Bảo an nhíu nhíu mày, một bên nói với bên kia bộ đàm, “Không sai, ở chỗ này.”
Ý thức càng ngày càng mờ nhạt, trước mắt là một mảnh mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy đầu nặng nề, nhưng đau đớn trên cơ thể như nhắc nhở hắn không được hôn mê.
Bảo an nhìn hắn một cái, bước nhanh lại gần hắn, giữ chặt cánh tay hắn tựa như sợ hắn chạy đi.
Bỗng nhiên....
Đoàng! Đoàng! Đoàng!...
Vài tiếng súng vang lên trên bầu trời đêm yên tĩnh.
Bảo an cả kinh, tức khắc xoay người, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ kẻ bắn súng là ai, thì đã cảm thấy một cỗ đau xót từ phía sau truyền đến, nặng nề ngã xuống đất.
Môi An Tình run rẩy, buông lỏng cánh tay xuống, khẩu súng đen ngòm cũng theo đó rơi xuống đất.
An Tình giờ phút này nhìn rất chật vật, khuôn mặt lấm lem không rõ diện mạo, hắn chỉ có thể nhìn thấy được hai con ngươi sáng người trên khuôn mặt cô.
“Nơi này không an toàn, tôi bị thương, em mang theo tôi thì sẽ không chạy được xa, người bọn họ muốn bắt chính là em, mặc dù họ bắt được tôi, họ cũng sẽ không làm gì tôi...”
Thẩm Trì bình tĩnh nói xong, giọng nói đầy lý trí như là không có một tia cảm tình.