Người câu cá rõ ràng chỉ hơn Trần Kiến Nghiệp một cấp, vậy mà trong trận đấu lại hoàn toàn áp đảo anh ta.
Gã tấn công mãnh liệt, rõ ràng là một gã trung niên bụng bia, thế nhưng thân pháp lại nhanh nhẹn đến khó tin, suốt quá trình đều đè ép Trần Kiến Nghiệp.
Khoảng cách giữa hai người liên tục bị rút ngắn rồi lại kéo giãn, tốc độ của Trần Kiến Nghiệp nhanh đến mức để lại tàn ảnh, vượt xa giới hạn con người bình thường, để lại trên người đối thủ không ít vết thương.
Đáng tiếc, chỉ số tấn công của anh lại thấp hơn hẳn người câu cá.
Lưỡi kiếm sắc bén cắt xuyên da thịt, m.á.u đỏ tươi phun lên cao, người câu cá chấm dứt trận chiến không mấy hồi hộp bằng một nhát kiếm xuyên tim.
Một giây trước còn là người sống sờ sờ, giây sau đã hóa thành chuỗi dữ liệu biến mất trong không khí, chỉ còn dấu vết loang lổ của trận chiến chứng minh rằng anh ta từng tồn tại.
Trên mặt đất không có vật phẩm rơi ra, cũng chẳng có thẻ kỹ năng.
“Chắc là loại kỹ năng tăng tốc độ, đáng tiếc thật.” Người câu cá không tỏ vẻ thất vọng gì, giọng điệu bình thản, thậm chí có phần tê dại như đã quen với điều đó. “Thôi vậy, ít ra cũng tiến thêm một bước.”
Ánh mắt gã mỉm cười, lướt qua từng căn nhà gỗ, cuối cùng dừng lại ở mặt ao:
“Ra đi, tôi sẽ không g.i.ế.c cậu.”
Thực ra Bì Đản Chu cũng không muốn nghe lời đến vậy, nhưng nếu cứ ngâm người trong vũng nước độc này thì m.á.u của anh ta cũng chạm đáy mất.
Chọn một chỗ xa người câu cá nhất để leo lên bờ, Bì Đản Chu rất thức thời, vừa lên liền báo cáo ngay cho "lãnh đạo": “Dưới đáy toàn là bia mộ, ngoài ra không có gì khác.”
Ánh mắt người câu cá lướt qua đỉnh đầu anh ta, rõ ràng chẳng hứng thú với lời nói hay bản thân anh ta chút nào: “Chỉ thế thôi?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Hả? À... hình như còn... để tôi nghĩ đã... đúng rồi, còn nữa, ở trong nước sẽ bị trừ máu.”
Vừa dứt lời, Bì Đản Chu đã quay người bỏ chạy.
Một thanh kiếm ánh sáng từ tay người câu cá vút ra, xuyên thẳng qua vai anh, để lại một lỗ m.á.u to tướng.
Bì Đản Chu loạng choạng một cái, cắn răng chịu đau mà không dám quay đầu lại, cố gắng chạy vào căn nhà gỗ.
Kiếm bay trở về tay người câu cá, gã cau mày, trong lòng có chút do dự vì để con mồi thoát mất.
Thực ra, hôm nay gã vốn không định g.i.ế.c Bì Đản Chu — chỉ là hành động bỏ chạy của đối phương khiến gã thấy khó chịu mà thôi.
Chuyện nước trong ao gây mất m.á.u gã đã biết từ trước. Một tân thủ cấp 1 mà có thể ngâm mình trong đó lâu như vậy, thậm chí chịu được một kiếm của gã mà chưa chết, đúng là thú vị.
Trốn thoát khỏi cửa tử, Bì Đản Chu đóng sầm cửa lại, tựa lưng thở dốc. Sau khi ổn định lại tinh thần, anh ta phát hiện m.á.u mình đã hồi đến 84 điểm, một con số tương đối an toàn.
Vừa mới bị đ.â.m lén, sao có thể tin lời người câu cá nói không g.i.ế.c mình? Tưởng rằng hôm nay sẽ c.h.ế.t chắc rồi...
Ai ngờ lại gặp được người tốt bụng từ bi hiếm có.
【ID: Lili đã sử dụng kỹ năng [Bảo hộ Cỏ Cây] lên bạn】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay khi anh vừa leo lên bờ, hệ thống đã hiện ra dòng thông báo này.
【Bì Đản Chu gửi yêu cầu kết bạn với bạn. Bạn có đồng ý không?】
“Cậu ta thêm mình kiểu gì vậy?” – Lê Lễ thắc mắc. “Không lẽ ném kỹ năng lên người khác cũng có hệ thống thông báo sao?”
“Đúng rồi đó!” – Mạo Mạo Bách Khoa hôm nay vẫn tràn đầy năng lượng, lập tức lên tiếng giải thích: “Trong cùng một phó bản, chỉ cần biết ID người chơi là có thể gửi yêu cầu kết bạn. Nếu không cùng phó bản thì phải có mã số người sống sót, nhưng dù kết bạn được cũng không thể liên lạc được đâu nha!”
Ngay sau khi được chấp nhận lời mời, Bì Đản Chu lập tức gửi tin nhắn mới.
Ngoài lời cảm ơn, Bì Đản Chu còn nói rằng chỉ số tấn công của tên câu cá rơi vào khoảng 64, nhắc Lê Lễ cẩn thận, đồng thời bày tỏ sự khó hiểu về lý do gã ấy lại g.i.ế.c người.
...64?
Cảm giác an toàn mong manh mà Lê Lễ có được sau khi nâng m.á.u lên bốn chữ số, lập tức tan thành mây khói khi cô nhận ra mình chỉ chịu được khoảng 15 nhát kiếm từ tên câu cá.
Không có chỉ số tấn công làm chỗ dựa thì cảm giác an toàn chỉ như một đống cát vụn—chưa cần gió thổi, đi vài bước đã tan tành.
Ở đầu bên kia, sau khi Bì Đản Chu đọc được tin nhắn của Lê Lễ cũng mặt cắt không còn giọt máu.
Lê Lễ: Người sống sót g.i.ế.c nhau có 1% cơ hội rơi ra thẻ kỹ năng.
Lê Lễ: Có lẽ gã ta g.i.ế.c người là vì điều đó.
Từ kỹ năng 1 đến kỹ năng 4, xác suất tự thức tỉnh lần lượt là 40%, 30%, 20% và 10%. Nếu không thể tự kích hoạt kỹ năng, việc g.i.ế.c người để cướp kỹ năng cũng chẳng có gì lạ.
Cả hai đều bị cú sốc tinh thần từ nhau làm cho rợn gáy.
Lê Lễ dậy khỏi giường, rửa mặt qua loa rồi ăn nốt nửa túi bánh mì nướng còn thừa từ hôm qua. Mới ăn được có một ngày mà miệng đã nhạt như nhai rơm.
Cô vừa định vứt cái chai nước suối rỗng thì đột nhiên nhớ ra gì đó, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Dù nhiệm vụ trồng trọt yêu cầu nước tưới phải là nước suối đóng chai 500ml, nhưng nước để uống thì đâu nhất thiết?
Dù sao thì... cô đã đóng tiền nước rồi!
“Không sạch không sao, uống không bệnh là được.”
Cùng lắm bị trừ chút máu, cô vốn là healer, lo gì.
【Nước không đạt chuẩn, hậu quả uống phải tự chịu trách nhiệm】
Ngay khi vừa đặt miệng lên chai nước máy, hệ thống đã lập tức bật cảnh báo trong đầu cô.
Đồ gian thương! – Lê Lễ lại chửi thầm trong bụng.
Cô chưa chịu thua, thề rằng sau khi có điểm tích lũy, sẽ vào cửa hàng mua ấm siêu tốc, đun sôi nước lên rồi uống.