Tôn Quý phi lập tức mất hết hứng thú, chán chường nói: "Ngươi đường đường là công chúa, sao lại gả cho cái loại người như vậy. Lại còn dám trộm cắp trong cung, bà gia ngươi bị điên rồi sao?"
Tôi tiếp tục lau nước mắt: "Ai mà không biết chứ, ở phủ công chúa, bà ta toàn trộm đồ trang sức của con, con tính tình hiền lành nên đều cho qua, ai ngờ bà ta lại được đà lấn tới."
Tôn Quý phi ghét bỏ lấy khăn che miệng và mũi: "Ôi, thật là mất mặt quá thể, nếu là ta, đã sớm hòa ly với cái Thẩm gia kia rồi. Mau dọn dẹp cái xác kia đi, thật là xui xẻo."
Sau khi Tôn Quý phi rời đi, Bình Dương công chúa mềm nhũn cả người, ngã vật ra ghế. Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt phức tạp: "Thụy An, tại sao con lại giúp chúng ta?"
Ta lau khô nước mắt, cúi đầu nói: "Chứ biết làm sao bây giờ? Con và Bình Dương là tỷ muội, chuyện nàng ấy ngang tàng g.i.ế.c người nếu truyền ra ngoài, thể nào cũng làm tổn hại đến thanh danh hoàng gia. Bà mẫu đối với con dù tốt đến đâu, cũng chỉ là người ngoài họ, con và Bình Dương là m.á.u mủ tình thâm, cái nào nặng cái nào nhẹ, con hiểu rõ hơn ai hết."
Hoàng hậu nghe vậy thì vô cùng cảm động, liền ngồi xổm xuống nắm lấy tay ta: "Con bé ngoan, con thật sự là người hiểu đại cục, trước đây là ta đã đánh giá thấp con rồi."
Ta quay đầu nhìn thấy t.h.i t.h.ể của bà mẫu liền oà khóc nức nở: "Nhưng mà, bà mẫu đối với con, dù sao cũng tốt như mẫu tử ruột thịt mà--"
Hoàng hậu vội vàng xua tay, sai người mang đến một chiếc hộp, lấy ra một tờ khế ước nhà đất, nói là muốn thưởng cho ta tám gian cửa hàng sầm uất nhất trên đường Chu Tước.
Cung nhân liền nâng t.h.i t.h.ể bà mẫu của ta đi. Một chiếc vòng tay bạch ngọc sáng bóng từ trên cổ tay bà ta trượt xuống, lăn lông lốc, lăn mãi đến tận chân ta.
Ta nhặt chiếc vòng tay lên, gào khóc thảm thiết: "Mẫu tử ruột thịt mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoàng hậu lại lấy từ trong hộp ra một xấp địa khế, nói là một trang viên suối nước nóng ở ngoại ô, cùng với hai trăm mẫu ruộng tốt xung quanh, tất cả đều ban cho ta.
Ta tiếp tục khóc lóc: "Biết ăn nói sao với phu quân thân yêu của con đây!"
Hoàng hậu lại nhét thêm cho ta năm nghìn lượng ngân phiếu. Ta vội lau nước mắt: "Phải rồi, vừa nãy cảnh tượng đó, Liễu Yên đều đã nhìn thấy, phải làm sao đây?"
Nhìn thấy bóng lưng Liễu Yên đang ngất xỉu ở góc tường, ánh mắt Hoàng hậu trở nên hung ác.
"Chỉ có người c.h.ế.t mới giữ được bí mật."
Ta lại khóc òa lên: "Con hôm nay vừa tặng cho nàng ta một chiếc trâm vàng, chúng con tình tỷ muội thắm thiết mà!"
Hoàng hậu liền sai người mang đến cho ta một hộp kim nguyên bảo. Ta ôm chặt lấy hộp vàng, lau khô nước mắt: "Hoàng hậu nương nương, xin người hãy điều các thân vệ của con cho con. Đang yên đang lành mà có tới hai mạng người, con về nhà biết ăn nói thế nào với phu quân đây, nhỡ mà xảy ra xung đột thì--"
Hoàng hậu nghe vậy liền gật đầu liên tục: "Phải, phải, ta sẽ điều bốn mươi người cho con."
Vừa ra khỏi điện của Hoàng hậu, ta đã vô cùng phấn khởi, còn hệ thống thì như đưa đám phụ mẫu.
[Chết mất! Sự việc sao lại thành ra thế này, mẫu thân và cả biểu muội của Thẩm Kinh Trạch đều c.h.ế.t trong cung, ký chủ, ngươi định làm gì hả!]
"Còn làm gì, đương nhiên là tiễn cả nhà bọn chúng sớm ngày đoàn tụ."