Cõng Cổ Thi Đi Tu Tiên

Chương 81: Đỉnh núi ngộ đạo



Chương 81: Đỉnh núi ngộ đạo

Ngày ấy tại rừng sáo trúc, Tôn thượng đối mặt hai vị Phong chủ Tam Phong liên thủ t·ấn c·ông, ngược lại đánh trúng khiến đối phương liên tục bại lui, đủ để thấy được Sở Tử Bách tại Tôn Giả cảnh thực lực phi phàm đến mức nào.

Tuy nói đó chỉ là hình chiếu của hai tên Phong chủ, nhưng ai có thể chắc chắn hình chiếu không thể đại diện cho toàn bộ thực lực của bọn hắn?

Dù cho Sở Tử Bách có thể vô địch tại Tôn Giả cảnh, nhưng vẫn không đáng để mọi người an tâm, ai nấy đều cảm thấy lo lắng.

Bất quá không ai trách cứ Tôn thượng, Tôn thượng vì Lâm Hác Phong đã dốc hết tâm huyết.

“Đừng nản chí, chẳng phải còn một tháng nữa sao. Chuẩn bị cẩn thận, ta tin tưởng các ngươi.”

Sở Tử Bách khuyên mọi người đừng quá lo lắng, cũng bảo bọn hắn trở về chuẩn bị, tăng cường thực lực của bản thân.

Hiện tại không phải lúc thu hoạch, có đủ thời gian để tu luyện.

“Vâng, Tôn thượng bảo trọng.”

“Chúng ta nhất định sẽ không để Tôn thượng thất vọng.”

“Xin Tôn thượng yên tâm, chúng ta chắc chắn kiệt lực chiến đấu.”

Khi mọi người đã đi, Sở Tử Bách gọi Nam Hà và Từ Khôn lại, lấy ra hai bình đan dược giao cho bọn hắn.

“Đây là hai bình Tụ Nguyên Đan, khi gặp nguy hiểm, có thể giúp các ngươi đột phá cảnh giới.”



Trước đó Sở Tử Bách nói dục tốc bất đạt không tốt, nhưng bây giờ vẫn đưa cho hai người đan dược tăng tu vi.

Nam Hà mở nắp bình ngọc, một mùi thơm xộc vào mũi, trong bình có sáu viên đan dược màu đen lớn bằng hạt sen.

Tụ Nguyên Đan trân quý, Nam Hà sớm đã nghe nói, một bình đáng giá ngàn linh thạch, ngay cả hắn cũng không đủ khả năng dùng loại đan dược này.

Nghe nói dưới Dị Tướng cảnh, một viên đan dược có thể tăng một cấp tu vi, một bình Tụ Nguyên Đan đủ để hắn đột phá tới Tẩy Mạch thất giai.

“Sư tôn, cái này quá quý giá. Đệ tử sao dám nhận, dùng cho đệ tử chẳng phải lãng phí cực phẩm đan dược? Đệ tử hiện tại chỉ là Thần Ý tam giai, dù đột phá tới Thần Ý cửu giai, cũng không phải đối thủ của những lão quái vật kia.” Từ Khôn không mở bình ngọc như Nam Hà, mà muốn trả lại Sở Tử Bách.

Tẩy Mạch cảnh thất giai là đỉnh, trên cảnh giới của hắn đều là cửu giai không giới hạn, Tôn Giả cảnh còn có đỉnh phong và viên mãn hai cảnh giới.

Trong tháng qua, tu vi của Từ Khôn tăng lên nhanh chóng, từ Tẩy Mạch thất giai lên Thần Ý tam giai.

Nhưng càng về sau càng khó, muốn đột phá tới Thần Ý cửu giai, không có đan dược phụ trợ, có khi mất mấy chục năm.

“Đan dược này là một vị bạn cũ tặng, với ta sớm đã vô dụng. Hai người các ngươi là tâm phúc của Lâm Hác Phong, ta đều thấy rõ, sẽ không bạc đãi các ngươi. Học tiểu sư đệ của ngươi đi, đưa cho ngươi thì cứ nhận, nếu không người ta lại đồn ta là sư tôn hà khắc, đồ nhi khó tính, ai còn đến bái nhập môn của Lâm Hác Phong.”

Sở Tử Bách vẫn muốn Từ Khôn nhận Tụ Nguyên Đan, đó là tấm lòng của hắn, Từ Khôn đành phải ngoan ngoãn nhận lấy.

“Nói ra cũng hổ thẹn, nếu không có Huyết Hồn đan của ngươi, ta e rằng giờ này đã thành bạch cốt của Lâm Hác Phong. Giá trị của Huyết Hồn đan vượt xa Tụ Nguyên Đan. Ngươi còn mong muốn gì, nếu có thể làm được, ta đều đáp ứng.” Sau khi Từ Khôn nhận Tụ Nguyên Đan, Sở Tử Bách nhìn Nam Hà, nhẹ giọng nói.

Hắn không biết Nam Hà lấy Huyết Hồn đan từ đâu, hay mời vị Đan sư thần bí kia luyện chế.



Mèo đen mèo trắng không quan trọng, có Huyết Hồn đan là mèo tốt.

“Đệ tử được Tôn thượng truyền thụ hai môn linh thuật, đã vô cùng cảm kích, lại thêm Tụ Nguyên Đan, tự nhiên càng kích động khôn xiết, hay là ta dập đầu tạ ơn Tôn thượng?”

Giá trị của linh thuật, tự nhiên là có tiền cũng không mua được, đặc biệt là những linh thuật hiếm thấy.

Đan dược còn thấy trên thị trường, linh thuật thì trăm năm khó gặp.

Nếu so sánh, giá trị hai môn linh thuật và Huyết Hồn đan cũng không chênh lệch nhiều.

Huyết Hồn đan trân quý, phần lớn do hiếm có.

Bên ngoài không có Huyết Hồn thảo, trong Ngũ Dương giáo lại không có đan phương Huyết Hồn đan, mới khiến Huyết Hồn đan có giá cao.

Huống chi Huyết Hồn thảo vẫn do Sở Tử Bách cung cấp.

“Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, không tham lam là điều nhiều tu sĩ không làm được. Lòng tham không đáy, vì tham lam mà hủy hoại tu sĩ nhiều vô kể.” Sở Tử Bách hài lòng với câu trả lời của Nam Hà, nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.

Người vì tiền mà c·hết, chim vì ăn mà vong, xem như chân lý muôn đời, nhưng nhiều khi lại hại người.

Lòng tham vô tận, nhìn khắp hồng trần cuồn cuộn, không ai hoàn toàn khống chế được bản thân.

Nếu có, chứng tỏ dụ hoặc chưa đủ lớn.



“Nếu không có việc gì khác, đệ tử xin cáo lui, toàn lực chuẩn bị cho chiến đấu một tháng sau.” Nam Hà định cáo lui, nhưng bị Sở Tử Bách gọi lại.

“Ta thấy linh khí quanh thân ngươi không thông, có phải gặp bình cảnh khi tu luyện Thủy Mạn Kim Sơn và Lam Hải Vô Lượng?”

“Tôn thượng tuệ nhãn, đúng là vậy. Không biết Tôn thượng làm sao nhìn ra được?” Nam Hà không ngờ mình chưa tu thành hai đạo linh thuật này, lại bị Sở Tử Bách phát hiện.

Sở Tử Bách cười nói: “Ta đắm mình trong hai đạo linh thuật này trăm năm, ngươi có tu thành hay không, ta liếc mắt là biết. Ngươi ngồi xuống, nghe ta nói kỹ.”

Một lát sau, Sở Tử Bách âu yếm nhìn Từ Khôn: “A Khôn, ngươi cũng ngồi xuống nghe, rất có ích cho việc tu luyện linh thạch sau này của ngươi.”

“Vâng, sư tôn.” Từ Khôn đáp, ngồi xuống một bồ đoàn.

“Linh thuật là thuật do tiên hiền quan sát vạn vật có linh sáng tạo ra, chú trọng mô phỏng, tu luyện đến chỗ sâu nhất là siêu việt, chuyện linh thuật xếp sau đánh thắng linh thuật xếp trước không phải chuyện viển vông. Về phần Lam Hải Vô Lượng”

Ba người cùng đàm đạo, từ giữa trưa đến xế chiều, rồi trăng tàn như lưỡi câu, ánh trăng như nước chảy xuống đỉnh núi.

Nam Hà và Từ Khôn như hai lão tăng nhập định, nhắm mắt lắng nghe Sở Tử Bách giảng giải đại đạo, thu hoạch không ít.

Đặc biệt là Nam Hà, lĩnh ngộ sâu hơn về Thủy Mạn Kim Sơn và Lam Hải Vô Lượng, với Lam Hải Vô Lượng tương đối đơn giản, Nam Hà cảm thấy chỉ cần thêm thời gian, nhất định có thể tu thành đạo linh thuật này.

“Đi đi, trời không còn sớm. Các ngươi trở về đi. Nhớ kỹ Tụ Nguyên Đan, nếu không phải lúc nguy cấp, đừng tùy tiện dùng.”

Từ Khôn định đứng dậy bái biệt Sở Tử Bách, nhưng mở mắt ra, Sở Tử Bách đã biến mất không dấu vết.

Nam Hà vẫn suy tư về những ảo diệu Sở Tử Bách truyền thụ, việc thi triển Thái Cực Băng cũng tiến bộ không nhỏ.

“Tuổi trẻ thật tốt.” Từ Khôn thấy Nam Hà vẫn đang đả tọa, thở dài, hộ pháp cho hắn.

Đến khi trời sáng hẳn, Nam Hà mới đột ngột mở mắt, trong mắt có một tia tinh quang bắn về tứ phương, một cỗ ý chí bễ nghễ tự nhiên sinh ra.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com