Gương mặt đột nhiên ấm áp, Thẩm Trì có chút ngơ ngẩn, theo bản năng dựa lại gần hơi ấm đó...
An Tình đưa tay lên xoa mặt Thẩm Trì, từng chút từng chút lau vết máu trên mặt của hắn.
Vì đã qua một thời gian lâu rồi, vết máu khô đặc lại, lau thế nào cũng không sạch được... An Tình cố chấp mím môi, gương mặt nhỏ ngoan cố trưng lên, ngón tay chà sát khuôn mặt Thẩm Trì không chịu dừng lại.
Bàn tay mềm mại đong đưa qua lại làm mí mắt hắn run lên, da thịt ấm áp chạm vào nhau, mang theo một tia ngứa tựa như lông vũ xoẹt qua, trong lòng Thẩm Trì đột nhiên dâng lên một cảm xúc kì lạ, giống như là.... rung động?
Trong phòng bệnh là một mảnh yên tĩnh.
Thời gian phảng phất dừng lại.
Đột nhiên, bàn tay cô bị nắm chặt.
An Tình sửng sốt.
Thẩm Trì chậm rãi kéo tay An Tình xuống, hắn cúi đầu nhìn về phía cô.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hàng lông mi cong dài run nhè nhẹ. Hàm răng trắng tinh cắn môi dưới, nhưng đôi môi lại không hồng nhuận, no đủ giống như ngày thường.
Âm thanh trầm thấp vang lên trên đầu cô "Cô đi ra ngoài trước đi."
Làm hộ sĩ ở căn cứ, Kiều Dương đối với chuyện này rất để ý. Nhiệm vụ tiếp theo của Lâm Vũ chính là khu gặp tai nạn, cô rất lo lắng cho hắn. Nếu lần này, bệnh có thể được thành công trị tận gốc, cô cũng có thể thả lỏng tâm tình một chút.
"Cạch --" Thẩm Trì đẩy cửa phòng bệnh ra, sắc mặt mang theo vài phần trắng bệch.
An Tình đi lên trước, tiếp nhận dụng cụ bảo hộ y tế trong tay hắn...