi Xuyên, rồi tự cầm thêm một chiếc, cắn một miếng: "Đi, ra ngoài ứng phó hắn.”
Khương Nghi Xuyên cảm thấy việc này thật ấu trĩ, định đặt bánh xuống. Nhưng Tống Tễ đã túm lấy cổ tay hắn, kéo ra ngoài.
Cửa vừa mở, Tống Ngôn Ninh đã đứng trong sân, động tác hơi ngượng ngập, nhưng gương mặt lại toát lên vẻ kiên định đầy tự tin.
Y liếc mắt nhanh về phía hàng trúc lan bên ngoài, sau đó lập tức thu hồi ánh nhìn, như thể không muốn bị phát hiện.
Khương Nghi Xuyên chú ý tới động tĩnh, nhìn lại thì thấy hai bóng dáng cao lớn như trúc xanh vẫn đứng sừng sững không động.
“Tống Lục, ngươi đến làm gì vậy?” Tống Tễ cố ý cắn thêm một miếng bánh ngô, vẻ mặt không đứng đắn.
Quả nhiên, ánh mắt Tống Ngôn Ninh lập tức bị chiếc bánh ngô hấp dẫn. Y nhìn chằm chằm, không rời mắt: "Tam ca, các ngươi đang ăn cơm à?”
Tống Ấu Quân lén nhìn phản ứng của y, thấy toàn bộ sự chú ý của y đều đặt vào chiếc bánh ngô thì thở dài. Quả nhiên, trẻ con vẫn ham ăn như cũ.
Cũng may ý chí trong lòng Tống Ngôn Ninh còn đủ kiên định. Y không quên mục đích chính của mình, bèn bước tới trước mặt Khương Nghi Xuyên, nghiêm túc nói: "Xuyên ca, thật ra ta tới đây để tìm ngươi.”
Khương Nghi Xuyên giữ vẻ bình thản, không lên tiếng, chờ y nói tiếp.
Không ngờ, Tống Ngôn Ninh đột nhiên đưa hai tay ra, chắp lại nắm chặt lấy tay trái của Khương Nghi Xuyên, giữ gắt gao như không muốn buông. Đôi mắt y mở to tròn, chăm chăm nhìn Khương Nghi Xuyên, hô lên: "Ta cảm ơn ngươi!”
Khương Nghi Xuyên thiếu chút nữa bị dọa sững người.
Tống Tễ vội lên tiếng, lớn giọng quát: "Tống Lục, ngươi làm gì vậy? Có phải lại đến gây chuyện không?”
Tống Ngôn Ninh lập tức bày vẻ mặt oan ức: "Tam ca, ta nào có bộ dáng đến gây chuyện? Ngươi nghĩ oan cho ta rồi.”
“Vậy tại sao ngươi trợn trừng mắt lên như thế, động tác lại làm quá lớn? Mau buông tay hắn ra!” Tống Tễ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào hai người.
“Ngươi nhìn đôi mắt ta đi.” Tống Ngôn Ninh mở trừng mắt lớn hết cỡ, chỉ vào hai mắt mình, nghiêm túc nói: "Có phải tràn ngập chân tình và cảm xúc thật lòng không?”
Hành động kỳ lạ và đột ngột của y khiến Khương Nghi Xuyên và Tống Tễ đều ngây ra. Dù nhìn kỹ không giống như y đến gây sự, nhưng cách làm thực sự quá khó hiểu, khiến hai người chỉ biết im lặng, không biết phải phản ứng thế nào.
Tống Ngôn Ninh nhận ra chiêu đầu tiên không hiệu quả, lập tức chuyển sang chiêu thứ hai mà hoàng tỷ đã chỉ dạy. Y nhanh nhảu hỏi: "Các ngươi ăn chưa? Đang làm gì vậy?”
Tống Tễ nhướng mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc, rồi hỏi ngược: “Ngươi cảm thấy chúng ta cầm bánh bắp thế này, trông giống đang luyện công sao?”
Tống Ngôn Ninh nhìn thấy mọi câu trả lời đều là từ Tống Tễ, không khỏi có chút nóng nảy. Y nghiêng người, xoay lưng lại với Tống Tễ, rồi chỉ vào chiếc bánh trong tay Khương Nghi Xuyên, tìm lời để nói: "Xuyên ca, cái bánh bắp này thoạt nhìn... đúng là bánh bắp nhỉ?”
Khương Nghi Xuyên: “……”
Ý thức được mình vừa lỡ lời, Tống Ngôn Ninh vội vàng sửa miệng: "Ý ta là, bánh bắp của ngươi trông ngon thật đó.”
Tống Tễ lập tức không vui. Y nghĩ: [Tên nhãi này có ý gì, không thèm để ý tới ta sao?]
Tống Tễ vỗ vai Tống Ngôn Ninh: "Tống Lục, ngươi quay mặt lại đây!”
Tống Ngôn Ninh cất tiếng "hứ” đầy bất mãn, còn càu nhàu: "Tam ca, ngươi để ta nói chuyện với Xuyên ca một chút đi!”
Tống Tễ tức đến mức nghiến răng, cắn một miếng to bánh bắp, trong lòng nghĩ: [Được, ta muốn xem ngươi định nói gì đây.]
Thực ra, Tống Ngôn Ninh không hề muốn khiến không khí trở nên căng thẳng. Y chỉ mong có thể nói ra ý nghĩ của mình trong trạng thái tự nhiên nhất. Nhưng mỗi khi ánh mắt của Khương Nghi Xuyên chạm tới y, ký ức về những mâu thuẫn trước đây lại ùa về. Những lần đối đầu gay gắt, như nước với lửa, không ngừng hiện lên trong đầu.
Y mấp máy môi vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời. Khi ánh mắt chạm phải bàn tay Khương Nghi Xuyên còn băng bó, y vội vàng hỏi: “Xuyên ca, ngươi bị thương sao? Có nghiêm trọng không?”
Khương Nghi Xuyên nhìn vẻ mặt bối rối của y, dường như đã đoán được ý định. Bằng giọng điềm tĩnh, hắn nói: “Tống Lục, ta không cần ngươi cảm tạ. Ta b.ắ.n mũi tên đó không phải để ban ơn, mà chỉ để cứu một mạng người. Bất kể người đứng đó là ai, ta đều sẽ cứu.”
Tống Ấu Quân đang núp trong góc, nghe rõ mồn một những lời này. Trong lòng nàng bất giác giật mình, bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề kỳ lạ.
Những lời của Khương Nghi Xuyên rõ ràng ám chỉ rằng, dù là Tịnh An Công chúa hay Tống Ngôn Ninh, cho dù ngày thường hành động khó ưa thế nào, thì trong lòng hắn, họ cũng chưa tới mức tội ác tày trời, không đáng phải chết.
Đó là lý do tại sao hắn đuổi theo cứu xe ngựa của nàng, hay b.ắ.n tên cứu Tống Ngôn Ninh khi bị đao kề cổ.
Vậy tại sao lúc trước, khi Khương Nghi Xuyên dẫn quân chiếm Nam Lung và tiến vào hoàng cung, hắn lại ra tay g.i.ế.c Tịnh An Công chúa?
Tống Ngôn Ninh nghe những lời này, chỉ cảm thấy Khương Nghi Xuyên vẫn không ưa gì mình, cũng không muốn nói thêm nữa. Nhưng khi đang định từ bỏ,hy chợt nhớ tới lời của Tống Ấu Quân: [Chỉ cần chưa đuổi ngươi đi, thì vẫn còn cơ hội.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-34-khong-biet-cach-tro-chuyen.html.]
Tống Ngôn Ninh liên tục nhìn quanh khóm trúc lan, cuối cùng cất giọng gọi to: "Hoàng tỷ! Hoàng tỷ!”
Tống Ấu Quân đang chìm trong suy nghĩ, bỗng giật mình bởi tiếng gọi bất ngờ. Nhìn sang, thấy cả ba người đều đang hướng ánh mắt về phía mình, nàng biết không thể trốn được nữa. Với dáng vẻ khập khiễng, được người hầu đỡ và chống gậy, nàng cố bày ra nụ cười tươi tắn: "Mọi người khỏe cả chứ?”
Nàng bước chậm rãi đến trước mặt ba người, nhìn Khương Nghi Xuyên và cất lời chào hỏi: "Khí sắc trông không tệ, thương thế đã khá hơn chút nào chưa?”
Đây là lần đầu tiên họ chính thức gặp lại sau sự kiện cả hai bị bắt cóc và được cứu. Khi đó, Tống Ngôn Ninh bị kéo đi, còn Tống Ấu Quân cũng chưa có cơ hội nói gì với Khương Nghi Xuyên.
Khương Nghi Xuyên giờ đã trông như thường ngày. Những vết thương được băng bó cẩn thận và giấu kín dưới lớp quần áo, hoàn toàn không khác gì bình thường. Ngược lại, Tống Ấu Quân vẫn mang dáng vẻ thê thảm, phải chống gậy mới có thể đi lại.
Thấy vậy, Khương Nghi Xuyên không đáp lời nàng mà chỉ nhíu mày hỏi: "Chân ngươi bị thương sao?”
Tống Ấu Quân bình thản nói: "Không phải. Chỉ là khi trước chạy trốn trong rừng quá vội, mệt nhọc quá độ thôi. Dưỡng thêm mấy ngày sẽ ổn.”
Cách họ tự nhiên trò chuyện khiến Tống Ngôn Ninh và Tống Tễ ngạc nhiên đến không thốt nên lời. Không ai ngờ Khương Nghi Xuyên lại chủ động hỏi thăm Tống Ấu Quân.
Khương Nghi Xuyên không để ý đến ánh mắt khác thường của hai người, chỉ tiếp lời: "Nếu vậy, sao ngươi còn cố mà đi lại?”
Tống Ấu Quân đáp nhẹ nhàng: "Ta thấy Tống Lục bảo muốn tìm ngươi, trong lòng không yên tâm, nên đi cùng qua đây xem sao.”
“Ngươi sợ ta sẽ làm khó hắn à?” Khương Nghi Xuyên hơi động ánh mắt, giọng điềm tĩnh.
“Ta sợ hắn phiền đến ngươi thì có.” Tống Ấu Quân dùng khuỷu tay huých nhẹ vào tay Tống Ngôn Ninh. “Lời cần nói rõ đã nói hết chưa?”
Tống Ngôn Ninh lúng túng đáp: "Vẫn chưa đâu.”
Tống Tễ đứng bên cạnh nhìn từ nãy đến giờ, cuối cùng như đã hiểu ra điều gì, bèn nói thẳng: "Tống Lục, ngươi có phải muốn ăn cái bánh ngô này không? Nói thẳng ra là được rồi, cần gì lôi kéo tay Xuyên ca rồi khen bánh ngon như thế?”
“Không phải!” Tống Ngôn Ninh gấp gáp xua tay. “Hoàng tỷ nói, nắm tay sẽ làm người khác cảm thấy chân thành hơn, cũng dễ mở đầu câu chuyện. Ta không thèm nhớ đến cái bánh ngô này đâu!”
Nghe vậy, Tống Ấu Quân lập tức chống gậy quay người muốn rời đi. Trời đất ơi, thằng nhóc này sao lại lôi cả mình ra làm trò như thế? Nàng không chịu nổi sự xấu hổ này nữa.
Tống Ngôn Ninh vội túm lấy nàng, gấp gáp kêu lên: "Hoàng tỷ, tỷ mau làm chứng đi! Ta không phải loại người tham ăn như vậy!”
Tống Ấu Quân cũng nóng nảy, lớn tiếng phản bác: "Làm chứng cái gì chứ? Ta chỉ đi ngang qua thôi! Ngươi đừng kéo ta vào chuyện này!”
“Tỷ chính là quân sư mà ta mời tới mà!” Tống Ngôn Ninh không chịu buông tay.
Tống Ấu Quân càng tức: "Mời cái đầu ngươi ấy! Mau buông tay ta ra!”
“Ta bảo ngươi nhờ người khác giúp đỡ, chứ đâu bảo ngươi trở tay bán đứng ta!”
Tống Tễ vừa nghe hai người tranh cãi, lập tức tỏ vẻ thông suốt: “Ta hiểu rồi, chắc chắn là hoàng tỷ cũng muốn ăn bánh bắp.”
Tống Ấu Quân định lên tiếng giải thích thì Khương Nghi Xuyên đã đưa tay, đặt chiếc bánh bắp gói trong giấy dầu trước mặt nàng.
Dù không nói gì, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Cả bốn người đều im lặng. Tống Tễ và Tống Ngôn Ninh liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy thắc mắc.
Tống Ấu Quân không ngờ Khương Nghi Xuyên lại đưa đồ trên tay cho mình, thoáng ngẩn người.
“Bánh này ngọt.” Khương Nghi Xuyên nói.
Tống Ấu Quân không phải kiểu người mê đồ ngọt, nhất thời không hiểu tại sao Khương Nghi Xuyên lại nhấn mạnh điều đó. Chẳng lẽ hắn nghĩ con gái đều thích ăn đồ ngọt?
Thấy Khương Nghi Xuyên nghiêm túc như vậy, nàng cũng vươn tay nhận lấy chiếc bánh bắp, vẫn còn ấm nóng.
Tống Tễ nhìn thấy, liền nói: “Được rồi, ta cũng lấy cho Tống Lục một cái.”
Y bước vào nhà, lấy thêm một chiếc bánh bắp đưa cho Tống Ngôn Ninh, rồi phất tay nói: “Hoàng tỷ, chúng ta còn đang ăn cơm. Nếu không có việc gì quan trọng, ngươi mang Tống Lục về đi.”
Thế là tỷ đệ mỗi người cầm một chiếc bánh bắp, rời khỏi sân của Khương Nghi Xuyên.
Tống Ngôn Ninh vừa ăn vừa rầu rĩ: “Làm sao bây giờ, hoàng tỷ? Xuyên ca hình như không muốn đáp lại ta.”
“Ngươi không phải muốn cảm tạ hắn sao?” Tống Ấu Quân hỏi.
“Ta đâu phải chỉ muốn nói mấy lời cảm tạ đơn giản như thế.”
Tống Ấu Quân nhìn đáp: “Tống Lục à, để hoàng tỷ dạy ngươi một đạo lý. Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng. Mọi việc phải từ từ mà tới.”
“Vậy chậm thế nào?”
“Ngươi về trước, nghiên cứu kỹ xã giao đại pháp ta dạy hôm nay, rồi sau đó mới tính bước tiếp theo.”
Vừa về đến sân của mình, Tống Ấu Quân đã ăn hết chiếc bánh bắp. Nàng đẩy Tống Ngôn Ninh đi, thúc giục y trở về.
Tỷ đệ một người dám dạy, một người dám học, mỗi người về sân của mình.
Sau khoảng ba ngày, tình hình trong sơn trang dần yên ả. Các thị vệ tuần tra giảm bớt, trở lại trạng thái như trước kia.
Dù vụ việc liên quan đến quan binh cấu kết hay giáo phái dân gian nào đó, hoàng đế sẽ trực tiếp xử lý.
Với tình hình như vậy, lễ tế thiên và các buổi đại thưởng không thể tiếp tục. Các quốc gia mang lễ vật triều cống xong đều lục tục rời kinh thành.
Trong kinh, thị vệ được tăng cường gấp bội. Mỗi nhà đều bị kiểm tra dân cư, tất cả những kẻ khả nghi từ nơi khác đến đều bị trục xuất. Các con đường lớn nhỏ trở nên sạch bóng đến mức ngay cả ăn mày cũng không thấy đâu.
Tuy quản lý nghiêm ngặt như vậy khiến dân chúng oán than không ít, nhưng chẳng ai dám thể hiện ra mặt.
Tống Ấu Quân không hề biết những chuyện này, mà dù biết cũng chẳng thể can thiệp. Giống như nàng hiểu rõ hoàng đế sẽ tiếp tục đưa ra những quyết sách ngu ngốc, làm liên lụy vô số bá tánh Nam Lung, nhưng nàng vẫn chẳng có cách nào thay đổi.
Nàng có thể thay đổi một vài việc nhỏ nhặt, nhưng không cách nào ngăn cản những sự kiện lớn khác tiếp tục xảy ra.
Có lẽ, hoàng đế tạm thời đã giải quyết ổn thỏa những vấn đề trước mắt, nên mới ra chỉ dụ triệu hồi Tống Ấu Quân cùng một số người khác về cung.
Sau khi trở về, nàng đã nghỉ ngơi vài ngày, bớt đi phần nào cảm giác đau nhức ở tứ chi. Đến khi quay lại lớp học buổi sớm, thời gian đã gần hết tháng chín.
Thời tiết tháng mười dần trở nên lạnh lẽo. Nhiệt độ giảm mạnh, trước đó nàng còn mặc áo khoác nhẹ bên ngoài y phục mùa hè, nhưng sau cơn mưa vừa rồi, cái lạnh đã tràn ngập khắp không gian.
Chỉ trong một đêm, Tống Ấu Quân đổi toàn bộ y phục thành đồ mùa đông.
Ngày này, nàng dậy từ rất sớm, ngáp ngắn ngáp dài, để các cung nhân hầu hạ mình thay quần áo và rửa mặt.
Lúc này đang tiết thu đông, nàng chọn mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo cộc tay bằng lông thỏ đỏ đậm. Hòa Nhi làm tóc cho nàng theo chỉ dẫn, buộc hai b.í.m tóc xương cá, cài thêm một chiếc trâm nhỏ bằng vàng khắc hình mai. Nhìn nàng lúc này, cả người như đóa mai đỏ đang chờ bung nở.
Dù chưa từng làm kiểu tóc như vậy, Hòa Nhi cũng không khỏi ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của nàng, đôi mắt không rời được mái tóc lạ lẫm nhưng đầy tinh tế kia.
Sau khi chỉnh trang, Tống Ấu Quân lên kiệu đi đến Duyệt Văn Điện.
Đã lâu không đến, nàng bất ngờ khi nhìn thấy một bãi đất trống lớn trước điện, trên đó dựng một chiếc xích đu tinh xảo.
Chiếc xích đu này trông vô cùng quý giá, hai cọc gỗ to chắc được khắc hoa văn tinh tế, sơn son đỏ, điểm xuyết kim loại sáng bóng.
Tống Ấu Quân tò mò bước lại gần.
Dây thừng của chiếc xích đu rất chắc chắn, được bện từ nhiều loại sợi màu sắc khác nhau, nhìn khéo léo và đẹp mắt. Chỗ ngồi của xích đu lót bằng lớp da lông màu xám trắng đan xen, mềm mại như nhung khi chạm vào.
Nhìn quanh không thấy ai, nàng thầm nghĩ, xích đu này là của ai mà lại đặt ở đây?
Chắc ngồi thử một chút cũng không sao đâu.
Cảm thấy không ai để ý, nàng thử ngồi lên. Chỗ ngồi khá cao, chân nàng không chạm đất, khẽ đung đưa, cảm giác thích thú vô cùng.
Nếu có một chiếc xích đu như thế này trong cung để ngồi chơi dưới tuyết thì thật là tuyệt.
Nghĩ vậy, nàng quyết tâm sẽ cho dựng một chiếc xích đu như vậy ở cung của mình.
Khi nàng đang vui vẻ đong đưa trên xích đu, bỗng có tiếng bước chân.
Nàng quay đầu nhìn, thì ra là Khương Nghi Xuyên trong bộ y phục màu xanh sẫm.
Hôm nay hắn mặc trang phục nhẹ nhàng hơn thường ngày, màu sắc ôn hòa làm giảm đi vẻ lạnh lùng vốn có trên gương mặt, khiến ánh mắt đen nhánh càng trở nên nổi bật.
Hắn nhìn thoáng qua xích đu đang đung đưa, sau đó quay đầu, ánh mắt chạm ngay ánh mắt của Tống Ấu Quân.
Hắn dừng lại một chút, rồi bước đến gần nàng.
Tống Ấu Quân không ngờ hắn lại đi về phía mình, cứ nghĩ cùng lắm hắn chỉ chào hỏi từ xa. Thấy hắn càng lúc càng gần, nàng bất giác căng thẳng.
Sao không nói một lời nào mà đi thẳng tới thế này?
Sắc mặt trông nghiêm túc như vậy... chẳng lẽ xích đu này là của hắn?
Có khi nào hắn bắt mình tránh ra không?
Khi Khương Nghi Xuyên đã đứng ngay trước mặt, hắn rút tay vào tay áo, dường như đang tìm thứ gì đó.
Không hiểu sao, sự căng thẳng làm nàng phản ứng kỳ lạ. Ngay khoảnh khắc hắn rút tay ra, nàng giật mình, rụt cổ né sang một bên theo bản năng.
Hành động bất ngờ này khiến cả hai đều sững sờ.
Khương Nghi Xuyên: “?”