Cõng Cổ Thi Đi Tu Tiên

Chương 123: Nội chiến sắp nổi



Chương 123: Nội chiến sắp nổi

"Cái gì? Giáo chủ vậy mà không phải giáo chủ?"

"Nếu như giáo chủ không phải giáo chủ, vậy giáo chủ trước mắt là ai?"

"Giáo chủ nhất định là đang nói đùa với ta, không thể nào, ai dám g·iả m·ạo giáo chủ, đây chẳng phải là muốn c·hết sao?"

Đỉnh núi không gian không rộng rãi, nhưng đám người ở đây đều tin tưởng Âu Dương Chiến Thiên chính là giáo chủ thật, chuyện này dù Tam Phong phong chủ đích thân đến cũng không thay đổi được.

Đây chính là uy tín mà Âu Dương Chiến Thiên đã xây dựng trong lòng không ít đệ tử và trưởng lão suốt những năm qua. Đối với Âu Dương Chiến Thiên, bọn họ có lẽ e ngại, có lẽ đây chỉ là sự e ngại tự nhiên của tu sĩ cảnh giới thấp trước tu sĩ cảnh giới cao, hoặc là e ngại bản thân Âu Dương Chiến Thiên, họ cũng không nói rõ được.

Chỉ có một điều bọn họ rất rõ ràng, Âu Dương Chiến Thiên tuyệt đối toàn tâm toàn ý vì Ngũ Dương giáo.

Nếu trên đời chỉ có một người là giáo chúng của Ngũ Dương giáo, thì đó chỉ có thể là Âu Dương Chiến Thiên.

Âu Dương Chiến Thiên thấy đám người bàn tán, bèn nhàn nhạt chắp tay cười, rồi một luồng linh khí màu tím từ ống tay áo bắn ra, nhanh như lôi đình giáng thế, chém c·hết vị trưởng lão vừa báo tin.

"Bản tôn chưa từng sai ai xuống núi dò la, báo cáo sai quân tình, đáng chém!" Không ai ngờ rằng Âu Dương Chiến Thiên vừa nãy còn tỏ vẻ không quan trọng, vậy mà lại đột ngột ra tay bắn lén.

Nhưng rất nhanh, khi Âu Dương Chiến Thiên vung tay lên, đám người trước mặt được chứng kiến một cảnh tượng khó quên.

Đêm buông xuống, ánh trăng như nước, chiếu xuống chiến trường cổ xưa mênh mông. Hai vị kiếm tu đứng đối diện nhau, thân ảnh dưới ánh trăng cao lớn lạ thường, như hai chiến thần cổ xưa.

Một vị kiếm tu mặc trường bào màu xanh, tay cầm trường kiếm, thân kiếm tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, như ẩn chứa sức mạnh vô tận. Ánh mắt hắn kiên định mà sâu thẳm, như có thể xuyên thấu mọi hư ảo. Vị kiếm tu còn lại mặc áo trắng như tuyết, trường kiếm trong tay lóe hàn quang, mặt mũi lạnh lùng, toát lên vẻ cao ngạo không ai sánh bằng.

Hai người nhìn nhau, dường như có dòng điện xẹt qua không khí. Khoảnh khắc sau, họ gần như đồng thời động thủ, thân hình kiếm tu áo xanh nhanh như điện, trong nháy mắt vọt tới trước mặt kiếm tu áo trắng, trường kiếm hóa thành một đạo thanh quang, nhắm thẳng vào yếu huyệt đối phương. Kiếm tu áo trắng ung dung thản nhiên, trường kiếm khẽ vung lên, hóa giải thế công.

Khi chiến đấu đi vào hồi gay cấn, kiếm chiêu của hai người càng lúc càng nhanh, kiếm quang trong đêm xen lẫn thành một dải ngân hà lấp lánh. Kiếm khí màu xanh như mưa to gió lớn, kiếm khí màu trắng lại lạnh lẽo như sông băng tuyết lở. Nơi kiếm khí đi qua, cỏ cây khô héo, đất đá nứt toác.

Không khí xung quanh dường như bị kiếm khí xé rách, phát ra tiếng rít chói tai. Mỗi lần mũi kiếm chạm nhau, đều bộc phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, chấn động tâm thần.

Trận chiến này không chỉ là so tài kiếm thuật, mà còn là sự v·a c·hạm của ý chí và tín niệm. Hai vị kiếm tu dốc hết sức lực, mong muốn đánh bại đối phương. Thân ảnh của họ dưới ánh trăng không ngừng đan xen, kiếm quang lấp lánh, như muốn xé toạc cả phiến thiên địa này.

Cuối cùng, sau một lần giao phong kịch liệt, trường kiếm của kiếm tu áo xanh b·ị đ·ánh bay, thân hình hắn loạng choạng, lùi lại mấy bước, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng. Kiếm tu áo trắng vẫn đứng bình tĩnh tại chỗ, trường kiếm trở vào vỏ, dường như mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của hắn.

Gió đêm thổi qua, mang đi dư âm của trận chiến.

Hình ảnh dừng lại, nhưng đám người rất nhanh nhận ra vấn đề, hai kiếm tu giao chiến trong hình đều là người của Ngũ Dương giáo.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com