Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 40: Yêu Nguyệt Lâu



Tống Ấu Quân suy nghĩ, Khương Nghi Xuyên có thành tích xuất sắc như vậy, cũng xem như là học trò ưu tú, nếu nàng có thể tham khảo bài thi của hắn một chút, chắc hẳn sẽ không đến nỗi nào quá tệ?

Nhưng vấn đề là, làm sao để thuyết phục hắn đưa bài thi ra đây?

Hơn nữa, nếu Tống Ngôn Ninh biết được, chẳng phải nàng sẽ bị coi là dạy hư hài tử sao?

Là người xuyên sách, Tống Ấu Quân đối với những đề thi này mù tịt, mặc dù những ngày qua nàng đã cố gắng học tập, nhưng vẫn chỉ mơ hồ hiểu được lễ pháp và văn tính.

Nếu như thực sự làm bài thi tệ, chẳng phải là mang lại xấu hổ cho chính mình sao?

Nàng suy nghĩ mãi cả một buổi sáng, cuối cùng vẫn không tìm ra cách giải quyết.

Sau khi lớp học kết thúc, Tống Ấu Quân thất thần thu dọn đồ đạc.

Đàm Tranh thấy vậy, từ một bên bước tới, mở lời: "Tuế Tuế, hôm nay có rảnh không?”

Mấy ngày nay, Tống Ấu Quân vẫn lạnh nhạt với Đàm Tranh, đôi khi gã nói chuyện, nàng cũng giả vờ như không nghe thấy, nhưng nàng vẫn không dám quá mức rõ ràng, vì dù sao gã cũng là người có thể đi tìm Hoàng hậu cáo trạng.

Đế Hậu rất coi trọng mối liên hôn giữa hoàng thất và Đàm gia, đương nhiên là hy vọng Tống Ấu Quân có thể thân thiết hơn với Đàm Tranh.

Vì thế, Đàm Tranh nhiều lần tìm nàng trò chuyện, mặc dù không có ác ý, nhưng gã cũng không tỏ ra thân thiện quá mức.

Mặc dù Tống Ấu Quân thờ ơ với Đàm Tranh, nhưng nàng vẫn cố gắng đối đãi tử tế, vì vậy nàng nghĩ rằng có lẽ nên tìm một cơ hội để giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Nàng liền gật đầu đáp: "Có chuyện gì?”

Đàm Tranh thấy nàng đồng ý, liền nói: "Chúng ta hồi nhỏ chơi chung, trong thành có nhóm bạn hẹn gặp, bọn họ bảo ta gọi ngươi đến, không biết ngươi có thể tham gia cùng họ không?”

Tống Ấu Quân nghe xong, phản ứng đầu tiên là từ chối: "Những người đó ta đã sớm không nhớ rõ.”

Đàm Tranh thường xuyên nhắc lại những chuyện ngày xưa, mục đích là muốn cảm hóa Tống Ấu Quân, nhưng những ký ức đó nàng chẳng có gì để nhớ, cũng không muốn tìm hiểu, vì vậy gã đã nhiều lần thất bại.

Đàm Tranh khẽ nói: "Ngươi ít khi ra cung, gặp mặt họ đương nhiên là ít cơ hội, nhưng tình cảm vẫn còn đó, ngồi xuống tán gẫu một chút cũng không có gì xấu.”

Tống Ấu Quân thất thần bày biện bút mực, hỏi: "Trong đó có ai?”

“Đầu tiên là tứ tiểu thư Mạnh gia, Mạnh Nhiêu, còn cả Ngô Chấn, Sài Hiên, Úc Tùng, ngoài ra còn một số người khác ta không rõ lắm.” Đàm Tranh liệt kê vài cái tên quan trọng.

Tống Ấu Quân lặp lại những cái tên trong đầu, không khỏi kinh ngạc, chẳng phải đây là những gian thần nổi danh Mạnh, Ngô, Sài, Úc sao? Không ngờ Đàm gia lại có thể liên quan đến những gian thần này.

Trong triều, bốn gian thần này có địa vị ngang nhau, kiềm chế lẫn nhau. Để đối phó, hoàng đế đã cố tình kết thân với Đàm gia, lẽ ra Đàm gia không nên có liên hệ với những gian thần này.

Thế nhưng Đàm Tranh lại có thể cùng đám gian thần này chơi đùa chung.

Chính đám gian thần này đã góp phần đẩy nhanh quá trình diệt vong của Nam Lung.

Tống Ấu Quân cảm thấy, cần thiết phải đi gặp mặt, nếu không đến lúc tham gia yến hội mà không quen biết ai, sẽ dễ gây nghi ngờ. Vì thế nàng hỏi: "Gặp nhau ở đâu?”

Đàm Tranh nghe xong, biết nàng đã đồng ý, vui mừng hớn hở: "Yêu Nguyệt Lâu.”

Tống Ấu Quân biết Yêu Nguyệt Lâu là một trong hai thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành, danh tiếng vang xa, thu hút không ít quyền quý và thương gia đến thưởng thức, chiêm ngưỡng dung nhan các nữ tử nơi đây.

Tuy nhiên, ít ai biết rằng chủ nhân của Yêu Nguyệt Lâu là một dòng dõi kiêu hùng từ Bắc Chiêu, có thể nói là một phần trong mạng lưới gián điệp nằm vùng ở Nam Lung. Khi Khương Nghi Xuyên được đưa đến Nam Lung năm năm trước, mục đích chính của thanh lâu là bảo vệ an nguy của hắn.

Bắc Chiêu đã bố trí không ít người ở kinh thành Nam Lung, trong đó Tiêu gia là một trong những gia tộc tài vận thịnh vượng, suốt mười năm phát đạt, trở thành đại phú gia, luôn giữ liên hệ chặt chẽ với Bắc Chiêu. Cuối cùng, chính Tiêu gia đã bảo vệ Khương Nghi Xuyên để đưa hắn ra khỏi Nam Lung.

Sau khi Khương Nghi Xuyên rời đi, thanh lâu trong một đêm liền đóng cửa, tán loạn hết thảy.

Đàm Tranh chọn địa điểm là thanh lâu, không có gì là lạ. Gã là con nhà giàu, thói quen này cũng là điều dễ hiểu. Tống Ấu Quân không có ý định dẫn theo Tống Ngôn Ninh, vì không muốn làm hư đứa trẻ.

Khi nàng ra khỏi Duyệt Văn Điện, thấy Khương Nghi Xuyên đang đứng gần cửa, dường như đang đợi ai đó.

Nàng vội vàng nói với Đàm Tranh: "Ta biết rồi, lát nữa sẽ đi, ngươi đừng đi theo ta.”

Đàm Tranh lập tức dừng bước, sợ rằng Tống Ấu Quân sẽ thay đổi ý định. Mấy ngày qua, nàng đã thể hiện tính tình nuông chiều rất rõ ràng, có lúc thân mật gọi gã là "A Tranh biểu ca", có lúc lại lạnh lùng, rất khó đoán.

Đàm Tranh tự nhủ rằng đây là thiên tính của nàng, không có gì bất ngờ.

Tống Ấu Quân đuổi Đàm Tranh đi, vui vẻ tiến về phía Khương Nghi Xuyên. Khi nhìn thấy hắn, đôi mắt nàng lóe lên vẻ cười tươi: "Ngươi đứng đây làm gì, đợi ai vậy?”

Khương Nghi Xuyên nhìn thoáng qua Đàm Tranh đang đứng xa, không chút thay đổi di chuyển vài bước, chặn tầm mắt của Đàm Tranh, trả lời: "Đang đợi người.”

Tống Ấu Quân từ cửa sổ nhìn ra, nhận thấy Tống Tễ không còn ở trong điện, chắc hẳn không phải đang đợi Tống Tễ.

Khương Nghi Xuyên chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dường như dò xét, rồi hỏi: "Công chúa, có chuyện gì vui sao?”

Tống Ấu Quân suy nghĩ một chút, đáp: "Thật ra không có gì.”

Khương Nghi Xuyên như nhớ ra điều gì, khóe mắt lộ ra nụ cười mơ hồ: "Có lẽ là mơ thấy điều gì vui nhỉ.”

Tống Ấu Quân lúc đầu chưa hiểu rõ, nhưng rồi nàng nghĩ lại, hôm nay khi đi học, nàng quả thật mệt mỏi rã rời, tay chống cằm mà gần như thiếp đi, lại không ngờ bị Khương Nghi Xuyên phát hiện.

Nàng ngượng ngùng cười, nói: "Khương Nghi Xuyên, chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”

Khương Nghi Xuyên nhìn nàng, thấy nàng có vẻ thần bí, liền hỏi: "Chuyện gì?”

Nàng hạ thấp giọng: "Trước đây, các quốc gia có cống vật, trong đó Tây Vực có một tiểu quốc đem đến một loại chăn đệm gọi là tuyết tằm thiên ti, nghe nói mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, giúp giấc ngủ rất nhiều. Phụ hoàng hôm qua thưởng cho ta hai chiếc, ta có thể cho ngươi một chiếc được không?”

Khương Nghi Xuyên có vẻ hứng thú: "Vì sao?”

Tống Ấu Quân có chút xấu hổ, biết rõ không có gì là vô lý mà tặng quà, nhưng vẫn muốn thử. Nàng liếc mắt nhìn Khương Nghi Xuyên, biết hắn đã nhìn ra tính toán của mình.

“Là thế này, mấy ngày nữa có thi trắc nghiệm, ngươi cũng biết, ta thường học rất chăm, nhưng có nhiều môn học chưa vững, nếu trắc nghiệm khó, ngươi có thể giúp ta một chút được không?” Tống Ấu Quân nói nhỏ: "Chỉ một chút thôi.”

Khương Nghi Xuyên nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen và ngọc trâm của nàng, nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Tống Ấu Quân hơi sửng sốt, lại không từ bỏ ý định: "Chỉ là môn minh pháp, ta không có ý gì khác, chỉ muốn tham khảo chút thôi.”

Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng nói: "Trộm đồ dù tốt đến mấy, cũng không phải của mình, làm như vậy chỉ là hạ thấp chính mình. Lần này ta cho phép, nhưng lần sau thì sao? Sau này còn nhiều trắc nghiệm lắm.”

Tống Ấu Quân tức giận, trong lòng dâng lên một câu, suýt nữa buột miệng thốt ra: [Làm học trò, làm sao có thể gọi là trộm?]

Khương Nghi Xuyên mở miệng định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, Gia Vân từ trong điện đi ra, cười nói: "Xuyên ca ca, làm ngươi đợi lâu lắm rồi, chúng ta đi thôi.”

Tống Ấu Quân liếc nhìn cô ta, có lẽ ánh mắt không được tốt, khiến Gia Vân hoảng sợ, lập tức im lặng.

Hóa ra là ở đây chờ Gia Vân.

Tống Ấu Quân quay đi, khoanh tay lại, từ trong mũi thở một hơi, nói: "Không cho xem bài, không thể tặng đồ.”

Nàng vung tay, chiếc trâm ngọc vang lên âm thanh trong trẻo, nhanh chóng rời đi.

Khương Nghi Xuyên nhìn theo bóng nàng cho đến khi khuất hẳn, sau đó thu ánh mắt lại, quay sang Gia Vân, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, đừng để Túc Vương đợi lâu.”

Gia Vân có chút lo lắng, hỏi: "Xuyên ca ca, ngươi lại làm Tịnh An Công chúa giận sao?”

Khương Nghi Xuyên suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Nàng giận thật sao?”

Gia Vân gật đầu: "Đúng vậy.”

Khương Nghi Xuyên nhíu mày, không nói thêm gì nữa, im lặng đi trước, Gia Vân vội vàng theo sau.

Tống Ấu Quân bĩu môi, đi thật xa, người khác nhìn thấy vẻ mặt nàng như thể đang bực dọc, mọi người đều sợ hãi né tránh. Nàng ngồi trên kiệu, dần dần bình tĩnh lại, tự nhủ nếu không trực tiếp tham gia trắc nghiệm, thì sẽ không bị rơi vào tình huống xấu.

Khương Nghi Xuyên dù từ chối, nhưng đó cũng trong sự đoán trước của nàng. Cổ nhân khác với người hiện đại, thi cử gian lận ở thời nay là chuyện phổ biến, nhưng Khương Nghi Xuyên đã được dạy dỗ nghiêm khắc, phẩm hạnh trong xương cốt, đương nhiên sẽ không đồng ý hành động này, dù là nhỏ nhặt đến đâu.

Trở lại Tẫn Hoan cung, dùng bữa xong, lại an tĩnh nghỉ ngơi một giấc. Đợi đến khi ánh sáng mặt trời không còn quá gay gắt, nàng thay một bộ váy dài màu xanh đen thẫm, áo khoác vàng kim mỏng nhẹ bên ngoài, làm tôn lên làn da sáng ngọc.

Vì không muốn gây ồn ào, làm hại thanh danh, nàng từ bỏ chiếc xe ngựa hoa lệ của mình, ngồi lên một chiếc xe ngựa bình thường rời khỏi cung.

Xe ngựa lăn bánh chậm rãi, xuyên qua con phố nhộn nhịp, đi vào trung tâm ồn ào của kinh thành, dừng lại ở một con phố, trước cửa Yêu Nguyệt Lâu. Nàng cùng Tiết Quân xuống xe, tìm được cửa lâu và bước vào.

Trước cửa Yêu Nguyệt Lâu, có bốn cô nương ăn mặc thanh nhã, không lộ ra tay chân, đứng yên tĩnh như vậy, không vội vã chào mời khách nhân.

Tống Ấu Quân vừa đứng trước cửa, một cô nương bước lên vài bước, cười tươi hỏi: "Cô nương là muốn uống rượu hay tìm người?”

Câu hỏi thành thục này khiến Tống Ấu Quân cảm thấy buồn cười trong lòng, nàng nghĩ, có lẽ những người này đã quen với việc tiếp đãi các cô nương đến đây tìm kiếm phu quân.

Nàng mỉm cười đáp: "Tìm người, ta có một bằng hữu họ Mạnh hẹn gặp ta ở đây.”

Cô nương liền nghiêng người: "Mời vào trong.”

Tống Ấu Quân theo cô vào bên trong, phát hiện Yêu Nguyệt Lâu tuy nổi danh, nhưng nội thất bên trong lại không có cảm giác tráng lệ phô trương. Mọi thứ được bài trí tinh tế, có vẻ khiêm nhường mà không kém phần sang trọng, nơi này, dù không có sự lộng lẫy hoa mỹ, lại tự có vẻ đẹp quý phái, khiến người khác không thể không trầm trồ.

Nàng nghĩ thầm, những nơi như thế này, mặc dù không phô trương, nhưng chính là chốn thượng lưu đích thực. Bất kỳ vật gì ở đây, có lẽ đều mang giá trị không tưởng.

Lầu một phân chia thành nhiều khu vực, mành sa treo cách xa nhau, trong không gian thoang thoảng hương ngọt ngào, âm thanh sáo nhạc văng vẳng, nam nữ đùa giỡn, tụ tập hỗn tạp.

Yêu Nguyệt Lâu có một đài trước chuyên tiếp khách, ghi chép thuê phòng, tra xét ghi lục chỉ thấy một mình Mạnh gia có tên, liền dẫn Tống Ấu Quân lên lầu ba. Lầu ba này chỉ có ba phòng, là nơi người thường không thể với tới, dù có nhiều vàng bạc cũng không dễ vào.

Tầng ba này cơ hồ không thể nghe thấy tiếng ồn ào từ tầng dưới, không giống như các tửu lầu khác, ở đây hành lang không người, mỗi cửa phòng đều có hạ nhân đứng, ngay cả thủ vệ cũng không có.

Tiết Quân vốn định đi theo, nhưng bị ngăn lại, chỉ có thể đợi ở lầu hai, hoặc tìm một chỗ để chuyển qua đó đợi.

Tống Ấu Quân bị đưa vào một gian, cửa phòng làm bằng gỗ đặc dày, cách âm tốt. Cửa vừa mở, tiếng cười ầm ĩ lập tức tràn ra.

Tống Ấu Quân bước vào, nhìn quanh, thấy căn phòng rất rộng rãi, được chia thành hai phần. Một phần là nơi đặt hai chiếc bàn thấp, đệm mềm mại, mọi người ngồi trên mặt đất, trên bàn đầy ắp rượu và thức ăn. Một phần khác được ngăn cách bởi mấy bình phong lớn, sau bình phong là một nữ tử đánh đàn, tấu nhạc.

Nàng vừa bước vào, tất cả ánh mắt trong phòng lập tức hướng về, tiếng nhạc ngừng lại, mọi người đứng dậy, cúi đầu hành lễ: "Bái kiến Tịnh An Công chúa, Công chúa vạn an.”

Tống Ấu Quân đi về phía trước vài bước, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Nàng mỉm cười, giọng lạnh nhạt nhưng lễ độ: "Chư vị đa lễ, bổn cung đến trễ.”

Một nữ tử đi đầu từ bàn tiệc bước tới nghênh đón: "Tịnh An Công chúa mỗi ngày bận rộn, hôm nay có thể tới đây thực là phúc duyên của Mạnh gia.”

Nữ tử này chính là Mạnh gia đích nữ Mạnh Nhiêu, năm nay hai mươi mốt tuổi, đã hòa li hai lần, hiện tại đang tìm kiếm hôn phu mới, nghe đồn cô đang nuôi một gã tiểu bạch kiểm, còn chưa dừng lại.

Bàn tiệc hôm nay cũng do cô tổ chức, sau khi mời Tống Ấu Quân ngồi vào vị trí chủ tọa, mọi người mới từ từ ngồi xuống.

Bỗng một người bên cạnh lên tiếng: "Hoàng tỷ đến thực là muộn, chúng ta đã đợi lâu, chẳng lẽ không phạt một ly?”

Tống Ấu Quân nhìn lại, mới nhận ra Tống Tu Xa cũng có mặt trong đó. Đàm Tranh ngồi bên cạnh Tống Tu Xa, phụ họa nói: "Tuổi lớn rồi, thật sự nên phạt một ly.”

Tống Ấu Quân suýt nữa quên mất, mẫu thân của Tống Tu Xa là người xuất thân từ Ngô gia, cho nên gã và Ngô Chấn rất thân thiết.

Ngô Chấn ngồi bên cạnh Mạnh Nhiêu, lần trước ở triều đình khi gặp Tống Ấu Quân đã bị nàng dọa sợ, lúc này thấy nàng đứng đắn không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn uống, không có ý định tham gia cuộc trò chuyện.

Tống Ấu Quân mỉm cười, nhìn về phía Tống Tu Xa: "Ngươi nói phạt ta, thì ta phải chịu phạt sao?”

Tống Ấu Quân liếc nhìn Tống Tu Xa, sắc mặt y hơi thay đổi, dường như không ngờ nàng sẽ nói như vậy.

Đàm Tranh vội vàng lên tiếng hoà giải: "Tuế Tuế không muốn uống thì thôi vậy.”

Tống Ấu Quân quay đầu nhìn Đàm Tranh, lạnh nhạt đáp: "Đàm biểu ca, có một câu ta đã sớm muốn nói, ‘Tuế Tuế’ là nhũ danh, chỉ có phụ hoàng mẫu hậu có thể gọi, ngươi có thể gọi ta tên thật, hoặc như người khác, gọi ta một tiếng ‘Tịnh An’ cũng được.”

Đàm Tranh bị lời này làm cho luống cuống, mặt biến sắc, trong lòng xấu hổ, nói: "Vậy thì thật là xa cách quá.”

“Chúng ta vốn dĩ cũng chẳng có bao nhiêu thân mật.” Tống Ấu Quân nói với giọng không chút cảm xúc.

Trong phòng nhất thời không có ai lên tiếng, không khí ngượng ngùng bao trùm khắp nơi, chỉ có tiếng đàn sáo và nhạc điệu nhẹ nhàng xoay quanh, xoa dịu không khí căng thẳng.

Cuối cùng, Mạnh Nhiêu lên tiếng hoà giải, cười nói: "A Tranh, ngươi sai rồi, dù sao chúng ta từ nhỏ chơi cùng, nhưng thân phận vẫn ở đó, không thể quá thân mật.”

Cô nâng chiếc chén nhỏ xinh, nhẹ nhàng đưa về phía Tống Ấu Quân: "Tịnh An, mời uống một chén.”

Có được cơ hội, Đàm Tranh vội vàng theo sau, không ngừng phụ hoạ: "Đúng vậy, là ta không đúng, lần sau sẽ chú ý.”

Tống Ấu Quân nhìn chén rượu Mạnh Nhiêu giơ lên, liền nói: "Ta chỉ uống nước.”

Mạnh Nhiêu cũng không ép, lập tức ra lệnh cho hạ nhân mang nước đến, đem chén rượu trước mặt Tống Ấu Quân thay bằng nước.

Một nam tử ngồi gần đó, vừa uống rượu vừa nói: "Đã lâu không gặp, Tịnh An Công chúa càng ngày càng có phong thái của hoàng thất.”

Tống Ấu Quân ánh mắt quét qua phòng, thấy vài nữ tử trong Yêu Nguyệt Lâu trang phục diễm lệ, đang phục vụ mấy nam tử, rót rượu và bưng đồ ăn.

Một nam tử ngồi bên trái, bên phải có một nữ tử hầu hạ, thoạt nhìn rất thoải mái, chỉ là diện mạo y không có gì đặc biệt, một khuôn mặt bình thường, không có khí chất đoan chính như Đàm Tranh.

Tống Ấu Quân lộ ra vẻ nghi hoặc.

Mạnh Nhiêu thấy vậy, liền giới thiệu: "Đây là Sài gia tứ công tử, Sài Hiên.”

Sài Hiên cười lạnh một tiếng: "Công chúa đúng là quý nhân hay quên, chỉ có một đoạn thời gian không gặp, đã quên tên họ của ta rồi.”

Tống Ấu Quân mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Không có gì lạ, người khác thì không nói, nhưng ngươi thì quả thật chẳng có ấn tượng gì đặc biệt.”

Sài Hiên sắc mặt lập tức thay đổi.

Tống Ấu Quân tiếp tục: "Ta chỉ cần biết cha ngươi là đủ rồi.”

Sài Hiên tức giận, vung ly rượu xuống bàn, hỏi: "Tịnh An Công chúa, lời này có ý gì?”

Mạnh Nhiêu tức giận trừng mắt nhìn Sài Hiên, cảnh cáo: "A Hiên.”

Sài Hiên lập tức im lặng, uống cạn một chén rượu, rồi quay sang nhìn nữ tử bên cạnh, cười nhạt nói: "Mắt mù sao, còn không mau châm rượu cho công chúa?”

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, mặc dù Tống Ấu Quân vẫn giữ nụ cười, nhưng lại thể hiện rõ sự từ chối, không muốn làm quen hay giao du, khiến mọi người trong phòng không khỏi bối rối.

Tâm tư Tống Ấu Quân nghĩ rằng nếu đáp ứng tham gia tiệc rượu hôm nay, hẳn là nên kết giao, giao hảo cảm tình, nhưng khi đến nơi, nàng lại giữ thái độ xa cách, liên tục nhìn sắc mặt của Nhị Hoàng tử, Đàm Tranh, và Sài Hiên, không ai có thể hiểu rõ được tâm tư nàng.

Nàng uống một ngụm nước, tiếp tục quan sát xung quanh, nhìn những người có mặt.

Thực ra đây chỉ là một buổi tụ hội của những kẻ quyền quý, mỗi người đều là đại diện cho mối quan hệ của các gia tộc trong triều, qua đó có thể nhìn ra ai thân ai không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-40-yeu-nguyet-lau.html.]

Những đứa con của gian thần, Tống Ấu Quân đều phải chú ý, biết đâu chừng sẽ là trở ngại sau này.

Mạnh Nhiêu vốn rất giỏi giao tiếp, vài câu nói liền khiến không khí trong phòng trở nên hòa hợp, đã vậy còn làm quen với Tống Ấu Quân, ban đầu là nói về những ký ức thời thơ ấu, sau thấy Tống Ấu Quân không mấy hứng thú, cô liền chuyển sang nói về những thiếu niên nổi bật trong kinh thành.

Cô kể về những người con trai của các quan viên, tuổi còn trẻ đã tham gia thi đình, con trai của các thượng thư, những câu chuyện về các thiếu niên tài giỏi. Tống Ấu Quân rảnh rỗi, nghe mà cảm thấy có chút thú vị, cũng cùng Mạnh Nhiêu bàn luận về những người này.

Đàm Tranh thấy vậy thì nóng nảy, vội vàng cắt ngang, nói có vài chuyện riêng muốn nói với Tống Ấu Quân, rồi kéo nàng ra ngoài phòng.

Tống Ấu Quân theo gã ra một nơi vắng vẻ, không nói gì, chờ gã mở lời.

Đàm Tranh do dự một lát, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lên tiếng: “Tuế Tuế, ngươi có biết lần này ta đến kinh thành là để làm gì không?”

Tống Ấu Quân ôm hai tay, lạnh lùng nói: “Ngươi cứ gọi tên ta, hoặc gọi ta là Tịnh An.”

Đàm Tranh nhăn mặt, không quan tâm lời nàng, đáp: “Ta đến đây là để cầu hôn.”

Tống Ấu Quân đã sớm biết chuyện này, sắc mặt không hề biến đổi, giống như lời nói này không có chút liên quan nào tới nàng.

Đàm Tranh thấy nàng không phản ứng, có chút sốt ruột, nói: “Hoàng dì* đã cùng Tạ gia thảo luận xong, chúng ta là hôn nhân vừa ý, đợi ngươi qua sinh nhật, ta sẽ chính thức đến cầu hôn.”

*hoàng dì: cách gọi dì là hoàng hậu.

Tống Ấu Quân cười nhạt hỏi lại: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ đồng ý?”

Đàm Tranh ngạc nhiên: “Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, ngươi có thể phản đối sao? Dù ngươi là công chúa, nhưng cuối cùng ngươi cũng là một cô nương, đương nhiên phải nghe theo cha mẹ sắp đặt.”

Tống Ấu Quân cười lạnh: “Ngươi thật là nghĩ hay đấy.”

Đàm Tranh nắm lấy tay nàng: “Tuế Tuế, ngươi trước kia không phải như thế, ngươi còn nhớ lúc trước đã viết thư cho ta, nói sẽ chờ ta đến cầu hôn không? Ngươi quên rồi sao?”

Tống Ấu Quân không kiên nhẫn hất tay gã ra: "Ngươi là loại người gì, trong lòng ngươi rõ ràng mà. Đừng dùng những lý do này để ép buộc ta. Nếu cứ làm vậy, ta sẽ tự giải quyết, treo một cây lụa trắng ở cửa phòng ngươi.”

Đàm Tranh nghe vậy mà giật mình hoảng sợ: “Ngươi đừng có làm bậy.”

Tống Ấu Quân chỉ mỉm cười: "Ta là Tịnh An Công chúa, danh tiếng của ta ngươi không biết sao? Có việc gì mà ta không làm được? Ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, trước đây là vì lo lắng lời dặn của mẫu hậu, mới đối xử với ngươi như vậy. Sau này đừng đến làm phiền ta nữa!”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Nàng nói một hồi lời sắc bén không chút mơ hồ, nửa cảnh cáo nửa uy hiếp, nói xong liền quay người rời đi. Đàm Tranh còn muốn giữ lại, nhưng bị nàng phủi tay tránh ra.

Trở lại trong phòng, mọi người nhìn thấy sắc mặt Tống Ấu Quân không tốt, trong lòng biết chắc là giữa nàng và Đàm Tranh có tranh cãi ngoài ý muốn. Mạnh Nhiêu cố gắng duy trì không khí hòa thuận, những lời hay đã nói hết, nhưng trong lòng cũng không tìm ra được chủ đề gì để tiếp tục trò chuyện cùng Tống Ấu Quân, đành phải đổ rượu vào ly, nói: "Hết thảy đều ở trong rượu.”

Tống Ấu Quân ngáp một cái, nói: "Ta cũng mệt mỏi, các ngươi cứ chơi, ta muốn về cung.”

Lúc này, Tống Tu Xa ngăn lại: "Hoàng tỷ, ngươi đêm nay đến đây mà không uống rượu, trước kia ngươi luôn có thể uống bốn năm ly, sao hôm nay lại không uống?”

Mạnh Nhiêu cũng lên tiếng: "Đúng vậy, công chúa, chẳng lẽ không phải vì chúng ta không đủ mặt mũi, không đủ kính ngươi một ly sao?”

Tống Ấu Quân đáp: "Chỉ là gần đây không muốn uống rượu.”

Tống Tu Xa cười, rót nửa ly rượu: "Hoàng tỷ, uống hết nửa ly này rồi hãy đi, như vậy mọi người sẽ không có tâm tư khác.”

Tống Ấu Quân lạnh lùng liếc y, trong lòng biết tiểu tử này chắc hẳn đang muốn trả thù chuyện trước kia khi nàng giận dỗi, cố ý cho nàng uống nửa ly rượu.

Nàng nhìn chén rượu nhỏ, nửa ly cũng không phải là nhiều, liền cầm lên uống một ngụm. Rượu có mùi hoa nhè nhẹ, nhưng lại có một vị cay xộc lên, lan tỏa trong bụng, khiến tai nàng nóng bừng.

Tống Tu Xa lại nói: "Hoàng tỷ, ngồi một lát đi, đừng vội, mới uống rượu mà đã đứng dậy, cẩn thận say đến chóng mặt.”

Tống Ấu Quân uống xong không cảm thấy có gì bất ổn, lại uống thêm một ly nước trong, cảm thấy đỡ đi chút, giọng nói cũng bớt cay, nàng nói: "Ta đi trước.”

Vừa nói ra bốn chữ, nàng nghe thấy giọng mình có chút thay đổi, hơi khàn, tưởng do rượu gây ra, nhưng không để ý lắm, đứng dậy rời phòng.

Đi qua hành lang dài, nàng mới đi vài bước thì bỗng cảm thấy choáng váng, thân thể mất thăng bằng, suýt nữa đập vào tường. Đúng lúc đó, có người từ phía sau đỡ lấy nàng.

“Hoàng tỷ, nghỉ ngơi một lát rồi đi, ngươi sao lại vội thế.” Tống Tu Xa giọng vô cùng êm tai, nghe như rất dịu dàng.

Tống Ấu Quân lập tức nhận ra rằng ly rượu có vấn đề.

Dù Tịnh An Công chúa có thân thể không chịu nổi rượu, nhưng nàng cũng không thể say nhanh như vậy trong thời gian ngắn. Hơn nữa, nàng cảm thấy hai mắt mờ đi, tứ chi vô lực, rõ ràng không phải say rượu, mà là bị hạ dược.

Nàng chỉ tay vào Tống Tu Xa, giọng khàn đặc, nói không thành câu.

Tống Tu Xa cười nhẹ, đỡ nàng vào phòng ngủ, ném nàng lên giường, không nói thêm lời nào, quay người ra khỏi phòng.

Một lúc sau, Đàm Tranh và Tống Tu Xa trở về, đóng cửa lại.

Đàm Tranh mặt mày hoảng loạn, lo lắng nói: “Ngươi làm như vậy, không sợ bị trách tội sao?”

Tống Tu Xa tự rót cho mình một chén nước, thảnh thơi đáp: “Ngươi sợ cái gì? Dù sao, hôn sự giữa hoàng thất và Đàm gia tuy đã định, nhưng phụ hoàng rất cưng chiều Tịnh An, có khả năng vì nàng không muốn mà thay đổi. Đến lúc đó, Tống Tễ sẽ cưới nữ tử Đàm gia, cũng có thể liên hôn, ta chỉ là giúp ngươi thôi.”

Tống Ấu Quân nghe vậy, lập tức hiểu ra tâm tư của Tống Tu Xa.

Y lo Tống Tễ lấy nữ tử Đàm gia thì thế lực sẽ mạnh hơn, nên tìm mọi cách thúc đẩy hôn sự giữa Đàm Tranh và nàng. Cuối cùng, nếu Tống Ấu Quân gả cho Đàm gia, và Tống Tu Xa cưới nữ tử Đàm gia, thì sự kết hợp này khác biệt hoàn toàn.

Đàm Tranh lo lắng nói: “Nhưng ngươi đã hạ thuốc, nếu nàng tỉnh lại, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió, không thể yên ổn.”

Tống Tu Xa hời hợt đáp: “Thuốc đã hạ rồi, giờ nói những chuyện này chẳng có ích gì. Ngươi chỉ cần đưa Tịnh An ra ngoài, tìm một chỗ giấu đi, rồi chờ ngày mai chủ động báo với Hoàng hậu. Có Đàm gia giúp đỡ, nàng sẽ không bị trừng phạt nghiêm trọng. Ngược lại, hôn sự này sẽ vững chắc, không ai có thể thay đổi.”

Tống Tu Xa nghĩ rất rõ ràng, từng bước chỉ dẫn Đàm Tranh cách làm.

Tống Ấu Quân nghe vậy, thân thể run rẩy, không thể ngờ rằng Tống Tu Xa lại táo bạo đến mức này, làm ra những chuyện như vậy.

Nếu đúng như thế, hiện tại nàng đang bị hạ thuốc, hoàn toàn không có khả năng tự vệ, chỉ có thể mặc người khác thao túng.

Đàm Tranh cuối cùng cũng bị Tống Tu Xa thuyết phục, gật đầu đồng ý.

Tống Tu Xa lạnh nhạt ra lệnh: “Tất cả đồ vật đều để trên bàn, che giấu nàng đi, đừng để bị phát hiện.”

Nói xong, y xoay người bước ra cửa.

Đàm Tranh cầm tấm lụa đen trên bàn, đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Tuế Tuế, ta sẽ không làm gì ngươi, ta nghĩ chúng ta trước kia có lẽ đã có hiểu lầm, nói rõ ra thì tốt hơn.”

Tống Ấu Quân trong lòng thầm mắng, biết rằng Đàm Tranh thực ra chẳng dám đụng vào nàng, chỉ vìm muốn giữ lại một đường lui cho bản thân mà thôi.

Trong tình huống này, nàng cần phải nghĩ cách để người khác phát hiện sự việc, nếu không thật sự sẽ bị Đàm Tranh mang đi, mọi chuyện sẽ khó có thể giải quyết.

Nàng cảm thấy vô lực, không thể thốt lên được lời nào, chỉ có thể thầm mắng Đàm Tranh.

Đàm Tranh không nhìn thấy, dùng tấm lụa che mắt Tống Ấu Quân, để nàng không thấy gì cả.

Sau đó, gã dùng một chiếc mũ áo choàng màu đen, che phủ toàn bộ thân thể nàng, mũ đội lên đầu, che khuất gần như toàn bộ khuôn mặt, cả người nàng bị bao kín, không thể nhận ra được.

Che kín như vậy, Tống Ấu Quân cảm thấy một nỗi tuyệt vọng tràn ngập.

Đàm Tranh ôm lấy Tống Ấu Quân, hầu như mang nàng đặt lên người mình, đẩy cửa bước ra, thấy Tống Tu Xa đứng bên ngoài, liếc nhìn nàng đang được bọc kín, nói: "Đi thôi, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Đàm Tranh lên tiếng, đỡ Tống Ấu Quân thong thả đi ra ngoài. Tuy nhiên, vừa ra đến hành lang dài, hai người lại tình cờ gặp phải Khương Nghi Xuyên cùng Tống Tễ và những người khác.

Hai nhóm người đứng cách nhau vài bước, ánh mắt giao nhau.

Đàm Tranh vốn có tâm lý yếu, thấy Tống Tễ, tay lập tức run rẩy. Gã cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Tam điện hạ.”

Tống Ấu Quân nghe thấy, trong lòng lập tức vui mừng. Mặc dù việc gặp Tống Tễ ở đây thật bất ngờ, nhưng cơ hội để cứu vãn tình thế đã đến ngay trước mắt.

Tống Tễ lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Đàm Tranh, rồi chuyển qua áo choàng đen bên cạnh.

Tiêu Hoài cũng nhận ra, cười nhạo: "Cô nương Yêu Nguyệt Lâu cũng phải che chắn cẩn thận đến vậy sao?”

Đàm Tranh vì căng thẳng mà không biết trả lời thế nào, Tống Tu Xa lại lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng: "Có lẽ Đàm biểu ca không muốn bảo bối bị người khác nhìn thấy, nên mới cải trang như vậy.”

Đàm Tranh cười gượng, đáp lại: "Tam điện hạ, mời.”

Khương Nghi Xuyên trước giờ không có thiện cảm với Đàm Tranh, lần này càng tỏ thái độ lạnh nhạt, trực tiếp quay mặt đi, bỏ qua không thèm để ý.

Tống Tễ lại cười nhạo: "Đàm biểu ca đúng là đa tình thật.”

Lúc này, người bị áo choàng đen che khuất bất ngờ động đậy, đột nhiên thoát khỏi tay Đàm Tranh, không đứng vững, thân thể ngã về phía Khương Nghi Xuyên.

Đàm Tranh không kịp tránh, vội vàng đưa tay đỡ lấy, chỉ cảm thấy người này mềm mại, vô lực, như không có xương cốt, toàn bộ sức nặng đổ dồn lên người gã.

Đàm Tranh sợ đến mức hồn bay phách lạc, lập tức một tay ôm chặt nàng vào lòng, ngay cả Tống Tu Xa cũng hoảng hốt, nói: "Mỹ nhân đã say đến bất tỉnh, Đàm biểu ca mau mang nàng đi, kẻo làm ra chuyện chê cười.”

Đàm Tranh vội vàng gật đầu, định bế Tống Ấu Quân đi, nhưng lại bị Khương Nghi Xuyên nắm chặt cánh tay.

Tim Đàm Tranh đập thình thịch, cổ họng nghẹn lại, nhìn chằm chằm Khương Nghi Xuyên, trong tình huống cấp bách quát: "Ngươi làm gì thế! Đây là cô nương ta đã nhìn trúng, nếu ngươi muốn, tự đi tìm người khác!”

Khương Nghi Xuyên sắc mặt lạnh như băng, không trả lời, chỉ lôi Đàm Tranh một cách thô bạo, khiến gã phải lùi hai bước. Tiếng động giòn giã vang lên khi tay gã bị kéo.

Ánh mắt Khương Nghi Xuyên sắc lạnh, giọng nói như băng: "Đem người cho ta.”

Đàm Tranh kiên quyết ôm chặt nàng, không chịu buông tay, liếc mắt cầu cứu về phía Tống Tu Xa.

Tống Tu Xa cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Khương công tử hà tất đoạt người như vậy?”

Mọi người trong phòng đều sững sờ, không hiểu vì sao Khương Nghi Xuyên lại đột nhiên có hành động này. Trước đây mỗi lần đến Yêu Nguyệt Lâu, hắn chưa từng tỏ ra quan tâm đến bất kỳ cô nương nào.

Tống Tễ vẫn kiên quyết bênh vực người mình, liền thay đổi cách xưng hô, nói: "Đàm Tranh, giao nàng ra đây, Xuyên ca coi trọng thì chính là của Xuyên ca."

Đàm Tranh đương nhiên không chịu, suy nghĩ ôm theo Tống Ấu Quân, trực tiếp lao xuống lầu, một đường đào tẩu.

Ý niệm này vừa mới lóe lên đã bị Khương Nghi Xuyên phát hiện, hắn dùng chút lực, Đàm Tranh không đứng vững, liền bị đẩy ngã, Khương Nghi Xuyên nhân cơ hội bắt lấy Tống Ấu Quân, kéo nàng ra ngoài.

Đàm Tranh ngã xuống đất, Tống Ấu Quân ngã vào người Khương Nghi Xuyên.

Hắn giơ tay kéo xuống mũ che kín đầu Tống Ấu Quân, chiếc trâm tuyết trên tóc rơi xuống, vải kim tua chạm vào nhau vang lên một tiếng nhẹ, đôi mắt nàng bị tơ lụa đen che kín, chỉ lộ ra chiếc mũi nhỏ và đôi môi đỏ thắm.

Khương Nghi Xuyên ôm lấy nàng, toàn bộ trọng lượng nàng dồn lên cánh tay hắn, rồi nhẹ nhàng kéo tấm vải xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp, kinh hoàng và bối rối, nàng vội vàng đối diện với ánh mắt của hắn.

Đúng là Khương Nghi Xuyên!

Tống Ấu Quân, trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng được cứu thoát, nàng thả lỏng dây thần kinh, trong khoảnh khắc cảm giác sợ hãi và ủy khuất tràn lên, mắt nàng đẫm sương mù, nước mắt lăn dài xuống má.

Khương Nghi Xuyên cúi xuống nhìn nàng hồi lâu, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, lực nhẹ đến mức Tống Ấu Quân gần như không cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của hắn.

Tống Tễ vừa thấy rõ người đó chính là Tống Ấu Quân, lập tức sắc mặt thay đổi, từ sự kinh hoàng chuyển sang phẫn nộ chỉ trong chớp mắt: "Đàm Tranh, ngươi thật to gan lớn mật!”

Đàm Tranh vội vàng xua tay: "Không phải ta, không phải ta!”

Tống Tu Xa từ xa thấy cảnh tượng này, bất đắc dĩ cười nói: "Tam đệ đừng nóng vội, là hoàng tỷ tham gia yến hội, uống rượu say quá, vì tránh tai tiếng, chúng ta mới đưa nàng về cung.”

Y dường như đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác, nhưng Đàm Tranh không tìm ra lỗ hổng để phản bác, lập tức phụ họa: “Đúng, đúng vậy.”

Tống Ấu Quân tức giận đến mức muốn nghiến răng, nhưng không thể phát ra tiếng. Nếu có thể cử động, nàng hận không thể xông lên trừng phạt Tống Tu Xa.

Lòng nàng đầy phẫn uất, nhưng lại phải im lặng, trong khi Đàm Tranh chỉ biết sợ hãi.

Khương Nghi Xuyên tất nhiên không tin vào lý do đó, hắn một tay bế Tống Ấu Quân lên, bước nhanh tới trước mặt Tống Tu Xa, ánh mắt lạnh lùng, sát ý tỏa ra mạnh mẽ, ép Tống Tu Xa đến mức phải lui về phía sau: "Tống Tu Xa, lập tức thu lại cái đuôi của ngươi.”

Hắn tiếp tục ôm Tống Ấu Quân, bước đi, một chân đạp lên tay Đàm Tranh, khiến xương tay gã vỡ ra một tiếng, Đàm Tranh sắc mặt trắng bệch hét lên.

Khương Nghi Xuyên cúi mắt nhìn một cái, rồi nhanh chóng rời đi.

Tống Tu Xa vẫn giữ vẻ trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ, chỉ có y biết, vừa rồi, trong khoảnh khắc đó, y gần như cảm nhận được Khương Nghi Xuyên sẽ đ.â.m một nhát đao vào yết hầu của mình, cảm giác áp bức ấy khiến y mặt mày tái mét.

Đây là lần đầu tiên y đối diện với sát ý của Khương Nghi Xuyên.

“Tống Tu Xa." Tống Tễ đứng trước mặt y, giọng gằn từng chữ: "Ngươi muốn c.h.ế.t sao?”

Tống Tu Xa sắc mặt bình thản, không hề lo sợ, đáp lại: “Nếu ngươi có năng lực, cứ nói ra đi.”

Tống Tễ liếc một cái, lạnh lùng đáp: “Vậy ngươi chỉ việc chờ xem.”

Đàm Tranh bị dẫm mạnh xuống đất, ôm lấy tay cuộn mình, kêu lên đau đớn. Chờ khi mọi người đi hết, Tống Tu Xa mới thở dài, cất lời: “Đi tìm Hoàng hậu mà thẳng thắn, giờ bà có thể giúp ngươi rồi.”

Rất nhanh, hành lang tầng ba không còn bóng người.

Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng bế Tống Ấu Quân đặt lên giường, thấy trên mặt nàng lộ rõ nước mắt, hắn vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, thấp giọng hỏi: “Có bị thương không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Tống Ấu Quân chỉ khẽ lắc đầu, không có chút sức lực, chỉ mệt mỏi nhìn hắn.

Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng chạm ngón tay vào một giọt lệ còn đọng trên má, khẽ hỏi: “Không thể nói gì sao?”

Tống Ấu Quân không thể đáp lại, chỉ lặng im.

Lúc này, Tống Tễ vội vã bước vào phòng, đứng bên mép giường, lo lắng hỏi: “Nàng thế nào rồi?”

“Giống như không thể nói gì.” Khương Nghi Xuyên trả lời, giọng lạnh lùng.

“Ta đã sai người gọi lang trung đến rồi.” Tống Tễ đứng bên giường, nghiêm túc nói tiếp: “Ngươi không nên cùng Đàm Tranh uống rượu. Kẻ này lòng dạ bất chính, nếu không phải Tống Tu Xa phát hiện kịp thời, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Tống Ấu Quân không nghĩ đến Tống Tu Xa lại có gan lớn như vậy, dám hạ dược với nàng. Nàng cảm thấy khó thở, nước mắt lại tuôn rơi thêm hai giọt.

Khương Nghi Xuyên thấy vậy, liền nhìn Tống Tễ nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.”

Tống Ấu Quân trong lòng phiền muộn, đột nhiên muốn tĩnh lặng một chút, liền ra hiệu cho Khương Nghi Xuyên cùng ra ngoài.

Tống Tễ hiểu ý, nhanh chóng nói: “Nàng muốn chúng ta đi ra ngoài.”

Khương Nghi Xuyên bình thản đáp lại: “Nàng muốn ngươi ra ngoài.”

Tống Tễ nhìn Tống Ấu Quân, rồi lại liếc nhìn Khương Nghi Xuyên, tức giận nói: “Được rồi, mặc dù ta là đệ đệ nàng, nhưng trong tình cảnh này, nàng không thể nói, không thể động đậy, ta đâu thể tiếp tục ở lại được!”

Nói xong, y hừ lạnh, quay người rời đi, tay vội vàng đóng cửa lại.