Đại hoàng tử bật cười thành tiếng: "Thụy An, ân tình này của muội, bản vương xin ghi nhớ. Người đâu, lấy năm ngàn lượng bạc ra đây."
Mẫu tử nhà họ thật biết cách lấy lòng người khác, vừa ra tay đã là năm ngàn lượng bạc. Với sự hào phóng này, ta tin chắc rằng bọn họ sẽ làm nên chuyện lớn.
Ta hài lòng thu dọn ngân phiếu, để mặc cái xác của Thẩm lão gia cho bọn họ xử lý, rồi ung dung trở về phủ.
Trong hoa viện, Thẩm Kinh Trạch đang ôm một tấm gấm màu xanh khói tuyệt đẹp, không ngớt lời khen ngợi: "Chất liệu này quả là không tệ, màu sắc vừa thanh nhã vừa tinh tế, lúc di chuyển còn có thể thấy những đường vân bạc ẩn hiện, chẳng khác nào ánh trăng sáng tỏ. Quả là gấm nguyệt hoa quý giá, đáng giá từng tấc vàng. Đem đi may cho Liễu di nương một bộ xiêm y thật đẹp."
Vừa ngẩng lên thì nhìn thấy ta, Thẩm Kinh Trạch liền cau mày hỏi: "Hôm nay nàng đã đi đâu? Phụ mẫu đâu? Sao trong phủ không thấy một bóng người vậy?"
Ta cười thầm. Chắc chắn ngươi sẽ sớm gặp lại bọn họ thôi.
Thẩm Kinh Trạch tỏ vẻ không hài lòng: "Ta đã ra lệnh cấm túc, cấm ăn đối với nàng, bảo nàng ở yên trong phòng mà suy nghĩ lại bản thân, xem ra nàng hoàn toàn không để lời nói của ta vào tai thì phải? Tượng Phật cho mẫu thân nàng đã thêu xong chưa? Còn đôi giày cho phụ thân nàng đã may xong chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng điệu của Thẩm Kinh Trạch ngày càng lạnh lùng: "Nàng có thể làm được một việc gì ra hồn không?"
Ta không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt cũng tràn ngập sự chờ đợi. Thẩm Kinh Trạch sững người một lúc, ánh mắt khẽ d.a.o động, rồi hắn thở dài thườn thượt.
"Thụy An, làm ơn ngoan ngoãn một chút được không? Đừng khiến ta phải khó xử như vậy."
Nói rồi Thẩm Kinh Trạch tiến đến ôm lấy ta: "Biểu muội từ nhỏ đã sống ở phủ chúng ta, ngoài kia nàng ấy chẳng còn ai thân thích để nương tựa. Nếu ta không nạp nàng ấy làm thiếp, nàng ấy sẽ không thể sống nổi mất." Thụy An, nàng và nàng ấy khác biệt, nàng là cành vàng lá ngọc lớn lên, chưa từng chịu cảnh ấm ức nào, còn nàng ấy từ nhỏ đã sống nhờ nhà người, tâm tư vốn mỏng manh dễ vỡ. Nàng hãy hiểu cho ta, được không?"
Ta khẽ chạm đầu ngón tay lên n.g.ự.c hắn, rồi đẩy nhẹ ra, cười nhạt: "Hiểu cho ngươi? Hiểu cho ngươi không có tiền, nên bao nhiêu bạc dành dụm đều đổ vào túi ngươi? Hiểu cho ngươi bất tài, nên bên ngoài người ta đồn ầm lên rằng vì lấy phải công chúa mà ngươi lỡ dở đường công danh? Ta hiểu cho ngươi sĩ diện, nên cũng như bao dâu con nhà bình thường, ngày ngày ta đều phải hầu hạ bà mẫu công công dùng bữa sáng. Ta cũng xót thương cho biểu muội của ngươi, nên dù ta là công chúa, vẫn chấp nhận cho ngươi nạp thiếp. Ta đã nhẫn nhịn ngươi nhiều chuyện như vậy, vậy cớ sao ngươi không thể hiểu cho ta?
Hiểu cho ta đã ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t biểu muội ngươi, g.i.ế.c cả phụ mẫu ngươi?