Công Chúa Trường Lạc

Chương 8



Cứ như vậy, khi Hồ Cảnh Diễm và Mạnh Du Du đang lục tung chùa, ta bình tĩnh uống trà trong lương đình, còn ăn rất nhiều điểm tâm, Tiểu Lỗ tướng quân nói với nhị ca: "Nếu công chúa là nam tử, có thể theo Lỗ mỗ vào quân đội, sự dũng cảm này thật đáng khâm phục."



Ta thầm nghĩ, bất cứ ai từ khi sinh ra không lâu sau đó đã biết mình bất cứ lúc nào cũng có thể gặp Diêm Vương, rèn luyện mười mấy năm, nếu không có trái tim mạnh mẽ hơn một chút thì làm sao sống được.



Không lâu sau, Hồ Cảnh Diễm và Mạnh Du Du cũng lục soát xong chùa, chuyện giấu mỹ nhân trong thiền phòng quả thật không có, bọn họ thậm chí còn gõ gõ ván giường trong phòng của trụ trì.



Tuy nhiên cũng thu hoạch được kha khá, trong vườn rau phát hiện được mấy con chuột lớn, thân hình to như mèo.



Hồ Cảnh Diễm nói, có thể là chuột thành tinh.



Muốn dùng đá ném chết, tăng nhân giật mình nói trong chùa không được sát sinh.



Mạnh Du Du sai người tìm một cái vại lớn, ném những con chuột to này vào trong rồi niêm phong lại, sau đó nói với tăng nhân, tự c.h.ế.t đói, không tính là sát sinh.



Ta nghe bọn họ kể những chuyện này mà cười đến mức thở không ra hơi, cười đến mức đói bụng, liền ăn thêm một bát cơm chay.



Mười hai, Thanh Lương am



Mặc dù ban ngày ta có thể tỏ ra không có chuyện gì, nhưng đến tối, ác mộng lại ập đến. Trong mơ, nữ tử kia dùng bàn tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt ta, lẩm bẩm nói: "Ta vậy mà lại để ngươi sống đến lớn như vậy, vẫn chưa g.i.ế.c ngươi."



Ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.



Nguyệt Lang vội vàng thắp đèn, nàng ta vẫn luôn canh giữ ta. Ta không mang nàng ta theo khi đi chơi, bởi vì mới được một lô bản chép tay, nội dung tuy thú vị, nhưng chữ viết hơi lộn xộn, ta bảo Nguyệt Lang giúp ta sao chép lại một lần.



Nghe nói ta gặp phải một chút "chuyện kỳ quái" ở trong chùa, Nguyệt Lang rất tự trách. Ta an ủi nàng ta, không có gì to tát, ta đã sống qua mười lăm tuổi, bây giờ còn muốn tìm phò mã, trong mắt người khác, nói không chừng còn kỳ quái hơn nữa.



Không ngủ được nữa, dứt khoát bảo Nguyệt Lang kể cho ta nghe nội dung của bản chép tay, Nguyệt Lang nói không thể kể vào buổi tối, đều là những chuyện thần quái. Ta thấy cũng được, rất hợp tình hợp cảnh, lấy độc trị độc, nên nghe những chuyện này.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-truong-lac/chuong-8.html.]

Ta hỏi Nguyệt Lang: "Có chuyện nào kể về Phổ Tế Tự bị ma ám không, bị nữ quỷ ám, hoặc là chuột tinh gì đó."



Nguyệt Lang nói: "Phổ Tế Tự lịch sử lâu đời, từ thời Tiền Ngụy đã hương khói thịnh vượng, loại chùa chiền được xây dựng trong thành này, vốn là để tiện cho các phu nhân, tiểu thư đến thắp hương mà xây, rất ít khi có lời đồn bị ma ám. Trong bản chép tay có viết Thanh Lương am âm khí rất nặng, có quỷ khóc than ban đêm."



Ngày hôm sau ta hào hứng kể chuyện này cho Hồ Cảnh Diễm nghe, muốn nghe xem hắn còn có thêm mắm thêm muối gì không.



Hắn vỗ đùi nói: "Hoàng phi Tiền Ngụy là Tống Tuyết Ngọc c.h.ế.t không rõ ràng ở Thanh Lương am, tuy là con gái của Thái Tổ, nhưng cũng chưa từng được phong bất kỳ danh hiệu nào, nghe nói lúc c.h.ế.t oán khí rất nặng, c.h.ế.t không nhắm mắt, đã trở thành oan hồn. Tĩnh An công chúa thời Thái Tông tu hành ở Thanh Lương am, mong phá giải lời nguyền, nhưng vẫn không sống qua hai mươi lăm tuổi, đều nói sau khi nàng ấy c.h.ế.t hồn phách không chịu rời đi, vẫn còn lang thang trong am, nửa đêm sẽ bay tới bay lui trong sân."



Ta gật đầu, lạnh lùng, u oán, hình tượng ta gặp ở Phổ Tế Tự chính là như vậy. Nhưng nữ quỷ Thanh Lương am chạy đến Phổ Tế Tự làm gì?



Hồ Cảnh Diễm bảo ta đừng vội, hắn sẽ đi xem xét giúp ta.



Tên này nói đi là đi, sau khi trở về liền kể lại tỉ mỉ: "Trước tiên ta cưỡi ngựa đến Thanh Lương am, am này đã có chút đổ nát rồi, giếng cạn tường đổ, chỉ còn lại hai ba ni sư già, nói là thời Cao Tông còn có chút hương khói, họ là đồ đệ của trụ trì lúc đó, bây giờ ở lại chỉ là để canh giữ tháp mộ của sư phụ. Bởi vì am này ban đầu là nơi Tiền Ngụy thu nhận những phụ nữ không con trong thành, mà bây giờ Đại Ngu chúng ta phụ nữ không con có thể nhận con nuôi, hơn nữa có rất nhiều viện tế bần, phụ nữ góa bụa nghèo khổ không con cũng có nơi nương tựa, nên nơi này không còn ai đến nữa."



Nói xong hắn uống một ngụm trà rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Ta lại hỏi trong am có chuyện ma quỷ gì không, ni sư ấp úng, nói dù sao hiện tại họ đang ở trong một gian thiền phòng ở sân trước, dựa vào một ít ruộng đất của chùa để sống qua ngày. Những nơi khác trong am, có thể không đi thì họ sẽ không đi. Ta bèn đi để xem xét khắp nơi trong am, ôi chao, âm khí dày đặc, bóng ma lờ mờ. Vút một cái, trước mắt ta xuất hiện một bóng đen, nhìn kỹ thì ra là một con mèo rừng đen, đôi mắt xanh lè xanh lè."



Mạnh Du Du chen vào: "Vậy ngươi có nhìn thấy nữ quỷ lạnh lùng không?"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hồ Cảnh Diễm nói: "Không có, ta còn cố tình gọi, Tống Tuyết Ngọc, Tống lão tiền bối, người có ở đó không? Cũng không có ai trả lời."



Ta cũng chen vào: "Đó là tổ tiên nhà họ Tống chúng ta, ngươi gọi là Tống lão tiền bối, thật là không ra thể thống gì."



Hồ Cảnh Diễm bất lực nói: "Ta không biết nên gọi nàng ta là gì, gọi là hoàng phi Tiền Ngụy cũng kỳ quặc, gọi là yêu nữ thì quá bất kính, nên mới gọi là Tống lão tiền bối."



Mạnh Du Du nói: "Dù sao ngươi cũng nói nhiều như vậy, ta cảm thấy cũng chẳng có gì hữu ích."



Hồ Cảnh Diễm nói: "Sao lại không có, các ngươi đoán xem sao, ta vẫn luôn cảm thấy Phổ Tế Tự cách Thanh Lương am khá xa, ai ngờ hôm nay ta vòng quanh hai nơi này xem xét một vòng mới phát hiện, căn bản là cách nhau rất gần."