2 thằng dựa lưng vào cửa thở hổn hển, mặt cắt không còn giọt máu. Lại 1 lần nữa, tôi thoát c.h.ế.t trong gang tấc. Thằng Phong dường như vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, nó cúi mặt xuống đất, vừa thở vừa run rẩy nói:
– Bạn…ơi…thứ đó là gì vậy?
– Tui cũng không biết chính xác nữa! Nhưng cám ơn ông đã cứu tui nghe. Nếu không giờ tui đã thành bữa tối của nó rồi!
Phong cười méo xệch, xua tay vẻ ái ngại:
– Có gì mà cám ơn. Ai trong trường hợp đó cũng sẽ làm như vậy thôi.
Sau khi đã trấn tĩnh tinh thần. Tôi đưa Phong vào phòng giám sát, nơi duy nhất theo tôi lúc này vẫn còn an toàn.
– Tui làm bảo vệ ở đây!
Giới thiệu với Phong sơ qua nơi làm việc, tôi vừa nhìn vào màn hình Cam ở cửa trước, tên xì ke đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Tôi trầm ngâm: “ Như vậy…hiện tại có ít nhất 2 thế lực ma quỷ đang chiếm hữu khu chung cư này. Không biết còn thứ nào khác đáng sợ hơn đang tồn tại ở đây không?”
Đã gần giữa đêm, không khí bắt đầu lạnh hơn rất nhiều. Xém chút là tôi quên mình vẫn đang ở trần vì cái áo sơ mi lúc nãy đã bị xé rách trong lúc giằng co với tên “macây”…gọi như vậy có lẽ đúng với hắn hơn. Cũng may là bộ đồ bảo vệ vẫn còn ở đây, tôi nhanh chóng mặc nó vào trong khi cơ thể không ngừng nổi da gà vì lạnh.
Phong nhìn tôi băn khoăn:
Nam Cung Tư Uyển
– Bạn đang gặp chuyện gì hả? Kể tui nghe đi. Biết đâu…tui có thể giúp gì đó thì sao!
Tôi thở dài mệt mỏi, đoạn kể lại hết những chuyện kinh khủng mình đã gặp phải cho Phong. Nghe xong, nó cũng không khỏi kinh ngạc mà thốt lên:
– Có chuyện như vậy sao? Vậy là khu chung cư này…có thể đã bị quỷ ám rồi!
Rồi bỗng nó hạ giọng, nói với vẻ nghiêm trọng:
– Theo tui nghĩ…ở đây người ta dọn đi hết rồi. Phía sau những cánh cửa kia – nó chỉ tay vào màn hình Cam- chắc chỉ là những đống đổ nát , thứ đã từng là 1 căn hộ thôi…
Tôi cảm thấy rùng mình vì câu nói của Phong dù đã từng mường tượng đến viễn cảnh này rồi. Nhưng tôi cố gạt bỏ suy nghĩ đó để có thể tiếp tục làm việc, để kiếm tiền. Cứ nghĩ đến việc mỗi đêm đi tuần, cái tôi kiểm tra chỉ là những cánh cửa lạnh lẽo, cô tịch….để canh chừng giấc ngủ cho những linh hồn nào đó mà tôi không hề quen biết…
Phong đưa mắt nhìn 1 lượt khắp căn phòng, rồi dừng lại tại bàn làm việc. Có thứ gì đó đang thu hút sự chú ý của nó. Đoạn nó bước tới cầm chiếc chìa khoá rỉ sét tôi để trên bàn lên rồi hỏi:
– Chìa khoá gì vậy?
– Tui cũng không biết nữa.- tôi giọng chán nản- tui vô tình tìm thấy nó nằm trong vỏ 1 cái đàm trong lúc đang nổi điên….
Nghe tôi nói vậy, nó cũng ậm ờ rồi để chiếc chìa khoá lại chỗ cũ, đoạn lấy trong túi xách ra 1 cuốn sách gì đó, rồi ngồi xuống 1 góc phòng mà nghiền ngẫm. Tôi thì cũng không còn hơi sức đâu mà bận tâm đến thằng Phong nữa. Làm gì thì làm, tôi vẫn cần phải nghỉ ngơi 1 chút. Liên tục trải qua 3 lần chạm mặt tử thần, cơ thể và đầu óc tôi đã vượt quá giới hạn có thể chịu đựng rồi.
Nằm gục mặt xuống bàn, tôi lim dim mắt, cố tìm 1 giấc ngủ để đầu óc có thể sáng suốt hơn. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến 1 ngày, bản thân sẽ gặp phải những chuyện ly kỳ, rùng rợn cứ ngỡ như chỉ có trên phim ảnh. Người phụ nữ, thằng xi ke, cả 2 từ đâu mà tới, và…đã tồn tại ở khu chung cư này bao lâu rồi? Và còn thằng nhóc…hôm nay tôi không gặp nó. Liệu rằng nó còn sống hay đã chết, là con người hay là chỉ là 1 linh hồn vất vưởng nào đó?
– Ước gì….có ai đó còn sống ở đây. Biết đâu mình có thể hỏi thêm gì đó….
Vừa nghĩ đến đây, tôi vô tình nhớ ra 1 người… Đúng rồi…bà lão hôm trước đã đánh thức tôi ở cầu thang sống ở căn hộ 401. Bà ta là người duy nhất xuất hiện trước mặt tôi vào buổi sáng. Có thể bà ấy vẫn là người bình thường. Không chừng bà ta có thể lý giải cho mình biết chuyện gì đã từng xảy ra trong khu nhà này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ý nghĩ đó lại le lói trong lòng tôi 1 tia hi vọng. Tôi liền quay sang nói với Phong điều đó. Nó đóng cuốn sách đang cầm trên tay lại, mặt đăm chiêu:
– Giờ cũng trễ rồi, người già thì thường ngủ sớm lắm. Nếu muốn gặp chắc cũng phải đợi đến sáng. Nhưng mà…
Phong bỏ lửng câu nói khiến tôi sốt ruột vô cùng:
– Nhưng mà…sao?
– Bạn nói với mình…khu nhà này chỉ có 3 tầng thôi. Sao lại có căn 401 chứ?
Tôi thoáng giật mình. Sao tôi lại không để ý đến chuyện đó vậy kìa? Phong nói đúng. Nếu dựa theo thứ tự, thì căn 401 chắc chắn phải nằm ở tầng 4. Vậy không lẽ…
Phong nhìn thấy vẻ ảm đạm trên gương mặt tôi, nó đứng dậy rồi ra hiệu:
– Muốn biết có hay không, thì phải đi xem thử thôi!
Tôi lưỡng lự vài giây. Thật sự tôi cũng không muốn đi lên đó vào cái giờ linh thiêng này. Nhưng thời gian đối với tôi lúc này rất ít, vì không biết 2 con quỷ kia sẽ trở lại vào lúc nào. Chuyện này phải được giải quyết càng sớm càng tốt. Tôi vớ lấy cây đèn pin và chùm chìa khoá khu nhà. Không quên cầm theo con d.a.o gấp và cả chiếc chìa khoá số 311. Tự nhiên, tôi linh cảm rằng đêm nay….tôi sẽ cần đến chúng.
……
Khu nhà đêm nay cũng không khác gì 2 đêm trước. Nó im ắng 1 cách đáng sợ. Dù nằm cũng không xa đường cái là mấy, nhưng tuyệt nhiên chẳng có 1 âm thanh nào lọt được vào đây. Nó giống như 1 cái hộp kín, tách biệt hoàn toàn với thế giới thực bên ngoài. Cả khu nhà, chỉ vang vọng tiếng bước chân của tôi và Phong. Càng kín bao nhiêu, thì không khí nơi đây về đêm càng lạnh bấy nhiêu. Cái lạnh như phát ra từ bên trong xương tủy, rồi dần ra khắp cơ thể.
Nhìn sang Phong, mặt nó lúc này cũng đang căng thẳng không kém. Chúng tôi bỏ qua 2 tầng lầu và đi thẳng lên lầu 3, nơi mà lần đầu tiên tôi gặp người phụ nữ quỷ kia….
301…302….303….304….
2 thằng đi lướt qua từng căn hộ. Thằng Phong miệng cứ lẩm nhẩm đọc từng con số trên cửa, riêng tôi thì nhìn còn chẳng dám nhìn. Cả người tôi đang ở sự cảnh giác cao độ. Trong đầu cứ nghĩ rằng, giờ mà 1 trong những cánh cửa đó mà mở bật ra, rồi 1 thứ gì ghê tởm xuất hiện lù lù ngay tại đó nữa thì chắc tôi không còn sức để mà chạy nữa. Tôi gắt nhẹ với Phong, mắt vẫn dõi theo ánh đèn pin phía trước:
– Cha nội. Đừng có đếm nữa…sợ thấy mẹ hà!
Dường như chẳng để ý đến lời tôi, nó vẫn cứ tiếp tục lẩm nhẩm đếm sau khi nhìn thấy 1 cánh cửa.
….308….309….311.
Tôi bực bội ra mặt. Đã sợ, mà gặp cái thằng này cứ đếm đếm là thế éo nào! Đã vậy, còn cố tình đếm sai nữa. Tôi quay sang nhìn nó, nghiêm giọng hơn:
– Nè …tui nói đừng có đếm nữa mà. Ông cố tình hù tui đúng không? Làm gì có căn 311 chứ!
Chợt nó nhìn tôi với gương mặt ngáo ngơ:
– Hả…vụ gì? Nãy giờ tui đi theo bạn…có nói gì đâu!
– Ủa, tui nghe tiếng đếm mà. Không phải của ông sao? – tôi hoảng hốt.
Cùng với câu hỏi là 1 cảm giác rờn rợn sau gáy. Cha mẹ ơi, không phải nó đếm, vậy thì tiếng đếm nãy giờ tôi nghe được là của ai…trong khi ở đây chỉ có tôi và nó. Ngẫm lại, thì tiếng nói đó có vẻ trầm và rất quen thuộc, nhưng không phải là giọng của thằng Phong.