Không thể ngưng tiến độ, anh ta đành cho khoá chặt cầu thang lên tầng 4 và quyết định chỉ xây dựng 3 tầng mà thôi. Việc xây dựng tiến hành rất nhanh và bình thường. Riêng bản thân người doanh nhân, anh ta dùng căn 401 để làm văn phòng kiêm luôn nhà ở. Tưởng như vậy đã yên ổn làm ăn, thì 1 thời gian sau, những chuyện đáng sợ lại bắt đầu xuất hiện.
Anh không bán được 1 căn hộ nào cả. Hàng đêm, anh nghe được những tiếng than khóc rỉ rả sau những bức tường, đôi khi lại là tiếng cười điên loạn, tiếng bước chân thình thịch chạy dọc mấy dãy hành lang. Hệ thống chữa cháy khẩn cấp đúng 3h sáng lại tự động phun nước. Rất nhiều lần, anh đã nhìn thấy những bóng đen đi qua đi lại trong chính căn nhà của mình.
Rồi có 1 gia đình đến tìm mua nhà, và căn họ chọn là căn 310. Đó là gia đình gồm 2 vợ chồng và 1 đứa con. Từ sau khi nhận nhà, chưa bao giờ người doanh nhân thấy đôi vợ chồng bước ra khỏi nhà, trừ đứa con trai vẫn hay ra trước cổng chung cư chơi 1 mình.
Việc làm ăn ngày càng đi xuống, người doanh nhân đành phải nhờ đến những người mà từ trước đến nay anh không hề tin tưởng…những thầy pháp trừ ma. Thế nhưng rất nhiều thầy pháp từ chối việc này ngay khi vừa bước đến cổng chung cư. Tất cả đều nói họ không đủ sức để làm điều này vì ở đây từng xảy ra 1 vụ cháy lớn, tất cả nạn nhân vì c.h.ế.t oan đã trở thành những cô hồn, dạ quỷ. Và kêu anh ta hãy bỏ của chạy lấy người trước khi quá trễ.
Tất nhiên là người doanh nhân không thể làm vậy, vì tất cả vốn liếng anh đã dồn hết vào khu nhà này. Chưa biết phải làm gì tiếp theo thì bỗng 1 hôm, 2 vợ chống sống ở căn hộ 310 tìm đến gặp người doanh nhân. Họ là Huy và Thùy, tự xưng là thầy pháp và đề nghị được giúp đỡ anh.
Dù rất ngạc nhiên vì không biết làm thế nào mà 2 vợ chồng họ biết được anh đang khó khăn, nhưng người doanh nhân vẫn chấp nhận lòng tốt của Huy. Và cách mà 2 vợ chồng đưa ra chính là thực hiện 1 nghi thức trừ tà cổ xưa mà chỉ có họ mới biết được. Và nghi thức phải được thực hiện vào đúng ngày xảy ra vụ hoả hoạn cách đây 30 năm.
Theo lời hắn ta thì có đến 31 ác linh đang ám khu chung cư này. Và để đánh đuổi chúng, họ cần 31 linh hồn người sống để thực hiện điều đó. Có nghĩa là sẽ sử dụng 1 linh hồn sống để đánh đuổi 1 linh hồn chết. Ban đầu người doanh nhân còn phân vân, lo lắng sẽ hại đến người vô tội. Nhưng nghĩ đến số nợ khổng lồ mà mình đang gánh, hơn nữa Huy hứa rằng sẽ không 1 ai phải c.h.ế.t cả, thì cuối cùng anh cũng đã đồng ý.
Ban đầu, anh chọn những thanh niên vừa dưới quê lên, thất nghiệp và rất cần tiền về làm bảo vệ với mức lương hấp dẫn. Sau đó anh mới nói rõ sự việc và cần họ giúp đỡ mình. Anh hứa rằng khi xong việc, sẽ thả trả công họ thật xứng đáng. Tính đến ngày thực hiện nghi thức, anh đã mời được 28 người, nhưng vẫn còn thiếu 3 người.
Không đủ thời gian, Huy và Thùy quyết định sẽ cùng anh thế vào chỗ 3 người còn lại. Điều bây giờ cần làm là nơi thực hiện nghi lễ. Phải là 1 nơi rộng rãi, yên tĩnh tuyệt đối. Và rồi họ chọn tầng hầm, nơi đã từng là nhà chứa xác bệnh nhân.
Thời khắc đã đến, Huy vẽ 1 vòng tròn và 1 ngôi sao 6 cánh bên trong cùng những ký tự rất lạ. Phía đầu mỗi ngôi sao hắn đặt 1 cây đèn cầy. 30 người đàn ông nắm tay nhau, đứng trên vòng tròn. Riêng Thùy sẽ đứng ở giữa ngôi sao để đọc những câu chú bằng 1 ngôn ngữ kỳ lạ không kém.
Sau 1 hồi, đột nhiên xung quanh trở nên lạnh lẽo vô cùng. Không khí dần chuyển động thành những cơn gió rất mạnh, thổi xốc vào tất cả mọi người. Lạ 1 điều là ánh đèn cầy chỉ có hơi lung lay nhưng vẫn không tắt. Tiếng rên la, than khóc văng vẳng khắp nơi. Hàng chục vong hồn hiện ra, bay lãng vãng xung quanh họ. Mặt chúng méo mó, biến dạng, tức giận, đau đớn, điên loạn…. không còn nhận ra được chúng đã từng là những con người bình thường nữa.
Đột nhiên, 1 thanh niên hét lên thất thanh, có vẻ rất đau đớn. Tiếp theo là những người khác cũng bắt đầu rên lên ư ử. Máu từ từ chảy ra từ lỗ tai, tiếng than khóc đã ảnh hưởng đến cơ thể họ. Thùy vẫn tiếp tục đọc chú, mồ hôi đổ ra ướt hết cả người. Còn Huy đau đớn nhưng vẫn cố kêu mọi người bình tĩnh và nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, lễ trừ tà đã sắp đến giai đoạn cuối rồi….
…..
Quyển nhật ký đến đây thì không thấy viết nữa. Đầu óc tôi choáng nặng vì những sự việc đã từng xảy ra ở đây. Người doanh nhân này là ai? Rốt cuộc lễ trừ tà đã hoàn thành chưa? Tại sao vẫn còn 2 con quỷ tồn tại ở nơi này chứ?
Tôi cất cuốn nhật ký lại trong hộc bàn. Bên ngoài lúc này đã có tiếng người qua lại. Vậy là cuối cùng trời cũng đã sáng rồi!
Bước ra khỏi cửa, tôi bắt gặp những ánh mắt kỳ lạ của người dân xung quanh. Họ nhìn tôi, xì xầm với nhau gì đó rồi chỉ trỏ vào khu nhà. Mặc kệ, tôi không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện đó nữa. Đứng hít thở cái không khí trong lành vào buổi sáng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không thấy bóng dáng thằng Phong quay lại, có lẽ nó sợ quá nên chạy luôn rồi. Nhưng tôi không trách nó, vì dù sao mạng sống vẫn là thứ quan trọng nhất đối với con người mà. Tôi lửng thửng đi ra đường lớn, vừa băng qua đường thì chị bán nước quen thấy tôi liền gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
– Em trai, nay không uống cafe hả?
Nam Cung Tư Uyển
Lục trong túi quần ra chỉ còn đủ tiền bắt xe về quê, tôi lắc đầu cười ngượng:
– Dạ, em….hết tiền rồi!
Chị ta nhìn tôi, cười:
– Ngồi đi, chị làm cho ly cafe uống. Chị đãi!
Không đợi tôi từ chối, chị bán nước lấy ra 1 cái ghế nhỏ đưa cho tôi rồi đưa 1 ly cafe đen.
– Em trai mới đi làm về hả? – chị ta ngồi xuống bên cạnh tôi và hỏi.
– Dạ…không. Em nghỉ làm rồi! – tôi đáp.
Chị ta nhìn tôi 1 hồi, rồi nói bâng quơ:
– Gần chỗ này mới xảy ra 1 vụ ghê lắm. Cái nhà trọ bên hẽm bên kia… – chị ta vừa nói vừa chỉ về hướng nhà trọ của tôi- …hôm qua người ta thấy có 1 thanh niên chạy ra với dáng vẻ hấp tấp. Tò mò, họ vô nhà xem có chuyện gì thì không thấy bà chủ đâu, trong nhà toàn là m.á.u và vài phần cơ thể nham nhở, nghi là của bà ta. Công an đã phong toả chỗ đó luôn rồi. Chị thấy em hay đi từ hướng đó ra. Em cũng ở trọ gần đó hả?
Nghe chị ta hỏi mà tôi đổ mồ hôi hột. Có khi nào…công an người ta nghi cho tôi tội g.i.ế.c người không trời? Đúng là tôi biết thủ phạm là ai, nhưng công an làm sao tin được chuyện đó chứ…
“ Xui xẻo thiệt, chuyện này chưa xong đã đến chuyện khác. Phải nhanh chóng rời khỏi cái thành phố c.h.ế.t tiệt này mới được. Mình không tin mấy cái con quỷ đó lại đuổi theo mình cùng trời cuối đất như vậy.”
Tôi đứng dậy cám ơn chị bán nước, rồi lật đật bắt xem ôm rời đi. Tôi không hề biết rằng, chị bán nước vẫn nhìn theo tôi cho đến khi bóng tôi khuất dần sau dòng xe cộ tấp nập.
Ra đến bến xe, tôi nhanh chóng mua vé chuyến xe sớm nhất và leo lên xe ngồi đợi. Nhưng ngồi chưa nóng đ.í.t thì có mấy thanh niên đội nón che kín mặt lên xe và ngồi xung quanh tôi.
Không khí tự nhiên căng thẳng vô cùng, không ai nói với ai lời nào. Đột nhiên, 1 thanh niên ngồi phía sau tôi kêu lên:
– Hùng…
Theo phản xạ, nghe tên mình tôi liền quay nhìn lại thì cũng là lúc 1 tiếng “ cạch” đanh gọn vang lên. Tay tôi đã tra vào 1 cái còng, mặt thì ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Thanh niên gọi tôi lúc này mới đưa 1 tấm thẻ màu đỏ ra, nghiêm giọng:
– Chúng tôi là công an. Mời anh theo chúng tôi về đồn để hợp tác điều tra về 1 vụ án mạng….