Một lát sau, hắn đứng lên, vẻ mặt trầm trầm " Tất cả đồ vật và không gian trong căn biệt thự này là của ta, không có sự cho phép của ta, cô dám lộn xộn? "
Giọng nói của cô lại không ngừng quanh quẩn trong đầu của hắn.
Trước mắt một trận choáng váng, hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút thở không nổi.
Trong đầu không ngừng vang lên âm thanh của cô...
Thẩm Trì bỗng nhiên lôi kéo An Tình cánh tay.
An Tình không kịp phòng ngừa, cả người theo quán tính, ngã về phía trước...
"Ta không có bệnh!"
An Tình ngã trên mặt đất, cô có cảm giác dường như có một vật sắc nhọn nào đó vừa cứa qua bàn tay mình, đau nhói...
Qua vài giây hồi hồn, cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn bàn tay ứa máu của mình...
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy trong mắt Thẩm Trì lộ ra ánh sáng hưng phấn quái dị, trong tay hắn không biết từ khi nào đã cầm một con dao gọt hoa quả.
"Có ai ở đây không?" Ngoài cửa chính bỗng có tiếng gõ cửa, phá vỡ sự giằng co của hai người...
An Tình thở nhẹ ra một hơi...
......
"Ở khu tra khám vừa phát hiện ra một người mắc một loại bệnh kỳ lạ, Thẩm tiên sinh, mời ngài xem qua một chút."
Thẩm Trì dựa người vào ghế sofa, hai chân bắc chéo, ngón tay vuốt ve ấn đường, toát ra một vẻ cực kỳ ưu nhã.
An Tình bưng cà phê lên...
Ở tận thế, bởi vì các loại chứng bệnh kỳ lạ khác nhau không ngừng bùng nổ, cho nên người bệnh đặc thù sẽ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài ở khu tra khám, không thể cùng mọi người sinh hoạt bình thường.
An Tình không cho rằng Thẩm Trì sẽ đáp ứng loại việc tốt này, ai ngờ, sau khi trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Trì lại gật đầu đồng ý.
Hai người đi ra cửa, đã có một chiếc xe chờ sẵn ở đó.
Thẩm Trì vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Ngoài cửa sổ, đất đai nứt nẻ khô cằn, thậm chí có những nơi bị nứt sâu ra như sạt lở, có nơi còn không thể đi, càng đừng nói đến việc xây nhà ở hoặc trồng thức ăn, cây quả...