Ở tận thế, lực lượng cứu người cực kỳ khan hiếm, vì vậy họ mới cực lực lo lắng cho Thẩm Trì như thế mà thôi...
............
Từ ngày đầu tiên làm cơm cho Thẩm Trì, cô đã biết hắn không thích ăn thịt, từ đó về sau cô cũng không làm món thịt nào trong bữa ăn nữa.
Có lẽ do tay nghề dần dần tốt lên, mấy ngày này, Thẩm Trì không bắt bẻ nữa.
Chỉ là, đôi lúc, ánh mắt nóng bỏng, sâu thăm thẳm của Thẩm Trì cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến sống lưng cô lạnh toát.
Tối đến, An Tình lại thấy nhân cách thứ hai của Thẩm Trì xuất hiện một lần nữa...
Nửa đêm, âm thanh leng keng kim loại chạm vào nhau truyền ra từ nhà bếp tối om khiến con người hoảng sợ.
Sắc mặt Kiều Dương tái nhợt, người cũng gầy đi rất nhiều, không giống lúc trước ở căn cứ, kiều diễm, sáng chói như ánh mặt trời, Kiều Dương bây giờ vì yếu ớt mắc bệnh, không thể đi, phải ngồi trên xe lăn.
An Tình cũng không nói cái gì thêm, đem Kiều Dương an bài ở một căn phòng dành cho khách.
Thẩm Trì nhàn nhạt chào Kiều Dương, cũng không nói thêm gì...
Tâm tình lo lắng của An Tình cuối cùng cũng được buông lỏng xuống...
Ban ngày, Kiều Dương im lặng ngồi trên xe lăn phơi nắng trong sân, ngơ ngác nhìn lên không trung.
Ngày hôm sau, An Tình đưa một chén thuốc cho Kiều Dương, mỉm cười nói, “Đây là thuốc của cô, sử dụng đúng theo như đơn thì không lâu nữa cô sẽ khỏi, đừng lo.”
Hai mắt Kiều Dương sáng ngời, nhưng được một lúc thì tắt lịm, cô lắc đầu cười khổ...