Đến tháng tám, mùa thu đến, không khí lạnh bao phủ khắp nơi, và mỗi sáng khi Tống Ấu Quân ra khỏi cửa, nàng đều phải khoác thêm một chiếc áo choàng để giữ ấm.
Quan hệ giữa Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên ngày càng căng thẳng, họ vẫn chưa hề trao đổi một lời nào, thậm chí ánh mắt cũng chẳng gặp nhau.
Cả ngày Tống Tễ luôn theo sát Khương Nghi Xuyên, dù là đệ đệ ruột của Tống Ấu Quân, nhưng đối mặt với người xa lạ, y đối xử với nàng như thể chưa từng quen biết, thậm chí ngay cả những vương hầu công tử nhìn thấy nàng cũng phải kính cẩn gọi nàng là "Tịnh An Công chúa", trong khi Tống Tễ lại hoàn toàn làm ngơ.
Tống Ấu Quân không mấy bận tâm, thi thoảng nàng cũng trò chuyện với những người khác trong Duyệt Văn Điện, nhưng chủ yếu vẫn sống một cách yên tĩnh, không quá chú ý đến những chuyện xung quanh.
Trong số những người này có một người khiến nàng đặc biệt để tâm, đó là Kinh Minh Khê, thế tử của Kinh hầu phủ.
Chàng thiếu niên này da trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn, luôn ngồi sau lưng Tống Ấu Quân, bất kể là đọc sách hay viết chữ, lúc nào cũng rất điềm tĩnh. Mỗi khi Tống Ấu Quân không thể giải quyết một vấn đề, nàng thường quay đầu lại nhìn, và hắn luôn sẵn lòng lộ đáp án để giúp nàng.
Tống Ấu Quân cảm thấy Kinh Minh Khê có thể làm bạn, nhưng Tống Ngôn Ninh lại cực kỳ ghét hắn, coi thường chàng thiếu niên chỉ biết học mà không biết gì khác. Y thường xuyên dùng lời lẽ ác ý chỉ trích Kinh Minh Khê, khiến cho chàng thiếu niên chẳng dám mở lời với Tống Ấu Quân.
Kinh Minh Khê, với dáng vẻ nhỏ bé, mỗi khi Tống Ngôn Ninh nổi giận đều cúi gằm mặt, không dám phản kháng, nhìn như một đứa trẻ đáng thương. Nhưng Tống Ấu Quân biết, dù bề ngoài có yếu đuối, chàng thiếu niên này là một người đàn ông can đảm, kiên cường, có thể kiên trì đến giây phút cuối cùng trong cuộc sống.
Một hôm, Tống Ấu Quân vỗ nhẹ vào tai Tống Ngôn Ninh: "Ngươi có thể ngừng làm bộ làm tịch không? Hãy trở lại vị trí của mình đi."
Tống Ngôn Ninh thở dài vài tiếng, lườm một cái rồi nói: "Ngươi mà còn quấn quýt hoàng tỷ, coi chừng ta tố cáo ngươi đấy."
Kinh Minh Khê vội vã gật đầu, trông có vẻ rất tội nghiệp.
Tống Ấu Quân vỗ nhẹ vào đầu hắn, cười dịu dàng nói: "Ngươi đừng nghe hắn, vài ngày nữa chúng ta sẽ xuất cung chơi, ngươi có muốn cùng đi không?"
Kinh Minh Khê do dự, có vẻ muốn từ chối nhưng lại sợ Tống Ấu Quân giận.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tống Ấu Quân cười hiền hòa: "Ngày ba mươi tháng tám, sau khi ra cung, ta và Tống Ngôn Ninh sẽ đến hầu phủ thăm ngươi."
Kinh Minh Khê mặt đỏ bừng, không thể từ chối, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Sinh nhật của Khương Nghi Xuyên vào cuối tháng tám, đúng lúc trùng vào ngày Duyệt Văn Điện được nghỉ.
Không cần phải dậy sớm, Tống Ấu Quân cảm thấy thật thoải mái khi được ngủ thêm một lúc nữa.
Cơ thể nàng đã hoàn toàn hồi phục, không còn di chứng gì từ cơn sốt nữa, và nàng không cần phải uống trà nóng mỗi sáng. Nàng cảm nhận được sự hòa hợp dần dần giữa mình và cơ thể này.
Sau khi dùng bữa trưa, Tống Ngôn Ninh không thể chờ đợi được nữa, vội vàng đến cung Tẫn Hoan, nói rằng phải đợi Tống Ấu Quân cùng ra ngoài cung.
Nhưng y đến quá sớm, cuối cùng phải ngủ trưa trên giường trong thiên điện.
Tống Ấu Quân từ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy ánh sáng không quá gắt, liền gọi Hòa Nhi đến giúp nàng thay quần áo.
Đây là lần đầu xuất cung đi chơi, nên nàng chọn một bộ áo dài màu vàng nhạt, tay áo rộng, váy đỏ thẫm, bên ngoài khoác thêm một lớp vải tơ vàng mỏng. Để tránh gió lạnh buổi tối, nàng còn khoác thêm một chiếc áo ngoài thêu lá vàng.
Hòa Nhi nói: "Ngoài cung, các tiểu thư gia đình phú quý đều mặc như vậy."
Tống Ấu Quân không mang theo trang sức gì quá nổi bật, chỉ đeo một chiếc trâm vàng đính đằng chi, tạo điểm nhấn nhẹ nhàng cho vẻ ngoài của mình.
Sau đó, nàng sai người đánh thức Tống Ngôn Ninh. Cả hai cùng nhau ra kiệu, rồi đổi xe ngựa rời khỏi hoàng cung.
Tống Ngôn Ninh không thiếu những lần ra nhoài cung chơi, nhưng khi đi cùng Tống Ấu Quân, y luôn cảm thấy đặc biệt phấn khích, thỉnh thoảng còn kéo rèm nhìn ra ngoài.
Lần này, Tống Ấu Quân không mang Hòa Nhi theo, mà chỉ có Tiết Quân, một nữ tử trẻ tuổi, đi theo hầu hạ nàng. Tiết Quân, khoảng hai mươi bốn đến hai mươi lăm tuổi, là ám vệ do hoàng đế chỉ định, có võ công rất cao, Tống Ấu Quân chỉ cần một người như vậy đi theo là đủ.
Xe ngựa đi chậm rãi, tránh những khu phố đông đúc, dừng lại ở cửa sau của Kinh hầu phủ.
Tống Ngôn Ninh không thể tin vào mắt mình: "Chúng ta thực sự phải đưa cái con mọt sách đó đi sao?"
Tống Ấu Quân dựa vào đệm mềm, nhắm mắt không để ý đến y.
Một lúc sau, Tiết Quân nhẹ nhàng gõ cửa sổ: "Chủ tử, hạ nhân hầu phủ nói Kinh thế tử đang bị cảm, không nên ra ngoài."
Tống Ấu Quân không bất ngờ, mắt nàng vẫn nhắm, lười biếng nói: "Hầu phủ cố ý không cho người ra ngoài à? Tống Ngôn Ninh, ngươi xuống đem người mang ra đây."
Dù không vui khi phải đưa Kinh Minh Khê theo, nhưng Tống Ngôn Ninh vẫn nghe lời, không chút do dự, kéo rèm xe nhảy xuống.
Y vén rèm, bước đến cửa sau, đá văng một tên thị vệ đang ngăn cản, khiến hắn ta phải chạy đi báo tin.
Không lâu sau, một thiếu niên cùng vài người vội vàng ra ngoài, bái chào Tống Ngôn Ninh, và Tống Ấu Quân nhìn thấy Kinh Minh Khê đứng trong đó.
Chàng thiếu niên mặc áo cẩm y quý phái, vóc dáng gọn gàng, nhìn không khác gì thế tử cao quý bình thường của một hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-7-xuat-cung.html.]
Nhưng Kinh Minh Khê mất mẹ từ sớm, cha lại nhiều thê thiếp, không ai nâng cao vị trí chính thê, khiến cho hầu phủ luôn thiếu một nữ chủ nhân. Kinh Minh Khê là con duy nhất của vợ cả.
Vì hầu gia năm nào cũng đóng quân ở biên cương, Kinh Minh Khê sống trong phủ không được dễ chịu. Mặc dù ăn uống không thiếu, nhưng luôn bị các thê thiếp trong nhà ức hiếp, cuộc sống chẳng mấy thoải mái.
Kinh Minh Khê có một người huynh trưởng, là trưởng tử của hầu gia. Khi cha không có nhà, mọi chuyện trong gia đình đều do vị ca ca đó của hắn lo liệu.
Tống Ngôn Ninh lười biếng nhìn về phía Kinh Minh Khê, chỉ tay về phía hắn và nói: "Kinh thế tử, ta tới dẫn ngươi đi."
Tiểu bá vương Lục điện hạ tự mình đến đón, khiến cả hầu phủ không ai dám ngăn cản. Mọi người chỉ có thể đứng nhìn khi Kinh Minh Khê bị đưa lên xe ngựa.
Khi xe ngựa bắt đầu di chuyển, mọi người trong hầu phủ nhìn thấy cảnh tượng này và không khỏi thắc mắc. Qua cửa sổ xe, họ nhận ra người ngồi bên trong là Tịnh An Công chúa.
Cả hầu phủ lập tức sợ hãi, mặt mày tái nhợt, vội vàng hành lễ. Trước đó, khi có thông báo, họ chỉ nghĩ đó là bạn bè của Kinh Minh Khê đến thăm, nhưng không ngờ lại là hai người có quyền thế, không thể trêu chọc.
Tịnh An Công chúa là một người nổi tiếng trong kinh thành, không ai dám chọc vào. Nếu làm nàng không vui, gây ra một trận ầm ĩ chỉ là chuyện nhỏ.
Tống Ấu Quân không tỏ thái độ gì trước hành lễ của mọi người, chỉ lặng lẽ hạ màn xe xuống. Mặc dù vậy, người trong hầu phủ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi lên xe, Kinh Minh Khê khẽ hỏi thăm Tống Ấu Quân, nhưng sau đó im lặng ngồi xuống. Tống Ấu Quân không quá vội vàng làm quen với hắn, nên cũng không cố ý trò chuyện. Tuy nhiên, Tống Ngôn Ninh không ngừng hỏi: "Sao ngươi khỏe mạnh mà lại bị nói là nhiễm phong hàn?"
Kinh Minh Khê đáp nhỏ: "Chỉ là họ không muốn ta ra ngoài thôi."
Tống Ngôn Ninh châm chọc: "Ngươi là một thế tử, sao lại không được tự do ra ngoài?"
Kinh Minh Khê sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân lại thường xuyên vắng nhà, trong nhà mọi việc đều do huynh trưởng quản lý."
Tống Ngôn Ninh khó chịu, tiếp tục chế nhạo: "Ngươi vô dụng đến vậy sao?"
Kinh Minh Khê không trả lời, ánh mắt rầu rĩ.
Tống Ngôn Ninh tiếp tục nói: "Ta thấy ngươi vóc dáng như vậy, ăn uống chắc cũng không đủ no?"
Kinh Minh Khê vội vàng lắc đầu, không dám nói gì.
Tống Ấu Quân thấy Kinh Minh Khê im lặng, nhưng không ngăn cản Tống Ngôn Ninh. Nàng hiểu rõ rằng Kinh Minh Khê đang cảm thấy bất lực.
Một lúc lâu sau, Tống Ngôn Ninh đột ngột lên tiếng: "Hoàng tỷ, người này nhát gan vô dụng, quả thật không xứng làm bạn với chúng ta."
Tống Ấu Quân cười nhẹ, nói: "Tống Lục, Kinh thế tử tài hoa xuất chúng, ngươi cần phải học hỏi từ hắn."
Tống Ngôn Ninh lẩm bẩm: "Ai muốn học cái loại người này."
Kinh Minh Khê cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng nhưng không dám lên tiếng. Ánh mắt của hắn đầy thất vọng.
Tống Ấu Quân nhìn thấy vậy, liền vỗ nhẹ vào mặt Tống Ngôn Ninh: "Còn tranh luận không?"
Tống Ngôn Ninh kêu lên: "Hoàng tỷ, buông tay đi, ta sẽ học, sẽ học ngay, mau buông tay."
Tống Ấu Quân lúc này mới buông tay ra, khiến Tống Ngôn Ninh mặt mày xịu xuống, than thở: "Mấy ngày nay hoàng tỷ cứ vỗ vào mặt ta, ta nhìn vào gương thấy mặt trái to hơn bên phải một vòng rồi."
Tống Ấu Quân chỉ biết trợn mắt: "Lần sau ta vỗ bên phải cho ngươi."
Cả hai người đùa giỡn, làm cho Kinh Minh Khê cảm thấy bớt căng thẳng. Trước kia, người ta hay nói về họ rằng tỷ đệ này không dễ dàng đoán được, khi tức giận thì không quan tâm gì, còn làm người khác phải chịu khổ.
Hôm nay, ngồi chung một xe ngựa, cảm giác khác hẳn, những lời đồn trước kia có vẻ không đúng lắm, dù Tống Ngôn Ninh nói chuyện có hơi khó nghe.
Khi đến Cẩm Vân Lâu, xe ngựa không thể tiến vào vì đường quá đông, chỉ đỗ lại bên ngoài phố.
Những ngày này, các sứ giả từ khắp các quốc gia vào thành, các cửa hàng đông đúc kiếm tiền, tạo nên không khí náo nhiệt như lễ hội. Đêm xuống, đường phố sáng rực, tiếng ồn ào không dứt.
Cẩm Vân Lâu cách đó không xa, họ đi bộ một lúc là đến.
Chưởng quầy trong cửa hàng nhìn thấy Tống Ấu Quân và những người đi cùng, nhận ra họ không phải người bình thường, vội vã đón tiếp và dẫn họ lên lầu hai.
Lầu một ồn ào đông đúc, lầu hai và lầu ba là những gian nhã tịch*, nhưng lầu ba đã được Tống Tễ đặt chỗ từ trước. Tống Ấu Quân chọn một gian còn lại, để Tiết Quân thanh toán tiền bạc, rồi đi lên.
*nhã tịch: tao nhã, an tĩnh.
Khi họ vừa lên lầu hai, Tống Ấu Quân thấy một nhóm người đi vào. Đứng đầu là Khương Nghi Xuyên, mặc áo đỏ thắm, vải vàng bạc thêu tường vân như ý, áo cổ và tay áo tuyết trắng. Tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, trâm ngọc trắng sáng.
Khương Nghi Xuyên tuấn tú, diện mạo thanh thoát, nhưng đôi mắt lại chứa vẻ lạnh lùng, dường như không muốn tham gia vào hoạt động này.
Tống Ấu Quân và Tống Ngôn Ninh nhìn thấy hắn, đôi mắt sáng lên.