Người phụ nữ độc ác, đáng ghét này, Lê Lễ nghiến răng.
Còn nhớ lúc được Sơn Dã hồi máu, cô còn có chút cảm động.
Nhưng rõ ràng Sơn Dã giống hệt tên Câu Cá kia, là kẻ dựa vào việc g.i.ế.c người để tăng cường sức mạnh, một con khốn đã hoàn toàn đánh mất đạo đức.
Nếu như Sơn Dã trong tình huống tuyệt vọng buộc phải hy sinh người khác để sống sót thì Lê Lễ còn có thể chấp nhận, nhưng cô ta lại biến kỹ năng này thành công cụ để g.i.ế.c người không chớp mắt.
Máu dần dần được hồi đầy, vết thương cũng nhanh chóng lành lại. Lê Lễ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Đa Tài.
Cô chỉ nghi hoặc một giây rằng sao anh ta lại có biểu cảm phong phú đến thế, rồi ánh mắt nhanh chóng lướt qua, khóa chặt mục tiêu là người đang ở trong sân sau. Cánh tay cô nâng lên, lần đầu tiên chĩa s.ú.n.g vào người chơi.
“Muốn g.i.ế.c tôi?” Giọng ngọt ngào của Sơn Dã trở nên lạnh lẽo: “Cô chắc chắn sau khi bóp cò, người bị trúng đạn sẽ là tôi à?”
Cô ta thậm chí còn cười khẽ: “Một người hồi m.á.u mà chỉ số tấn công lại cao hơn cả tôi, thế nào, chẳng lẽ cô là kẻ đổi nghề nửa đường?”
Đáp lại cô ta là ánh sáng lóe lên từ đạn.
Sơn Dã chửi khẽ một câu, bóng người lóe lên đổi vị trí với Lý Huy Nghi. Lý Huy Nghi không kịp phản ứng, cảm thấy một cơn đau nhói nơi ngực. Cô ngẩng lên liếc nhìn Lê Lễ, khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ.
Người nổ s.ú.n.g hoàn toàn không để tâm đến việc đồng đội bị đ.â.m sau lưng, nhìn Sơn Dã, giọng nói đầy nghi hoặc: “Sao lần này không đổi chỗ với tôi đi? Đổi chỗ với tôi thì đạn còn có thể b.ắ.n trúng tôi mà?”
Cô như thể quyết tâm muốn g.i.ế.c Sơn Dã, dù biết rõ đối phương có kỹ năng đổi vị trí vẫn bất chấp nổ súng, trông giống như bị chọc điên thật rồi.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa!” Đa Tài vừa dọn dẹp mớ hỗn độn vừa đánh nhau với hai con cương thi mù: “Muốn đánh thì đánh boss đi! Hoặc hồi m.á.u cho tôi đi! Tôi sắp hết tinh thần lực rồi!”
Sơn Dã nhìn đạn sáng lại b.ắ.n về phía mình, giọng vẫn ngọt ngào nhưng lời nói khiến người rợn tóc gáy: “Vậy thì để tôi giúp cậu.”
Cảnh vật trước mắt thay đổi, Đa Tài ôm cánh tay bị trúng đạn, đau đến tê dại, có chút suy sụp.
Giống như là giúp thật, mà cũng không hẳn.
Thật sự là như giúp…
Anh rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà phải trải qua những chuyện này?
Hai người phụ nữ điên này!
Cho đến khi viên đạn sáng b.ắ.n trúng anh, ánh mắt Đa Tài chợt lóe, rốt cuộc cũng phát hiện điểm bất thường ở lượng m.á.u bị mất.
Chưa bàn đến việc vũ khí thường sẽ có chỉ số tăng cường lớn nhỏ khác nhau, cho dù không có tăng cường thì cũng không nên mất nhiều m.á.u như vậy.
“Giải tán tổ đội.” Chưa kịp suy nghĩ rõ, bên tai đã vang lên giọng nói chậm rãi nhưng đầy quyết đoán.
Lê Lễ chỉ mới b.ắ.n hai phát đã cất s.ú.n.g bong bóng, rõ ràng cô vẫn rất lý trí.
Lời vừa dứt, Lý Huy Nghi lập tức hiểu ý, thoát khỏi tổ đội nhanh đến bất ngờ.
Sơn Dã đổi chỗ hai lần đều là với đồng đội, nếu không ngoài dự đoán thì cùng một người đổi nhiều lần chắc chắn có thời gian hồi chiêu. Phát tiếp theo của Lê Lễ rất có thể sẽ b.ắ.n trúng chính cô ta.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lý Huy Nghi không muốn bị ăn thêm một phát nữa. Dù sát thương chẳng đáng là bao, nhưng đau thì vẫn là thật.
Ban đầu Lê Lễ cũng chỉ muốn thử kỹ năng của Sơn Dã, chưa từng nghĩ sẽ trông chờ vào khẩu s.ú.n.g bong bóng để giải quyết cô ta.
Chỉ số tấn công cơ bản của cô chỉ có 15 điểm, thêm hiệu ứng tăng cường của s.ú.n.g bong bóng cũng chỉ lên được 18 điểm, cộng với 2 điểm sát thương của “nho nổ” thì mỗi phát cũng chỉ có 20 điểm sát thương – đánh c.h.ế.t ai cho nổi?
Lý Huy Nghi chắc chắn sẽ tha thứ cho cô.
Còn Đa Tài… khỏi nói thì hơn.
Sơn Dã rõ ràng cho rằng sát thương từ đòn b.ắ.n của Lê Lễ rất cao, có kỹ năng đổi vị trí gánh sát thương trong tay nên hoàn toàn không tính đến chuyện phải tự mình chịu đòn.
Trong phòng chứa củi, người chơi đang núp trên xà nhà nghe thấy âm thanh loạn xạ bên ngoài thì lo lắng hỏi khẽ người bên cạnh: “Chị, có chuyện gì vậy?”
Chân Quan Nguyệt đã tê rần, chỉ cần động nhẹ là cả chân như bị điện giật, khiến cô nhíu chặt mày: “Cậu hỏi chị thì chị biết hỏi ai? Muốn biết thì tự ra ngoài xem.”
“Thôi khỏi, em không ra đâu.” Từng bị lão cương thi mở tung cửa tủ quần áo dọa cho hồn bay phách lạc, Quan Tinh có bóng ma tâm lý nặng nề.
Gã đội mũ và thanh niên mặc hoodie nhìn nhau, cô gái cao gầy đã mất hai đồng đội thì ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Tuy tính đe doạ của lão cương thi sau khi bị mù đã giảm mạnh, nhưng trong lúc chiến đấu vẫn khó tránh khỏi gây tiếng động, lại gần sẽ bị nó định vị bằng âm thanh, cận chiến vẫn rất nguy hiểm.
Đa Tài đã xử lý xong hai con cương thi 1500 máu, nhưng lượng sát thương ấy không được tính vào sát thương chia sẻ với boss.
Vất vả cả nửa ngày, chỉ có Lý Huy Nghi và Lê Lễ đánh được khoảng 3000 điểm sát thương lên lão cương thi.
Nghe thì như có thể lọt vào top 3, nhưng vấn đề là hiện tại boss đã yếu đi rất nhiều, hai con cương thi nhỏ cũng bị xử lý xong, mà cấp độ của mấy người chơi ở đây cực cao, muốn giành lấy tỉ lệ sát thương rất dễ. Thế chẳng khác nào có người dâng cơm tới tận miệng.
Đa Tài dùng dây leo quật văng lão cương thi, trong khi pháp trượng của Lý Huy Nghi giờ đã trở thành vũ khí cận chiến.
Cô nhìn m.á.u trên đầu lão cương thi, nói: “Còn 1000 điểm nữa là có thể giữ được 25% sát thương, nhanh lên.”
Nếu không thể giữ được 4000 điểm sát thương trước khi các người chơi khác xuất hiện, thì nhiệm vụ đột phá lần này có thành công hay không thật sự khó đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tổ đội bốn người đã gần cạn sạch tinh thần lực. Lý Huy Nghi và Đa Tài đều là pháp sư, thân thủ không xuất sắc, nhưng chỉ cần giữ được lượng m.á.u ổn định thì đánh ra 1000 điểm sát thương cũng không khó.
Đa Tài liếc nhìn Sơn Dã đang đứng ở góc sân, không thèm giả bộ nữa, sau đó quay đầu nhìn sang Lê Lễ: “Cô còn đủ tinh thần lực không?”
Nếu bắt buộc phải chọn giữa hai người, anh cảm thấy Lê Lễ có vẻ đáng tin hơn chút.
Ban đầu Đa Tài nghĩ Lê Lễ cũng là loại người g.i.ế.c người đoạt bảo, nhưng giá trị tấn công của cô lúc cao lúc thấp quá bất thường, đến giờ anh đã bắt đầu nghi ngờ phán đoán ban đầu của mình.
Cả con game này chắc không tìm được cái vũ khí nào tự mang hiệu ứng giảm chỉ số. Chỉ số tấn công cơ bản của Lê Lễ chắc chắn dưới 20, cực kỳ khớp với hình tượng “hồi m.á.u chính thống” trong đầu anh.
Ánh mắt Lê Lễ rời khỏi Sơn Dã, thuận tay ném cho Đa Tài một kỹ năng hồi máu: “Lên đi.”
Vừa dứt lời, từng ánh đao dày đặc đã cắm vào lưng lão cương thi, khiến lượng m.á.u tụt một đoạn.
“Các người cạn tinh thần lực hết rồi hả? Sao chẳng ai dùng kỹ năng cả vậy?”
Lê Lễ quay đầu lại, thấy cô gái cao gầy đang đứng trước cửa phòng chứa củi.
Hai tay cô ta đều cầm trường đao, nhìn cảnh hỗn loạn trong sân sau và lão cương thi bị mù mắt mà nhướng mày: “Tưởng trận này không qua nổi, ai ngờ còn có cơ hội.”
Hai tổ đội kia đều chỉ có hai người, cấp độ cơ bản lv.19, chắc chắn không thể tranh nổi sát thương. Đối thủ duy nhất của cô ta chính là tổ này.
Có lẽ đây là tổ đội mạnh nhất, bọn họ đã biến nhiệm vụ từ chế độ địa ngục thành đơn giản. Nhưng rất tiếc, dù có chuyện gì xảy ra, cô ta chỉ thấy m.á.u của lão cương thi còn lại hơn 12000.
Nếu trong trạng thái đầy đủ, cô ta chưa chắc không đánh được 4000 sát thương trước.
Lý Huy Nghi siết chặt pháp trượng, nói với Đa Tài: “Tôi cản cô ta, cậu mau lên.”
Một bên chỉ đánh vật lý để ra 1000 sát thương, một bên kết hợp pháp thuật và vật lý để đánh ra 4000, ai nhanh hơn?
Đa Tài rất ít khi đánh cận chiến, là pháp sư nên chẳng có kinh nghiệm gì, còn đang do dự thì hệ thống đã bật thông báo:
【ID: Lê Lễ đã sử dụng kỹ năng [Thánh Quang Cầu Phúc] lên bạn】
Chỉ số trên giao diện và thể chất lập tức tăng mạnh, toàn thân như bừng lên sức mạnh, Đa Tài cảm thấy giờ mình có thể đ.ấ.m ngã cả Mike Tyson, đứng ngây người ra trong giây lát.
Lê Lễ thấy ánh mắt anh ta khác thường thì cau mày: “Ngạc nhiên cái gì? Tôi nói rồi, tôi là hỗ trợ.”
Vốn dĩ Đa Tài còn thấy bất an vì phải dùng nắm đ.ấ.m để đánh sát thương, giờ thì hoàn toàn lấy lại tự tin, quay ra phía cô gái cao gầy, giơ ngón giữa: “Không phải chứ chị gái? Không làm gì mà cũng muốn tới hái quả à? Để tôi cho cô biết thế nào là thực lực.”
Vừa nói xong, khóe mắt anh ta liếc thấy Lê Lễ còn hung hăng hơn cả mình, đang cầm s.ú.n.g bước về phía Sơn Dã, hai người trông như sắp sống mái một phen.
Vậy nên, cho dù bề ngoài còn tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra cô đã phát điên rồi.
Tiếng đánh nhau bên ngoài ngày càng lớn, cô gái cao gầy ra ngoài rồi mãi không quay lại. Những người trong phòng chứa củi cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường mà lần lượt xông ra.
Trong chốc lát, các loại kỹ năng như pháo hoa thi nhau nổ tung, m.á.u của lão cương thi tụt dốc không phanh, không thể phân biệt được ai mới là người gây ra sát thương.
Lão cương thi từng khiến người ta áp lực nghẹt thở, giờ nhìn lại chẳng khác gì cảnh “lũ trẻ làng Nam ăn h.i.ế.p ông già bệnh yếu”. Cả áo choàng đen rách nát trên người nó cũng trở nên thảm hại vô cùng.
Kỹ năng hồi m.á.u của Lê Lễ có thể kéo dài một phút, Đa Tài không cần vừa đánh vừa băng bó nữa, một cú đ.ấ.m cũng đủ ngang ngửa sát thương của người chơi khác dùng kỹ năng.
Từng cú đ.ấ.m giáng xuống đầy khoái cảm, còn sướng hơn cả khi điều khiển dây leo, lần đầu tiên Đa Tài có cảm giác “đánh nhau mà thỏa mãn đến vậy”.
Trong khi đó, cuộc chiến giữa hai người hồi m.á.u thậm chí còn gay gắt hơn cả loạn chiến bên ngoài. Một bên là chiêu thức lấp lánh, bên còn lại lại đậm chất võ hiệp.
Đầu s.ú.n.g Lê Lễ vạch ra từng vệt hàn quang trong không khí, còn roi dài của Sơn Dã thì vừa mềm mại vừa cứng rắn, đầu roi gắn móc ngược, còn lấp lánh thứ ánh sáng đen không rõ ràng trong bóng đêm.
Roi liên tục quấn lấy mũi s.ú.n.g đang tấn công tới, nhưng lại bị vô số hình ảnh ảo phá vỡ.
Dù sao Lê Lễ cũng được Lê Thư dạy mấy chiêu bài bản, nếu chỉ xét về kỹ thuật thì còn cao hơn Sơn Dã một bậc, huống chi chỉ số tấn công của cô cũng vượt trội.
Kỹ năng đổi chỗ của Sơn Dã giờ cũng chẳng còn phát huy tác dụng, tình hình dường như đã vào thế tuyệt lộ.
“Chắc cô chưa trải qua nhiều phó bản nhỉ.” Sơn Dã vừa ôm n.g.ự.c vừa lùi mấy bước, đột nhiên lên tiếng “Hẳn cô đã phát hiện, từ sau khi có kỹ năng hồi máu, tốc độ lên cấp của cô nhanh hơn nhiều, như thể bị hệ thống dí theo để cho ăn kinh nghiệm vậy.”
Lê Lễ thật sự chưa từng nhận ra điều đó, nhưng cô không trả lời, động tác trong tay cũng chẳng vì lời nói của đối phương mà chậm lại chút nào.
Máu của lão cương thi sắp tụt hết, ánh mắt Sơn Dã chuyển động, vội vã ra điều kiện: “Cô tin không, phó bản kế tiếp chắc chắn sẽ là lv.2, tôi tranh kỹ năng cũng chỉ để bảo vệ mình, chỉ cần cô không g.i.ế.c tôi, tôi sẽ nói cho cô biết cách…”
Chưa kịp nói hết, đầu s.ú.n.g Lê Lễ đã không chút do dự đ.â.m xuyên qua tim cô ta.
Một thẻ bài màu đen rơi ra từ vị trí Sơn Dã biến mất.
【Nhiệm vụ đột phá lv.20 đã hoàn thành】
【Người sống sót Lili, rương kho báu Tháp Cao cấp 2 đã được gửi vào không gian hệ thống】
Căn nhà nhỏ ở căn cứ người chơi toát lên sự ấm áp, Lê Lễ ngả người nằm xuống chiếc giường mà cô đã bỏ tiền lớn để làm, thở ra một hơi thật dài.
Cô không vội quan tâm đến rương báu lv.2, mà trước tiên lấy ra tấm thẻ bài màu đen mà cô đã nhanh tay nhặt lại, nhìn chằm chằm vào nó rồi cười khẽ, mắt nheo lại đầy thích thú:
“À… đúng là thú vị thật.”