Những kẻ công lược từ trước đến nay đều là lần đầu tiên tới, kẻ số 108 làm sao có thể biết chuyện cũ bảy năm trước?
Nếu bọn chúng thật sự có thể trao đổi qua lại, hẳn cũng phải rõ — mười năm qua, lòng ta chưa từng lay động dù chỉ một khắc.
Bất quá, hình tượng thâm tình, không cho phép cự tuyệt này của hắn, so với những kẻ công lược bá đạo, tự phụ khác, lại hợp khẩu vị của ta hơn.
Ta cảm động rơi một giọt lệ, nghẹn ngào che mặt: "Đây không chỉ là thù hận và oán hận của ta, mà còn là của phu quân -- chàng có biết vì sao chàng ngã ngựa không? Chính là phụ hoàng ta kiêng kị chàng công cao át chủ! Nay Bắc Nhạn thế lực hung hãn, bọn họ lại muốn vắt kiệt xương tủy của chàng, điều này bảo ta làm sao cam lòng?"
Ta nhào vào lòng hắn, nước mắt lặng lẽ thấm ướt vạt áo trước n.g.ự.c hắn.
"Ta biết phu quân xưa nay quang minh lỗi lạc, trung quân ái quốc... Chỉ là phụ hoàng gần đây say mê đan dược, Ngụy Triều lại cùng ta và chàng kết oán đã lâu, đợi hắn ta lên ngôi, há còn đường sống cho chúng ta?"
Phó Thần không lên tiếng, ta lại thêm một mồi lửa: "Ta nghe nói, dân gian cũng có những dị nhân có thể cải tử hoàn sinh, xương trắng mọc thịt, nếu dốc sức cả nước, nhất định có thể tìm được phương pháp chữa trị."
Lồng n.g.ự.c dưới mặt ta đột nhiên phập phồng hai cái, truyền đến giọng nói khô khốc của Phó Thần.
"...Nàng định làm gì?"
Ta cong khóe môi, khẽ nói: "Phó lang, chàng có muốn xưng đế không?"
20.
Phó Thần đem kinh nghiệm tác chiến dốc túi truyền thụ, đáng tiếc chiến sự vẫn giằng co không dứt.
Cùng lúc đó, ngày càng có nhiều dân lưu lạc vào kinh, trong các tửu lâu, ngõ hẹp, cũng lặng lẽ xuất hiện thêm nhiều xác c.h.ế.t cóng.
Người mà ta cài cắm, không ngừng dâng lên những đơn thuốc mới, đảm bảo phụ hoàng say mê trong đó, ném mớ hỗn độn cho Ngụy Triều.
Ngụy Triều tuy là Thái tử, nhưng dù sao vẫn chưa lên ngôi, thực quyền không nhiều.
Đối phó với đám cáo già đã là sứt đầu mẻ trán, lại phải giải quyết những khoản nợ nần chồng chất, lại phải giao thiệp với Hộ bộ, Binh bộ, vận chuyển lương thảo, tiền bạc ra tiền tuyến, cài cắm môn khách của mình vào trong triều, đương nhiên không rảnh lo cho dân thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có người gây rối, liền bắt giam vào nha môn, như vậy ngược lại càng có nhiều người làm xằng làm bậy, muốn ăn một bữa cơm công.
Trong lúc nhất thời, lòng dân hoang mang, đường phố cũng không còn náo nhiệt như trước.
Ta nói với Mạc Tam Nương: "Thời cơ đã đến."
Sau đó, ta lấy danh nghĩa của Phó Thần mở kho phát lương, lại đẩy Phó Thần đích thân ra cổng thành phát cháo.
Những thuộc hạ cũ của hắn vì tàn tật mà giải ngũ, cũng đều được ta mời về bảo vệ xung quanh, khiến kẻ gian không dám manh động.
Không chỉ vậy, ta còn chọn ra từ trong đám dân lưu lạc những nam nhân khỏe mạnh, có gia đình, đến đất phong của ta làm ruộng.
Liên tiếp mấy ngày, trong thành đều ca tụng công đức của Phó Thần, thậm chí còn sáng tác đồng dao, cảm tạ công lao vì nước vì dân của hắn.
Mạc Tam Nương có chút tức giận: "Điện hạ hà tất phải làm áo cưới cho kẻ khác?"
Ta dịu dàng cười, quyến luyến nhìn Phó Thần: "Phu thê vốn là một thể, huống chi làm việc thiện không phải cầu danh, ghi công của ai, có gì khác biệt?"
Sau đó lại phái thêm người, tuyên truyền công lao mấy chục năm khổ thủ biên quan của Phó Thần.
Thanh thế lớn, liền truyền đến tai phụ hoàng, ông ta chỉ đành nén giận khen ngợi vợ chồng ta một phen, ban thưởng không ít vàng bạc châu báu.
Không biết từ khi nào, không ngừng có người đem Phó Thần và Ngụy Triều ra so sánh, thậm chí có lời đồn rằng sở dĩ chiến tranh với Bắc Nhạn giằng co không dứt, là bởi vì Thái tử phản quốc, đang lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, ngấm ngầm tích lũy binh mã.
Lời đồn hoang đường như vậy, lại thu hút được một lượng lớn người ủng hộ.
Đám dân ngu muội đâu có nhìn thấy sự hy sinh ở tiền tuyến, chỉ biết so với chiến loạn ở nơi xa, trước mắt vẫn là lấp đầy bụng quan trọng hơn.
Mà Ngụy Triều đương nhiên không chịu để mặc lời đồn đãi.
Hắn ta một mặt bắt giam những người tung tin đồn này, mặt khác dùng tiền riêng mua một lượng lớn lương thảo, quần áo bông... của các thương nhân buôn lương, rồi bán rẻ cho dân lưu lạc. Đồng thời, hắn còn lập mấy nơi tị nạn, thu nhận bọn họ, ra lệnh cho quan phủ đăng ký vào sổ sách rồi phân công sản xuất.
Một loạt hành động này, khiến cho túi tiền hao hụt lớn, nhưng cũng khiến cho danh tiếng của mình tốt lên.