Ta rất muốn khóc, nhưng lại không khóc được.
Tống Tuyết Ngọc nói: “Đừng sợ, ta chỉ đùa cô thôi.”
Nàng ta hỏi ta, ta muốn biết gì, ta hỏi nàng ta: “Các công chúa của Đại Ngu, đều đi đâu rồi, có phải người thật sự đã g.i.ế.c một số người trong đó không?”
Nàng ta thản nhiên nói với ta: “Rất nhiều.”
Ta hỏi nàng ta: “Tĩnh An công chúa thì sao?”
“Hiện đang ở Phong quận, vẫn còn sống, tứ thế đồng đường.”
Ta nhìn Tống Tuyết Ngọc hỏi: “Người đã mang Tĩnh An công chúa đi, mang Đà Đà đi, cho họ cuộc sống hạnh phúc, tại sao lại muốn nói với ta, người đã g.i.ế.c rất nhiều công chúa? Tại sao người lại muốn g.i.ế.c ta?”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tống Tuyết Ngọc nói: “Ta cứu Tĩnh An và Đà Đà, là vì ngay cả lời nói dối ngọt ngào, họ cũng không có được, bởi vì ngay cả tư cách sống tốt trong lồng son, họ cũng bị tước đoạt, nếu ta không cứu họ, họ nhất định sẽ bước lên con đường m.á.u và nước mắt. Những người ta giết, đều là những đứa con gái được sinh ra trong sự lừa dối hào nhoáng, rất dễ khuất phục trước lời nói dối không chịu tỉnh ngộ, cam tâm chìm đắm trong lồng son. Không thể cứu vớt, chi bằng tiễn họ đầu thai.”
Ta run rẩy nói: “Người là người hay là quỷ, ta không biết, nhưng ta biết người là một kẻ điên. Giả sử ta thật sự yêu thích Hoắc La vương tử, đồng ý hòa thân, có phải người sẽ cho rằng ta cam tâm chìm đắm, không chịu tỉnh ngộ, tiễn ta đi đầu thai không?”
Nàng ta lại cười, nói với ta: “Cô thật thông minh, không chỉ dung mạo giống ta, mà ngay cả sự thông minh cũng giống ta.”
Nàng ta vuốt ve khuôn mặt ta, dùng ánh mắt yêu thương nhìn ta, nói: “Đi theo ta, ta sẽ đưa cô đến một nơi tốt.”
53. Trong lăng mộ
Sau khi ta mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, tuy không biết là nơi nào, nhưng có thể cảm nhận được nhất định là dưới lòng đất.
Lạnh, lạnh lẽo, da ta nổi da gà, ta không thể ngừng run rẩy.
Tống Tuyết Ngọc nói: “Cô tỉnh rồi, đừng sợ, cô có biết nơi này là đâu không, chúng ta đang ở trong lăng mộ của Ngụy Hi Tông.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-truong-lac/chuong-29.html.]
Ta nghe xong, càng sợ hãi hơn.
Dưới ánh đuốc lập lòe, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng bệch đến trong suốt của Tống Tuyết Ngọc, rất hài hòa với môi trường xung quanh, khiến người ta càng nhìn càng lạnh lẽo.
Ta nói: “Tống Tuyết Ngọc, nói thật cho ta biết, rốt cuộc người có phải là người sống không.”
Nàng ta không nói gì, đi tới nắm tay ta, kéo ta đi về phía trước, ta loạng choạng đi theo nàng ta, không có sức phản kháng, mặc cho nàng ta sắp đặt.
Tống Tuyết Ngọc vừa đi vừa nói: “Trong sử sách có ghi chép, hoàng cung nhà Ngụy có rất nhiều chuyện hoang đường của các vu sư và phương sĩ, trên thực tế cũng là như vậy. Chỉ là Ngụy Thần Tông thật sự đã có được một loại bí thuật Côn Lôn, có thể khiến con người trường sinh bất lão.”
Ta không nhịn được tò mò: “Vậy tại sao hoàng đế nhà Ngụy không tự mình sử dụng?”
Tống Tuyết Ngọc nói: “Hỏi hay lắm, tại sao họ lại không tự mình sử dụng, bởi vì kết quả sử dụng bí thuật rất đau khổ, đau khổ đến mức những người chấp nhận bí thuật để trường sinh bất lão, được gọi là——Khổ Hành Giả.”
Nàng ta quay đầu nhìn ta, vì sắc mặt quá trắng bệch, nên con ngươi của nàng ta càng đen láy, ánh lên vẻ hung dữ.
Ta hỏi nàng ta: “Tại sao người lại trở thành Khổ Hành Giả?”
Nàng ta quay đầu tiếp tục đi, vừa đi vừa nói: “Hoàng đế nhà Ngụy muốn trường sinh bất lão, là vì muốn hưởng lạc lâu dài, hưởng hết phúc khí trên đời. Ngụy Thần Tông đã tìm được một người kế thừa của một bộ lạc bí ẩn ở Côn Lôn, việc thi triển bí thuật trường sinh là để bảo vệ báu vật của bộ lạc, nhưng cứ cách một trăm hai mươi năm phải thay một người chịu đựng bí thuật, bởi vì sự đau khổ sẽ khiến người trường sinh phát điên, chỉ có thể thay người. Bí thuật kỳ thực chính là uống thuốc bí mật đã được pha chế theo từng bước. Sau khi pha chế xong thuốc bí mật, viết ra các bước uống thuốc, người kế thừa của bộ lạc đã tự sát. Bộ lạc của họ vì không ai muốn làm Khổ Hành Giả mà diệt vong, ông ta không muốn bí thuật lưu lại trên đời hại người, nhưng lại bị uy h.i.ế.p bởi hoàng đế nhà Ngụy, nên không thể không để lại liều thuốc bí mật cuối cùng.”
Ta vừa đi theo nàng ta vừa hỏi: “Nếu Ngụy Thần Tông không chịu nổi sự đau khổ của bí thuật, thì tại sao lại giữ lại thuốc bí mật.”
Tống Tuyết Ngọc nói: “Ông ta giữ lại thuốc bí mật, là vì sợ ngày nào đó nhà Ngụy diệt vong, đến lúc đó để vị hoàng đế cuối cùng uống, hoặc tìm một người trong hoàng tộc uống, như vậy sẽ có cơ hội khôi phục lại nhà Đại Ngụy.”
Ta không nhịn được hỏi: “Tại sao người uống thuốc lại là người.”
Tống Tuyết Ngọc không trả lời, đột nhiên nói: “Đến rồi.”