Công Chúa Trường Lạc

Chương 1: CHƯƠNG 1



Lời tựa



Ta là Trường Lạc công chúa của Đại Ngu, mà công chúa của Đại Ngu thì số mệnh đã định là  sớm hẹo, bởi vì chịu lời nguyền ngớ ngẩn từ triều đại trước.



Tĩnh An công chúa thời Thái Tông, vì muốn hóa giải lời nguyền nên năm 5 tuổi đã vào am tu hành, nhưng vẫn không sống quá 25 tuổi.



Ta đã bình an sống qua sinh nhật 15 tuổi, nhưng phò mã thì khó tìm.



Suy cho cùng, cũng giống như nữ nhân không thích làm quả phụ, thì nam nhân cũng chẳng ai thích làm người góa vợ cả.



Vất vả lắm mới có một tiểu tướng quân áo trắng hẹn ta đi chơi, lại gặp phải nữ quỷ...



Đằng sau lời nguyền ẩn chứa bí mật gì, giấu diếm bao nhiêu huyết lệ không ai hay biết.



Có lẽ ta chỉ là một vị khách qua đường nhỏ bé trong câu chuyện này, nhưng cuối cùng lại là người may mắn khi có được hạnh phúc của riêng mình.



 

Chương 1: Chuyện hoang đường triều trước



Từ nhỏ ta đã là công chúa được sủng ái nhất, chỉ vì ta là công chúa duy nhất trong cung.



Tương truyền, Đại Ngu triều bị nguyền rủa bởi triều đại trước, vì vậy, công chúa trong cung khó mà sống lâu, hoặc khó sinh, hoặc c.h.ế.t yểu, hoặc mất sớm, cho đến nay chưa từng có công chúa nào sống quá 25 tuổi.



Năm nay ta 15 tuổi, đã sống khá lâu rồi.



Tuy nhiên, Đại Ngu cho đến nay cũng mới chỉ trải qua bốn đời đế vương, sẽ có cơ hội hóa giải lời nguyền, nuôi dưỡng ra công chúa sống trăm tuổi.



Ngươi hỏi ta có phải sắp c.h.ế.t rồi không ư? Ta không biết, ta không biết mình có phải là kẻ đoản mệnh ứng với lời nguyền hay là người may mắn phá giải được lời nguyền.



Lời nguyền của Đại Ngu triều bắt nguồn từ việc vị hoàng đế khai quốc đời đầu tiên đã dùng chính con gái của mình để lật đổ triều đại trước, là nước Ngụy.



Ngụy là một triều đại kỳ lạ, cực kỳ trọng nam khinh nữ.



Theo ghi chép trong tác phẩm châm biếm "Tiền Ngụy Quái Đản Ký" của một văn nhân thời nay:



Triều Ngụy, từ hoàng hậu cho đến phụ nữ thôn quê, sinh con gái phải dùng tro đen bôi mặt ba ngày, sau đó dùng nước mắt rửa sạch, tục gọi là "Rửa xui".

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Nếu không khóc được thì dùng kim châm, hoặc ngửi nước chua, nhất định phải ép cho ra nước mắt, nếu không cả nhà sẽ không vui.



Vì vậy, đa số nhà sinh con gái thì trực tiếp dìm chết, đỡ phải phiền phức "Rửa xui".



Qua nhiều thế hệ, dân số nước Ngụy ngày càng suy giảm, bất đắc dĩ phải ban hành "Lệnh cấm dìm con gái", phàm ai dìm con gái sẽ bị đánh 30 trượng, lưu đày 1000 dặm; tái phạm sẽ bị đánh 80 trượng, lưu đày 3000 dặm.



Tuy nhiên, chỉ là một tờ giấy trắng, hủ tục dìm con gái vẫn không dừng lại, thậm chí còn xuất hiện "Mượn củi" ở vùng nông thôn.



Nếu một nhà sinh con, hàng xóm sẽ hỏi, có củi không, hôm nay nhà ta không có củi, mong được giúp đỡ.



Nhà sinh con trai sẽ trả lời, cũng không có củi, nhưng có rượu mừng một chén.



Nhà sinh con gái thì nói có thể cho mượn một ít. Sau đó sẽ cuộn đứa bé gái vào trong củi, để hàng xóm ném vào lò bếp.



Lẫn nhau "Mượn củi", cấu kết với nhau, lý trưởng thôn xóm coi như không thấy.



Trong một thôn, chỉ có nhà giàu mới nuôi một hai đứa con gái, để kết thông gia với những nhà giàu có khác. Hoặc nhà nghèo có ba con trai, giữ lại một đứa con gái để làm việc vặt trong nhà.



Phụ nữ nước Ngụy, chỉ coi trọng việc may vá, thêu thùa, hiếm có người biết chữ. Ngay cả trong hậu cung của hoàng đế, phi tần thậm chí hoàng hậu không biết chữ cũng không phải là chuyện hiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-truong-lac/chuong-1.html.]



Trong hậu cung, tuy có lệnh cấm làm hại long thai, nhưng trên thực tế rất ít bé gái sơ sinh sống sót.



Có thầy phù thủy, có thể dùng một loại hoa kỳ lạ để phân biệt thai nhi mà thai phụ đang mang, cách thức thực hiện rất bí mật, chỉ biết rằng có câu nói "xanh thì giữ, đỏ thì bỏ", mỗi lần xem rất tốn kém.



Phụ nữ trong hậu cung nước Ngụy ai cũng chuẩn bị sẵn một khoản tiền lớn, sau khi mang thai thì nhanh chóng tìm thầy phù thủy xem, có người vì nhiều lần hoa nở màu đỏ, liên tục sảy thai mà chết.



Trong một khoảng thời gian, nước Ngụy ghét màu đỏ thích màu xanh, phụ nữ đều mặc váy xanh, cài hoa xanh, tô son xanh, bôi phấn xanh, khắp đường phố, khắp hoàng cung đều như ma quỷ.



Truyền đến Ngụy Hi Tông, vị vua cuối cùng của nước Ngụy, ông ta háo sắc, nhưng hậu cung đã xanh lè đến mức không thể chịu nổi, trong cung toàn là quỷ dạ xoa mặt xanh, vì vậy tuổi còn trẻ mà đã suy yếu.



Chương 2: Thái Tổ phất lên



Thái Tổ Đại Ngu là nhân vật anh hùng khai sáng Đại Ngu triều của chúng ta.



So với những lời lẽ hoa mỹ và trang trọng trong sử sách chính thống, ta thích những miêu tả trong dã sử dân gian, khiến ta cảm thấy vị tổ tiên này của ta quả thực không phải người thường.



Dã sử dân gian viết rằng:



Hoàng đế khai quốc Đại Ngu triều, Tống Tường Dận, xuất thân từ gia đình quan lại bậc trung của triều Ngụy, từ nhỏ đã thích du ký, sau khi trưởng thành liền theo thuyền lớn ra khơi.



Con thuyền khổng lồ này do con trai của một gia đình thợ thủ công giám sát chế tạo, chưa từng có tiền lệ, neo đậu tại huyện Gia Lễ, quận Đông.



Người dân quận Đông giỏi buôn bán đường biển, ban đầu nghề này bị sĩ tộc và quý tộc coi thường.



Nhưng con trai trong các gia đình đều rất đông, cho dù là nhà giàu có, gia sản cũng khó mà chia đều.



Các đại thần trong triều nghe nói buôn bán vượt biển có thể kiếm được rất nhiều tiền, liền gạt bỏ thái độ coi thường, ủng hộ chi phí ra khơi.



Trong số các chàng trai, những người không cam chịu tầm thường, những người nhận được phần gia sản ít ỏi, hoặc là con thứ trong nhà, đều tình nguyện trở thành người đi thám hiểm.



Nhà họ Tống có rất nhiều con trai, hơn nữa gia cảnh đã sa sút, nên để mặc Tống Tường Dận ra khơi, không hỏi han gì.



Biển cả mênh mông, thuyền ra khơi biệt tăm, mười mấy năm không có tin tức.



Không ngờ một ngày thuyền trở về, chở đầy bảo vật lạ, Tống Tường Dận ôm trong tay một mỹ phụ ngoại quốc, đồng thời mang theo một đứa con gái.



Những người cùng ra khơi cũng cưới rất nhiều phụ nữ ngoại quốc, con cái sinh ra, có trai có gái, đủ cả.



Người nước Ngụy nghe nói đều khịt mũi coi thường, sinh con gái mà vẫn giữ lại, thật trái với lẽ thường, cho dù bảo vật có giá trị liên thành, cũng thật kém cỏi!



Nhà họ Tống cũng không vui, hỏi giữ con gái lại để làm gì, sao không sinh thêm con trai.



Tống Tường Dận đáp, con gái ta có tác dụng lớn. Mẹ nó là con gái của thương gia giàu có ngoại quốc, phụ nữ nước đó biết viết biết tính, hơn nữa đa số khỏe mạnh xinh đẹp, không có con trai thì có thể nuôi con gái như con trai, chỉ cần gả chồng là được.



Nhà họ Tống nghe xong vô cùng kinh ngạc, thật là lời nói ngỗ nghịch. Tống Tường Dận không để ý, tiếp tục nói -



Con gái ta đã 10 tuổi, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, ngày nào cũng dạy nó ca múa cầm kỳ thi họa, dâng lên hoàng đế nhất định sẽ có tác dụng lớn.



Người nhà họ Tống cười nhạo, hậu cung còn chưa có con trai, ca múa cầm kỳ thi họa có thể sinh con trai được sao? Tống Tường Dận cười mà không đáp.



Cô con gái này tên Tống Tuyết Ngọc, khác với những nữ tử nước Ngụy thường được đặt tên là Nghênh Nhi, Phán Đệ, cái tên này rất đẹp, không bằng người đẹp. 15 tuổi, cha nàng đưa vào cung. Lúc này Tống Tường Dận lại có thêm một trai một gái, người khác đều cười nói, một cây con cô độc hai bó củi.



Tống Tường Dận coi như không nghe thấy, con gái vào cung không lâu liền được sủng ái, sủng ái vô cùng, chưa từng có. Tống Tuyết Ngọc có thể mặc váy đỏ đi lại trong cung, không ai dám ý kiến.